TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 531
Trảm ma kiếm

Thông thường mà nói, ngày thường Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không ở “Thánh Tuyền” tu luyện. Nơi này âm khí quá nặng, Hàng Đầu thuật Ma Cưu Đại Quốc Sư tu luyện, không phải là con đường một mực đi tới âm hàn, không phải thích hợp như vậy. Hơn nữa. “Xích Viêm Thảo” hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa âm dương. Trước khi chưa hoàn tòan trưởng thành, lọai thần dược này thực ra chỉ giống như cơn lốc xóay, sẽ không ngừng cuốn tất cả những sinh mạng bên ngòai vào trong.

Êm đẹp như vậy, tại sao Ma Cưu Đại Quốc Sư lại phải ở trong này “chiến đấu” với thần dược của mình chứ?

Tuy nhiên từ sau khi Tiêu Phàm đánh bất ngờ “Thánh Tuyền”, mấy ngày nay Ma Cưu Đại Quốc Sư vẫn luôn trấn thủ ở trong thạch trận, đạo dẫn bồi dưỡng âm khí cho mười hai âm quỷ bị thương nặng. Bình thường đều là do mười hai âm quỷ tự hấp thu âm khí, hiện tại lại do Đại Quốc Sư đích thân đạo dẫn, tự nhiên trở thành làm chơi nhưng ăn thật. Chỉ có điều Tiêu Phàm ra tay hơi mạnh, trong chốc lát mà rút đi hơn một nửa âm khí mà mười hai âm quỷ vất vả lắm mới có được. Muốn khôi phục lại như ban đầu trong thời gian ngắn, thì thực sự rất khó.

Di Nô đi vào phía trước thạch trận, cung kính thông báo.

Mặc dù là giữa ban ngày, nhưng thạch trận vẫn bị màn sương đen lượn lờ bao quanh, hàn khí kinh người. Di Nô không khỏi rùng mình một cái, sắc mặt hơi đổi, xem chừng là nhớ tới cảnh tượng ở “Khổ trúc uyển”. Đây không phải là lần đầu y đến “Thánh Tuyền”, nhưng từ trước đến nay ban ngày màn sương đen không quá dày đặc, tòan bộ tình hình trong thạchh trận cơ bản là có thể thấy được rõ ràng. Không giống hiện tại, phía trên “Thánh Tuyền” hoàn tòan bị màn sương đen bao phủ, nên ở bên ngòai không nhìn thấy gì cả.

Di Nô đóan chứng đây là Ma Cưu đang tác pháp, cường lực hấp thu âm khí địa mạch, “đại bổ” cho mười hai tên âm quỷ.

Dù sao “Xích Viêm Thảo” cũng sắp trưởng thành, hiện tại lấy một chút tinh hoa âm khí chắc là không ảnh hưởng gì nhiều đến “Xích Viêm Thảo”. Sau khi “Xích Viêm Thảo” bị hái đi, địa mạch nơi này cần ít nhất là ba mươi, bốn mươi năm mới có thể tái sinh ra “Xích Viêm Thảo” thứ hai. Hơn nữa khả năng này rất thấp.

Đối với Ma Cưu mà nói, tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” chỉ có cơ hội một lần. Sau này linh khí địa mạch có phục hồi thuận lợi hay không, ông ta cũng không rảnh để để ý chuyện đó.

Sau khi Di Nô khom người thông báo, trong thạch trận vẫn không hề có hồi âm.

Di Nô bắt đầu lo lắng.

Nhiều năm như vậy Di Nô ở trước mặt Đại Quốc Sư vẫn tương đối thả lỏng hơn so với những người khác. Y tự nhận trung thành và tận tâm với sư phụ, không có bất kỳ dã tâm nào. Nhưng hôm nay tự nhiên không giống như lúc trước nữa.

Qua một lát, màn sương đen dày đặc bỗng nhiên quay cuồng, mở ra một lối đi. Ma Cưu đang mặc trang phục truyền thống, chậm rãi đi ra từ trong sương mù. Nhìn qua, trên mặt Ma Cưu lộ vẻ mệt mỏi, đủ cho thấy mấy ngày nay Ma Cưu rất vất vả.

Theo con đường này nhìn vào bên trong, Di Nô thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng hai người trẻ tuổi mơ hồ chợt lóe lên rồi lại bị màn sương che lại.

Di Nô không kìm nổi giật mình.

Hai người trẻ tuổi này, chắc là hai trong tám người Ma Cưu mang từ thủ đô về. Trong trang viên Ma Cưu họ được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, sống trong khu vực riêng, không tiếp xúc với những người khác. Theo lý mà nói thì đó là dương nam nữ âm, phải khi chính thức tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” mới dùng đến làm “Lò đỉnh”. Hiện tại bỗng nhiên lại xuất hiện trong thạch trận, lẽ nào Ma Cưu đã bắt đầu dùng những dương nam nữ âm này để “tiến bổ” cho âm quỷ sao?

