TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 533
Đầu cơ trục lợi

Tiêu Phàm lẳng lặng đứng một bên nhìn.

Cơ Khinh Sa hơi hơi cúi đầu, hơi trầm tư, vẻ đang suy nghĩ, một đạo pháp lực đánh vào “Gương Thiên Cương”. Vang lên một tiếng “ông” nhỏ, “Gương Thiên Cương” hơi dao động một chút, lại trở về trạng thái yên lặng, không còn chút dao động bất thường nào nữa.

- Tiêu Phàm, xem ra thứ bảo vật này chỉ nhận chủ nhân của mình thôi...

Chóp mũi của Cơ Khinh Sa hiện ra vài giọt mồ hôi, cười có chút vẻ tự giễu nói.

- Thông linh bảo vật, bây giờ nó đối với cô vẫn chưa quen lắm, thử thêm vài lần nữa đã.

Đối với hết thảy, Tiêu Phàm sớm đã dự đoán được trước.

Cơ Khinh Sa hơi chống cằm, pháp lực trong cơ thể liên tục không ngừng dịch chuyển, bắt đầu liên tục thử thúc động “Gương Thiên Cương”. Liên tiếp thử nhiều lần, “Gương Thiên Cương” đều không có chút động tĩnh gì quá lớn. Cơ Khinh Sa cắn nhẹ vào bờ môi diễm lệ của mình, đứng thẳng người lên, chân đạp Thiên Cương Thất Tinh Bộ, tay trái đặt ngang ngực, tay phải kết Lan Hoa Chỉ quyết, mái tóc dài xõa ra, miệng thì thào niệm chú.

Nguyên khí đất trời bên trong mật thất quay cuồng lên một cách mạnh mẽ, bổ nhào về phía thân hình yêu kiều của Cơ Khinh Sa. Mái tóc đen tuyền của Cơ Khinh Sa không gió mà bay, tung lên phất phới.

Trên khóe miệng của Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười mỉm.

Đây là Cơ Khinh Sa tận hết toàn lực rồi, “Hà Lạc phái” không hổ danh là thuật pháp đại tông, tuy không kế thừa hoàn toàn, số sách chương thất tán còn nghiêm trọng hơn cả Vô Cực Môn. Nhưng một khi Cơ Khinh Sa thi triển toàn lực, sự biến động của thiên tượng, vẫn hết sức kinh người.

- Tật!

Tay áo của Cơ Khinh Sa bay lên, mái tóc tung bay, ngón tay ngọc nhỏ nhắn thon dài, tiếng vang bén nhọn xé gió, một luồng pháp lực thâm hậu, bắn về phía “Gương Thiên Cương” lơ lửng trên không.

“Gương Thiên Cương” run nhẹ lên, một đạo kim quang lóe lên long lanh. Chẳng qua so với sự thôi động của Tiêu Phàm lúc nãy, đạo kim quang này hư nhạt hơn nhiều, như có như không. Vừa thoát khỏi mặt gương, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.

- Không được, Tiêu Phàm. Tôi...

Cơ Khinh Sa tiêu hao chân lực quá mức, thân hình xinh đẹp của cô choáng một cái, gần như là đứng không vững nữa.

Bóng người chợt lóe lên, Tiêu Phàm vốn ngồi khoanh chân ở một bên trong chốc lát đã đứng trước cô, vươn cánh tay ra, ôm lấy eo của Cơ Khinh Sa, chỗ tay chạm vào, mềm mại vô cùng, trắng mịn kinh người.

- Thử lại lần nữa!

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa hơi đỏ lên. Vừa muốn mở miệng nói, thì bên tai đã vang lên tiếng của Tiêu Phàm, lập tức cảm thấy hậu tâm ấm dần lên, một luồng chân khí tràn trề, xuyên vào trong du huyệt, một cách mãnh liệt, trong nháy mắt đã tràn ngập bên trong tứ chi xương cốt của cô. Cơ thể vốn mệt mỏi do sử dụng quá kích pháp lực trong nháy mắt đã trở nên vô cùng tràn đầy tinh lực.

- Tật!

Cơ Khinh Sa không cần suy nghĩ, hai ngón trỏ và ngón giữa giơ ra, điểm về phía “Gương Thiên Cương”.

“Ông”!

“Gương Thiên Cương” run lên. Trong mật thất, kim quang đột nhiên hiện lên, rực rở chói mắt, một luồng sức mạnh đạo môn to lớn bắn ra rất nhanh. Cơ Khinh Sa không kìm được nhắm tịt hai mắt.

