Chương 532
Sự cố chấp của Cơ Khinh Sa
- Khinh Sa, tôi lặp lại một lần nữa ý kiến của mình, tôi không đồng ý.
Trong phòng ở “Khổ trúc uyển” Ngọc Dương Quan, Tiêu Phàm nhìn Cơ Khinh Sa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Gian phòng này bài trí rất đơn giản, giường, bàn và ghế đều rất cổ, sơn màu đỏ, nhiều chỗ cũng đã bị loang lổ. So với khách sạn Kim Hải Ngạn mà Tiêu Phàm ở lúc mới đến thành Lạc Già quả thực là khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, từ trước tới nay Tiêu Phàm chưa bao giờ để ý đến chuyện này.
Tại biệt thự ở bãi biển, Tiêu Phàm có thể thản nhiên hưởng thụ phong cảnh của nước khác. Tại căn phòng khổ tu ở Ngọc Dương Quan, gần như chỉ có bốn bức tường, Tiêu Phàm vẫn có thể vui vẻ chịu đựng.
Thực ra, hiện tại Tiêu Phàm ở Ngọc Dương Quan cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng bọn họ đã ép buộc Di Nô không thể không hợp tác với bọn họ, nhưng như thế cũng không có nghĩa là có thể hoàn toàn giấu được Ma Cưu Đại Quốc Sư.
Tiêu Phàm chưa từng khinh thường Ma Cưu.
Tuy nhiên, Tiêu Phàm vẫn kiên trì ở tại Ngọc Dương Quan. Nguyên Thành Tử và đệ tử tâm đắc của ông ta không bị chết thì bị thương. Ngọc Dương Quan đã đến thời điểm nguy cấp nhất, đối mặt với Hàng Đầu Sư của “Bất cổ phái” dường như không có lực lượng phòng ngự. Trong tình hình này, Tiêu Phàm cho rằng mình phải vì Ngọc Dương Quan mà chống đỡ cả bầu trời.
Đây không phải là nghĩa vụ của Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm vẫn sẽ làm thế, vì đây là nguyên tắc làm việc của hắn.
Nếu đã có hiệp ước đồng minh với Ngọc Dương Quan rồi, chỉ lo cho an nguy của bản thân mà bỏ giữa chừng hiệp ước, thì Tiêu Phàm không làm được.
Cơ Khinh Sa vẫn ở bên cạnh hắn như trước.
Bởi vì bỗng nhiên Cơ Khinh Sa đề xuất thế thân cho Phạm Linh. Dựa vào thân phận nữ thuần âm xâm nhập vào trang viên Ma Cưu “nằm vùng”, Tiêu Phàm đã thể hiện thái độ kiên quyết phản đối của mình!
Thật sự quá nguy hiểm.
- Tôi đã quyết định rồi, phản đối cũng vô dụng.
Cơ Khinh Sa lại làm như không có việc gì, tự nhiên cười nói, thần thái có chút tự nhiên thoải mái, thậm chí mang theo vài phần vui đùa.
Tiêu Phàm bất động, nhíu mi nói:
- Khinh Sa, cô biết là tôi rất nghiêm túc. Chuyện khác tôi có thể nhường cô được, nhưng chuyện này thì không được.
Cơ Khinh Sa yên lặng nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tôi biết anh rất nghiêm túc, chính vì vậy tôi mới càng kiên trì. Tiêu Phàm anh có biết không, tôi luôn muốn làm một chuyện, làm một chuyện khiến cho mọi người có thể mãi mãi nhớ đến chuyện của tôi... Vì thế dù anh phản đối thế nào, tôi vẫn sẽ giữ ý kiến của mình.
- Khinh Sa...
Không đợi Tiêu Phàm nói xong, Cơ Khinh Sa khoát tay chặn lại, nói:
t r u y e n c u a t u i n e t
- Tiêu Phàm, đừng cản tôi, bằng không về sau tôi sẽ không bao giờ để ý tới
anh nữa!
Ngữ điệu không nặng. Thậm chí nghe vào còn rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng chắc như đinh đóng cột. Không hề khoan nhượng.
Bình thường con gái mà nói với con trai “không bao giờ để ý đến anh nữa” kỳ thực chính là làm nũng. Nhưng đối với Cơ Khinh Sa thì tuyệt đối không phải là ý đó. Cơ Khinh Sa đã nói rõ, cô muốn Tiêu Phàm mãi mãi nhớ đến cô.
Con gái, nhất là những người con gái mạnh mẽ, một khi đã cố chấp thì không thể khuyên bảo họ được.
Cô tuyệt đối không suy xét hậu quả khi làm như vậy, cô chỉ nghĩ rằng, nhất định tôi phải làm như vậy!
Tiêu Phàm môi mím thật chặt, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái.
Cơ Khinh Sa lại thản nhiên cười khẽ, chân thành tiến lên, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ và dài được sơn cẩn thận, nhẹ nhàng cầm bàn tay của Tiêu Phàm, ngẩng đầu lên, hạ giọng nói:
- Yên tâm, không nguy hiểm đâu. Chỉ cần anh tới đúng lúc, vấn đề cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Tin tưởng tôi, thời khắc mấu chốt, kì binh xông ra nhất định có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng được.