Ma Cưu chậm rãi đi tới trước mặt Di Nô, liếc bảo kiếm Di Nô đang cầm trong tay, thản nhiên nói:

- Giải quyết xong hết cả chưa?

Di Nô vội tức khom người nói:

- Vâng, sư phụ, đều giải quyết xong hết rồi, Nguyên Thành Tử và một số đệ tử mà ông ta tâm đắc cũng đã bị giết chết. Còn hai cha con Hoàng gia cũng giống như thế. Hiện tại tập đòan Hoàng thị là do người con thứ hai của Hoàng Thanh Vân tiếp quản. Đó là một tên vô dụng, Phạm Anh nói sẽ không bao lâu nữa tập đoàn Hoàng thị sẽ bị phá hủy. Đây là bảo vật trấn giáo...

Di Nô nói xong hai tay vội vàng nắm chuôi bảo kiếm.

Bảo vật trấn giáo?

Trên mặt Ma Cưu hiện lên chút hòai nghi, tùy tay nhận lấy bảo kiếm. Đan Mạn cũng giống với đa số các nước khác, mặc dù Ma Cưu được gọi là Đại Quốc Sư tuy nhiên đối với lọai binh khí truyền thống của Hoa Hạ này lại không hiểu rõ. Huống chi bảo kiếm mà Di Nô mang đến rất cổ, nhìn qua không có chỗ nào đặc biệt cả.

Di Nô lập tức nói:

- Sư phụ, theo như những gì các đạo sĩ của Ngọc Dương Quan nói, thanh bảo kiếm này là của sư tổ của Nguyên Thành Tử, người sáng lập ra Ngọc Dương Quan. Bình thường đều đặt ở “Tàng phong các” trong Ngọc Dương Quan, mỗi ngày đều không ngừng thờ cúng. Những đạo sĩ kia nói kiếm này có linh tính, có thể trừ tà diệt ma, nên gọi là “trảm ma kiếm”...

Ma Cưu cười lạnh một tiếng, rất khinh thường nói:

- Hừ hừ, những người Hoa này, thích làm mấy trò lừa bịp này, thùng rỗng kêu to. Một thanh kiếm chỉ là vật chết mà thôi, có thể có linh tính gì chứ?

Nói xong Ma Cưu cúi xuống nhìn vỏ kiếm làm bằng sợi tổng hợp lò xo. “Vụt” một tiếng mở ra, trong phút chốc hàn quang chói mắt, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Tuy Di Nô đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không kìm nổi giật mình, lui về phía sau một bước.

- Ửm?

Hai hàng lông mày Ma Cưu lập tức nhướn lên, thần sắc khinh miệt khinh thường trên mặt trong nháy mắt không thấy đâu nữa.

Thanh “Trảm ma kiếm này” mới lộ ra một phần ba, không ngờ lại có sát khí ngút trời, thậm chí mười hai âm quỷ trong sương mù dường như cũng có chút kinh hãi. Ma Cưu có thể tinh tường nhận thấy được sự bất an của chúng.

Nhìn theo trình độ đơn giản, đây là kiếm tốt, nhưng tuyệt đối không chỉ có thế. Ma Cưu đã từng thấy qua nhiều lợi khí, kim lọai được tinh luyện bằng kĩ thụât hiện đại thậm chí có thể tái hiện đầy đủ tuyệt đao sắc bén của Damascus. Trong hoàng cung Sudan, Ma Cưu từng thấy qua rất nhiều đao kiếm sắc bén. Những những thanh kiếm ấy chỉ có lợi khí mà thôi. Duy chỉ có “Trảm ma kiếm” trong tay ông ta mới được gọi là “Thần binh” đích thực.

Năm xưa, thanh kiếm này hẳn là đã giết không ít những thứ rất lợi hại.

Là “đồ vật”, không nhất thiết phải là người.

Ngọc Dương chân nhân lập ra tông lập phái, là hậu thế tử tôn chống đối một phiến thiên địa, những thứ cần đối phó không chỉ là người.

Hiện tại thì Ngọc Dương chân nhân quy tiên đã lâu, lưu lại bảo kiếm này, thậm chí đến Ma Cưu cũng cảm nhận được cái ớn lạnh làm lòng người kinh hãi này.

Ma Cưu cầm chuôi kiếm, đem bảo kiếm rút ra một chút, thần sắc ngưng trọng. Kiếm sắc hòan toàn rút ra khỏi vỏ, cộng hưởng với tiếng rồng gầm là một luồng sáng long lanh từ kiếm phát ra, uyển chuyển như du long, khiến Ma Cưu và Di Nô phải híp mắt lại.

Thậm chí màn sương đen phía sau Ma Cưu đều bốc lên không ngừng

- Kiếm tốt!

Ma Cưu yên lặng nhìn kiếm sắc lưu chuyển bảo quang trong tay, rốt cục cũng tán thưởng.