- Thành công rồi.

Cơ Khinh Sa thiếu chút nữa là nhảy dựng lên như một đứa trẻ, sự vui mừng đó, khó mà diển tả bằng lời. Tuy nhiên sau đó lại lắc lắc đầu.

- Tiêu Phàm, xem ra bảo vật của Vô Cực Môn các anh, chỉ thích hợp cho đệ tử Vô Cực Môn các anh sử dụng mà thôi.

Lần này thành công khởi động “Gương Thiên Cương”, không nghi ngờ gì là do Tiêu Phàm mà ra. Luồng chân khí kích phát bảo vật này, đến từ chưởng giáo của Vô Cực Môn, chẳng qua là ở trong cơ thể của Cơ Khinh Sa mà thôi, bản chất vẫn không có gì là khác.

- Cũng chưa chắc là vậy.

Tiêu Phàm cười nhẹ nhàng, buông lỏng bàn tay ôm bên eo của Cơ Khinh Sa.

Loại cảm giác trơn mịn kinh người đó, đúng là làm người ta phải khắc cốt ghi tâm. Cho dù Tiêu chân nhân đinh lực cao cường, trong lòng cũng không khỏi trào lên từng cơn sóng, âm thầm hít một hơi thật sâu, mới có thể miễn cưỡng áp chế cơn sóng đang dâng trào này.

- Hẳn vẫn là cách sử dụng pháp lực không không giống. Lúc đầu sau khi Thiên Thanh Tử giao khẩu quyết cho tôi, cũng đã thử rất nhiều lần, cuối cùng mới có thể đạt tới trình độ phối hợp ăn ý với “Gương Thiên Cương”. Như vậy đi, tôi sẽ truyền thụ khẩu quyết sử dụng pháp lực Vô Cực Môn cho cô.

Cơ Khinh Sa nhíu đôi mi thanh tú của mình nói:

- Như vậy có vẻ không thỏa đáng cho lắm? Vô Cực Môn tuy bác đại tinh thâm, có một số quy tắc vẫn nên tuân thủ thì hơn.

Dù Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn, tự tiện truyền thụ khẩu quyết của Vô Cực Môn cho người ngoài, dường như vẫn có cái gì đó không ổn.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Chỉ là khẩu quyết sử dụng pháp lực mà thôi, cũng không xem là phạm quy tắc. Hơn nữa, chưởng giáo Vô Cực Môn vốn chính là người định ra quy tắc mà.

Lời này tuy nói hơi tùy tiện, nhưng lại thật sự rất ghê gớm.

Ta chính là người đặt ra quy tắc của cuộc chơi, cho nên, trong đầu của ta không tồn tại khái niệm “phạm quy”.

Cơ Khinh Sa cười ngạc nhiên, nói:

- Được rồi, chỉ cần anh không sợ, thì tôi cũng không việc gì phải sợ.

Tiêu Phàm xoa xoa tóc của cô. Động tác này hết sức tự nhiên, hệt như anh trai đối với en gái vậy, thực hiện một cách rất tự nhiên.

Cơ Khinh Sa hơi nghiêng đầu đi, khẽ cắn bờ môi diễm lệ của mình.

Ngay sau đó Tiêu Phàm đã truyền thụ khẩu quyết của Vô Cực Môn cho Cơ Khinh Sa. Ngộ tính của Cơ Khinh Sa cực cao, rất nhanh đã có thể hiểu thông được, lại tiếp tục thử khởi động “Gương Thiên Cương” lần nữa, quả nhiên là hiệu quả hơn so với mấy lần trước.

Chân mày của Cơ Khinh Sa dần dần nhíu lại.

Cơ Khinh Sa nắm rõ khẩu quyết của Vô Cực Môn, tuy có thể thuận lợi khởi động “Gương Thiên Cương”, nhưng lại không thể phát huy được uy lực của nó, vẫn chưa tới được ba bốn phần uy lực thật sự của bảo vật. Thanh Thiên Tử cũng từng nói, “Gương Thiên Cương” về cơ bản được xem như là bảo vật bản mệnh của trụ trì trân nhân qua nhiều thế hệ của “Vô Trần Quan”, cho dù lấy thân phận là chưởng giáo chân nhân chí tôn để sử dụng, cùng lắm cũng chỉ phát huy được bảy tám phần uy lực của bảo vật này. Trong thời gian ngắn, Cơ Khinh Sa đã có thể phát huy được ba bốn phần uy lực của “Gương Thiên Cương”, đã là tốt lắm rồi. Đối phó với những Hàng Đầu thuật và Hàng Đầu Sư bình thường, cũng dư sức.