Tiêu phàm để mặc cho cô nắm tay, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta say đắm. Ánh mắt vốn nghiêm túc dần trở nên mềm mỏng dịu dàng.
- Đi theo tôi!
Rốt cục, trong mắt Tiêu Phàm hiện lên một chút vẻ dứt khoát, giữ chặt tay Cơ Khinh Sa, xoay người đi ra.
Cơ Khinh Sa cười nhẹ, thuận tiện khoác tay Tiêu Phàm giống như chim nhỏ nép vào người vậy. Dường như dựa sát vào người Tiêu Phàm, dường như để lộ ra sự kiều mĩ tao nhã mà thường ngày cô hay giấu đi. Cơ Khinh Sa khiến người ta có cảm giác cô không giống như bình thương. Dù biểu hiện của cô mềm mại nhu mì cỡ nào, thì người khác cũng không nghĩ cô là người phụ nữ của Tiêu Phàm.
Bất kể lúc nào thì Cơ Khinh Sa vẫn là Cơ Khinh Sa!
Căn phòng bí mật được xây dựng dưới “Khổ trúc uyển”.
Mật thất này vốn là phòng điều chế đan dược của Nguyên Thành Tử. Thân là chưởng giáo chi mạch ở nước ngoài của phái Long Môn, Nguyên Thành Tử vốn là cao thủ chế đan dược. Bây giờ Nguyên Thành Tử tặng căn phòng này cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không khách sáo.
Sở dĩ hắn thích căn phòng điều chế đan dược này không hoàn toàn là bởi vì căn phòng này có đầy đủ các thiết bị luyện đan, mà quan trọng nhất là xung quanh căn phòng này bày ra pháp trận phòng hộ. Ở trong này, dù Tiêu Phàm làm gì, chỉ cần không làm căn phòng này phát nổ thì bên ngoài sẽ không biết gì về động tĩnh bên trong cả. Những thứ mà Tiêu Phàm lấy từ trên người Sai Vượng và lấy được của “Bất cổ phái” đều không cần lo lắng Ma Cưu Đại Quốc Sư sẽ biết được.
Thấy Tiêu Phàm đưa mình đến mật thất dưới lòng đất, Cơ Khinh Sa cũng không quá kinh ngạc. Phần lớn thời gian cô đều cùng Tiêu Phàm vào phòng điều chế đan dược nghiên cứu những thứ có liên quan đến Hàng Đầu thuật. Tuy quá trình này rất mạo hiểm, nhưng thu hoạch của Cơ Khinh Sa lại càng nhiều. Cô thực sự không ngờ, có “Càn Khôn Đỉnh” trợ giúp, thì không ngờ có thể nghiên cứu Hàng Đầu thuật đến trình độ sâu như vậy.
Cơ Khinh Sa thậm chí hoài nghi, Tiêu Phàm mỗi lần yên lặng thần niệm thăm dò bên trong “Càn Khôn Đỉnh” có thể kết nối với thứ siêu nhiên gì trong đỉnh, ví dụ như kết nối với những linh hồn các tổ sư tiền bối trong “Càn Khôn Đỉnh”, nếu các linh hồn đó vẫn đang thực sự tồn tại.
Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng thừa nhận, tác dụng lớn nhất của “Càn Khôn Đỉnh” chính là an hồn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Cơ Khinh Sa, cho tới bây giờ cô đều chưa chính miệng hỏi Tiêu Phàm. Có lúc, tự Cơ Khinh Sa cũng cảm thấy có chút buồn cười, cách nghĩ của mình có phần hơi điên cuồng.
Đi vào trong phòng luyện đan, Tiêu Phàm ngồi xếp bằng xuống, theo lệ thường mang “Càn Khôn Đỉnh” ra, đặt trên tòa ngọc án, miết tay, miệng đỉnh chậm rãi xoay tròn, hỗn độn đồ án trên đỉnh dần trở nên mờ nhạt. Một màu sương đen bị giam cầm trong Đỉnh lập tức rục rịch, dần dần hình thành một bóng người mơ hồ, hiện ra một nửa thân hình trên miệng đỉnh, dường như đang nhìn xung quanh tìm cơ hội chạy thoát.
Vào lúc này Tiêu Phàm giơ một tay lên, một đạo kim quang nhàn nhạt phóng lên, trong nháy mắt bay đến trên “Càn Khôn Đỉnh”, lẳng lặng lơ lửng ở đó không nhúc nhích.
Cơ Khinh Sa nhìn rất rõ, đó chính là “Gương Thiên Cương” bảo vật trấn sơn mà Tiêu Phàm mượn từ Thiên Thanh Tử Thiên Đại Sư của “Vô Trần Quan”. Đây là bảo vật chuyên dùng để khắc tà mị quỷ vật. Cho đến bây giờ Tiêu Phàm chưa từng sử dụng qua. Điều đó cho thấy cho tới giờ vẫn chưa có đối thủ nào đáng để Tiêu Phàm sử dụng “Gương Thiên Cương” này.