Chỉ cần xem bảo kiếm này là có thể biết chủ nhân của nó rất giỏi. Đáng tiếc là không sinh sớm một trăm năm, bằng không chắc là có thể gặp được vị Ngọc Dương chân nhân này. Xem ra ta đã coi thường đạo thuật của bọn họ rồi. Ngọc Dương Quan có một vị tổ sư khai phái như vậy, chỉ trách đám người Nguyên Thành Tử không hăng hái tranh giành.

Một lúc sau, Ma Cưu lại cảm thán nói.

Như vậy, bảo vật trấn giáo cũng đã bị Di Nô mang đến đây, chứng tỏ tinh anh ở Ngọc Dương Quan đều đã bị giết. Bây giờ Ngọc Dương Quan chỉ còn là cái bọc mà thôi, không đáng lo nghĩ.

Di Nô không khỏi thở phào.

Trước mắt y đã qua được cửa ải này.

Y cố ý mang bảo kiếm này đến dâng Ma Cưu chính là xuất phát từ đề nghị của Nguyên Thành Tử. Đối với Ngọc Dương Quan, thì thanh “Trảm ma kiếm” này vô cùng ý nghĩa, có ý nghĩa giống như loại kiếm mà võ sĩ Đông Đảo hay đeo vậy. Phụng thượng võ sĩ đao chính là tỏ vẻ hoàn toàn thuần phục.

Có bảo kiếm này, Ma Cưu hẳn là không đến mức nghi ngờ Di Nô.

Hiện tại Di Nô chỉ có thể cầu nguyện, những đạo sĩ Ngọc Dương Quan kia có thể diễn giống một chút, ngàn vạn lần đừng để lộ. Nếu để Ma Cưu biết đám người Nguyên Thành Tử vẫn còn sống, chỉ sợ rằng Di Nô không thể sống nổi.

Ma Cưu dường như không phát hiện ra sự lo lắng trong lòng Di Nô, chậm rãi thu hồi vỏ kiếm, gật đầu với Di Nô nói:

- Chuôi kiếm này cứ để ở chỗ ta, lúc nào rảnh ta có thể nghiên cứu một chút. Xem ra đạo thuật Hoa Hạ có nhiều điều mà trước kia chúng ta không biết, đáng để ta tìm hiểu kĩ một chút.

Di Nô vội vàng nói:

- Sư phụ, chỉ cần luyện thành công “Thiên Quỷ Hàng”, thì dù đạo thuật của Hoa Hạ có lợi hại đến đâu cũng là gì chứ?

- Đó là điều đương nhiên.

Vừa nhắc tới “Thiên Quỷ Hàng”, trên mặt Ma Cưu lập tức toát ra thần sắc ngạo nghễ. Trước mặt Tô Nam, từ đầu đến cuối Ma Cưu đều không thừa nhận là mình tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”. Nhưng trước mặt đệ tử của mình, lại không giấu diếm gì cả.

Một khi luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, thì mình có thể biến thành “nửa người nửa linh”. Từ nay về sau có thể tung hoành hai giới âm dương, có thể trường sinh bất lão, đạo thuật Hoa Hạ có thần kỳ thế nào cũng không thể thần kỳ như này được.

- Di Nô, những nam thuần dương, nữ thuần âm kiangươi triệu tập thế nào rồi?

Ma Cưu lập tức chuyển đề tài, nói.

Di Nô không kìm nổi hỏi:

- Sư phụ có phải là người đã...

Nói xong liền nhìn màn sương đen phía sau Ma Cưu, nét mặt mang ý dò hỏi.

Sắc mặt Ma Cưu dần trầm xuống, có điểm không hài lòng nói:

- Người không cần phải xen vào, trong lòng ta đều đã có dự liệu. Ta cho ngươi thời gian một tuần, ít nhất ngươi phải tìm cho ta bốn đôi, ngươi có chắc chắn không?

- Bốn đôi?

Di Nô giật mình kinh hãi.

Trước đó, Ma Cưu chỉ yêu cầu hai đôi nam nữ âm dương, bây giờ lại tăng lên gấp đôi. Việc này, từ trước đến nay là do Phạm Anh phụ trách, cơ bản là y không nắm rõ, ngày bình thường y đều thúc giục Phạm Anh chứ bản thân cơ bản không hỏi qua.

- Sao thế, có gì khó sao?

Ma Cưu thản nhiên hỏi, sắc mặt sớm hồi phục bình thường.

Trong lòng Di Nô rùng mình, vội vàng khom người đáp:

- Vâng, thưa sư phụ, con sẽ dốc toàn lực.

- Không phải là hết sức mà nhất định phải làm hết sức. Ngươi nên nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian là một tuần thôi, nếu không sẽ làm nhỡ việc lớn.

Ma Cưu không chút khách khí nói.

- Vâng, sư phụ.

Di Nô không dám chần chứ, lập tức đáp ứng.

Bất kể như thế nào, trước tiên cứ nhận lời đã, sau đó sẽ tìm Phạm Anh thương lượng.

518-tram-ma-kiem/1162239.html

518-tram-ma-kiem/1162239.html

335

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.