Chỉ có điều, lần này, người mà họ phải đối phó là Ma Cưu Đại Quốc Sư.

Cơ Khinh Sa xâm nhập vào trang viên Ma Cưu, mặc dù là có Di Nô âm thầm giúp đỡ. Nhưng một khi lộ mặt, đối mặt với Ma Cưu Đại quốc Sư, “Gương Thiên Cương” dường như chính là con bài bảo vệ tính mạng duy nhất của cô.

Bảo vật chỉ có thể phát huy ba bốn phần uy lực, rốt cuộc có thể tổn thương Ma Cưu Đại Quốc Sư được bao nhiêu, thật đúng là khó nói trước được.

- Khinh Sa, dừng lại trước đi, tôi cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng lần nữa.

Tiêu Phàm nói xong, giơ tay phẩy một cái, “Gương Thiên Cương” treo lơ lửng trên không hóa thành một luồn sáng màu vàng, chiếu thẳng vào tay của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm hai tay cầm bảo gương, hai ngón tay cái theo thói quen ấn lên bề mặt gương, đẩy chậm rãi về phía trước.

Lúc giám định cổ vật, Tiêu Phàm chính là sử dụng phương thức này.

“Gương Thiên Cương” tuy có sự khác biệt lớn so với những bảo vật bình thường khác, nhưng dường như vẫn có thể thử thử.

Cơ Khinh Sa đưa bàn tay trắng tinh của mình lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán của mình, chăm chú nhìn về phía Tiêu Phàm.

Đến khi hai ngón tay cái đẩy được phân nữa, Tiêu Phàm “hự” nhẹ một tiếng, động tác tay đột ngột ngừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại thành chữ “xuyên”. Hồi lâu sau, hàng lông mày nhíu chặt mới dần dần thả lỏng ra, hai ngón tay cái tiếp tục đẩy về phía trước.

Bên trong mật thất cực kì im lặng, Cơ Khinh Sa lẳng lặng nhìn Tiêu Phàm, tuyệt không dám quấy rầy.

Suốt hai tiếng trôi qua, Tiêu Phàm mới mở mắt ra, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.

- Sao rồi?

Cơ Khinh Sa hỏi vẻ quan tâm.

Tiêu Phàm nói:

- Muốn hoàn toàn thay đổi đặc tính của bảo vật, tất nhiên là khả năng không lớn. Tuy nhiên, cũng không phải là không có cách “đầu cơ trục lợi”.

Cơ Khinh Sa hé miệng cười.

“Đầu cơ trục lợi” lời nói như vậy, không ngờ lại từ trong miệng của Tiêu Phàm nói ra, Cơ Khinh Sa cảm thấy rất thú vị.

Theo ý nào đó mà nói, bảo gương chỉ là thứ dùng để đựng pháp lực. Sau khi chứa đựng pháp lực, mới xuất ra gây sát thương cho kẻ địch. Đương nhiên, pháp lực từ bảo kính xuất ra, về mặt “tính chất” cũng có sự thay đổi, chỉ tạo nên sát thương cực lớn đối với tà mị quỷ vật, chứ không phải là pháp lực bình thường thực hành công kích “không có gì khác biệt” đối với kẻ địch. Trên thực tế, muốn đối lại sát thương của tà mị quỷ vật, pháp lực phải lớn mạnh hơn nhiều so với bình thường.

Nhưng mà bảo gương có thông linh biết nhận chủ, căn bản là chỉ tiếp nhận pháp lực của Thanh Thiên Tử quản chủ. Tiêu Phàm khư khư chỉ học qua pháp môn sử dụng, muốn bảo gương tiếp nhận pháp lực của hắn, thì nhất định phải trải qua việc tế luyện lại từ đầu, nhận chủ một lần nữa. Một khi pháp lực bên trong “Gương Thiên Cương” bị tiêu hao hết, đối với Tiêu Phàm mà nói, “Gương Thiên Cương” liền trở thanh vật vô dụng.

520-dau-co-truc-loi/1162241.html

520-dau-co-truc-loi/1162241.html

317

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.