Nhưng cô lại không biết Tiêu Phàm đột nhiên mang bảo vật này ra là có dụng ý gì.
Chỉ thấy Tiêu Phàm đưa tay miết ngang ngực, miệng lẩm bẩm thần chú khó hiều, bảo quang lưu chuyển trên mặt, bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
- Hự!
Tay phải cũng giơ thẳng chỉ vào “Gương Thiên cương” trên không trung. Một nguồn lực pháp khổng lồ, toàn bộ không nhập vào trong “Gương Thiên Cương”.
“Gương Thiên cương” khẽ run lên, một nguồn sáng chói mắt hiện ra, hướng về phía cái bóng người màu đen nhô nửa người ra trên miệng “Càn Khôn Đỉnh”, ép đầu bóng đen đó xuống. Tuy nhiên Cơ Khinh Sa nhìn ra được, ánh sáng đó không đẹp bằng ánh sánh mà lúc đầu Thiên Thanh Tử tạo ra. Điều đó là hiển nhiên, vì Tiêu Phàm chỉ đang “thử nghiệm” mà thôi.
Dù là như thế, hình ảnh quỷ do màn sương đen kết lại mà thành vẫn sợ hãi ánh sáng đó, ánh sáng chưa đến hẳn mà bóng quỷ nửa người kia đã lập tức trốn vào trong “Càn Khôn Đỉnh”, tuyệt không dám chống lại ánh sáng đó. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bỗng nhiên ánh sáng kia vẫn đánh trúng vào quỷ ảnh. Quỷ ảnh màu đen như bị sét đánh, lập tức giãy dụa và bắt đầu vặn vẹo, nhanh chóng rút vào trong đỉnh, không dám ló đầu ra nữa.
Ánh sáng kia cũng không tiếp túc đuổi giết, vừa chạm vào miệng “Càn Khôn Đỉnh” lập tức tiêu tan.
Thấy tình hình như thé, Cơ Khinh Sa lập tức vui mừng nói:
- Xem ra “Gương Thiên Cương” quả thật là khắc tinh của quỷ vật, đối với âm khí địa mạch đều có lực áp chế mạnh.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nói:
- Khinh Sa, bây giờ tôi sẽ truyền thụ lại khẩu quyết sử dụng “Gương Thiên Cương” cho cô, cô hãy nhớ kỹ lấy.
- Hả?
Cơ Khinh Sa hơi sửng sốt.
- Anh muốn giao “Gương Thiên Cương” cho tôi sao?
- Đúng thế, cô có bảo vật này hộ thân, tôi sẽ an tâm hơn.
Tiêu Phàm khẳng định nói.
Cơ Khinh Sa nhìn hắn thật sâu, hạ giọng nói:
- Nhưng đây là bảo vật của Vô Cực Môn, chắc là người ngoài sẽ khó sử dụng hơn à?
Tiêu Phàm khoát tay nói:
- Trước tiên cứ thử một chút xem sao. Không thử thì sao biết được. Bây giờ cô đừng nghĩ tới những thứ khác, để tâm nhớ khấu quyết đi.
Nói xong hắn cũng không đợi Cơ Khinh Sa nói thêm gì nữa, trực tiếp nói ra khẩu quyết sử dụng bảo vật.
Cơ Khinh Sa cũng không từ chối nữa mà tập trung nghe.
Khẩu quyết này vô cùng tối nghĩa và khó hiểu. Cũng may Cơ Khinh Sa cũng là thuật sư, ngày thường cũng tiếp xúc với Phù Lục, chú ngữ vẫn có thể nghe được rõ ràng. Hơn nữa Cơ Khinh Sa thông minh sắc sảo, chỉ số thông minh cực cao. Sau khi Tiêu Phàm truyền thụ ba lần, thì Cơ Khinh Sa đã có thể nhớ kỹ được khẩu quyết.
Tiêu Phàm tỏ ý khen ngợi nói:
- Nào, đến đây thử xem.
- Được.
Cơ Khinh Sa gật gật đầu, trên mặt cũng hiện lên một chút hưng phấn.
Uy lực của bảo vật này cô đã tận mắt nhìn thấy. Có một bảo vật chuyên khắc quỷ vật như thế phòng thân, sự an toàn của cô sẽ được tăng lên.
Cơ Khinh Sa cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, tay trái kẹp lại, miệng niệm thần chú, tay phải chỉ vào “Gương Thiên Cương”, một đạo pháp bắn ra với lực mạnh.
Không hề có động tĩnh gì.
“Gương Thiên Cương” không thèm chịu nể mặt.
- Hự!
Cơ Khinh Sa quát nhẹ một tiếng, gia tăng lực pháp.
Ai dè “Gương Thiên Cương” vẫn tĩnh mịch lơ lửng ở đó, dường như không để ý đến “tâm ý” của người đẹp.
Sắc mặt Cơ Khinh Sa hơi đổi, hai hàng lông mày xinh đẹp nhướn lên.
519-su-co-chap-cua-co-khinh-sa/1162240.html
519-su-co-chap-cua-co-khinh-sa/1162240.html
345
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
