Chương 530
Thay đổi triều đại
Đối với tập đoàn quản lý cao cấp Hoàng thị ở thành Lạc Già, hôm nay chẳng những là một ngày nóng nhất cả năm, cũng là một ngày điên cuồng nhất.
Vỗn dĩ, ngoại trừ nóng một chút thì so với ngày thường cũng không có gì khác cả. Mặt trời vẫn mọc như thường lệ, mọi người cũng đến công ty đi làm bình thường, bận rộn làm việc của mình.
Buổi tối hai ngày trước xảy ra trận đấu kịch liệt ở Hoàng phủ, tạm thời chưa có bất kì tin tức gì từ “phía chính phủ” truyền ra. Chỉ có vài kênh tin tức nhỏ lưu truyền trong xã hội người Hoa. Nhưng cả tập đoàn Hoàng thị vẫn yên bình như trước, mọi người đều chôn giấu sự nghi ngờ trong lòng. Cho đến khi tổng bộ công ty đưa ra thông báo, mời tất cả lãnh đạo và người phụ trách công ty thành viên đến tổng bộ họp, rốt cục mọi người mới ý thức được có thể co sự việc không tầm thường sắp xảy ra rồi.
Tuy nhiên, dù có chuẩn bị tâm lý, khi mọi người ở tầng cao nhất tập đoàn Hoàng Thị nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi tại vị trí chủ tịch vẫn giật mình, trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Người trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ tịch kia dường như còn căng thẳng hơn những người tham dự cuộc họp. Nhìn kỹ cả người anh ta đều không ngừng run rẩy.
Người trẻ tuổi này có bộ dạng rất điềm đạm nho nhã, rất nhiều quản lý cao cấp đều quen biết anh ta. Anh ta chính là Hoàng Dũng Huy, con trai thứ của ông chủ Hoàng Thanh Vân!
Chỉ có điều mọi người chưa bao giờ gặp Hoàng nhị thiếu gia ở trong phòng họp này.
Phòng họp trong toà nhà Tổng bộ tập đoàn Hoàng thị chính là “đế quốc” của hai cha con Hoàng Thanh Vân và Hoàng Cao Huy. Ở đây, Hoàng nhị thiếu thậm chí còn không bằng khách qua đường. Trước kia anh ta chưa từng xuất hiện ở phòng họp này.
Mà hiện tại, cậu hai nhà họ Hoàng lại đang ngồi ở vị trí chủ tịch, mười đầu ngón tay trắng bệch, ôm lấy đầu, không dám nhìn mọi người.
Tiếng bàn luận “ong ong” không thể ngăn chặn vang lên trong phòng họp. Tất cả mọi người đều bàn luận, không thèm để ý đến vị trí chủ tịch của cậu hai họ Hoàng.
Những người quen thuộc tình hình Hoàng gia đều biết rằng, Chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng rất lợi hại, cậu cả nhà họ Hoàng cũng không thua kém. Đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”. Duy chỉ có cậu hai là kẻ hèn nhát. Nếu đã như vậy, thì hà tất phải để ý cảm giác của anh ta?
Phòng họp trở thành một mớ hỗn loạn.
Thật không dễ dàng, cuối cùng một tổng tài của công ty con vội vã đến phòng họp. Một vị trung niên ngồi bên cạnh cậu hai nhà họ Hoàng * sầm mặt mày đứng dậy, liên tiếp quát lớn mấy câu mới miễn cưỡng có thể áp chế tiếng nghị luận trong phòng họp. Mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Người đàn ông trung niên này là phó tổng tài thâm niên của tập đoàn Hoàng Thị, cũng là “lão thần” mà Hoàng Thanh Vân tín nhiệm nhất, còn là chồng của em gái Hoàng Thanh Vân, chú của cậu hai nhà họ Hoàng. Từ trước đến nay ở công ty trợ giúp cho Hoàng Thanh Vân và Hoàng Cao Huy quản lý toàn bộ sự vụ, trong tập đoàn có uy tín nhất định.
Phó tổng tài tuyên bố tại chỗ:
- Bởi vì sức khỏe của Hoàng Thanh Vân không được tốt, cần phải đến thủ đô nước Đan Mạn chữa bệnh, Hoàng Cao Huy cũng đi cùng ông ấy. Vì thế trong thời gian này, mọi việc sẽ do cậu hai Hoàng Dũng Huy xử lý. Tôi chính thức bổ nhiệm Hoàng Dũng Huy vào vị trí Phó tổng tài kiêm CEO.
Nói cách khác, từ nay về sau vị công tử bột này sẽ trở thành người cầm lái tập đoàn Hoàng Thị. Tiền đồ của những người đang ngồi đây đều nằm trong tay anh ta.
Mọi người nhìn nhau, lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
Có thể chơi như thế sao?
- Hy vọng mọi người sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.
Phó tổng tài còn chưa nói hết đã bị người khác cắt ngang rồi. Một người đàn ông trung niên ngồi khá gần ông ta đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Phó tổng tài, lớn tiếng chất vấn:
- Tổng tài Văn, chuyện này là thế nào? Rốt cục thì Hoàng tiên sinh bị bệnh gì? Hy vọng ông có thể nói rõ với mọi người. Hội nghị quan trọng như thế này, Hoàng tiên sinh không ra mặt, đã không ổn rồi, tại sao ngay cả cậu cả họ Hoàng cũng không lộ diện? Các vị đang làm trò gì thế?
Người đàn ông trung niên này họ Vương, cũng là một phó tổng giám đốc lâu năm, năng lực rất mạnh. Là hy vọng của mọi người trong công ty, ngày bình thường là một trong những người được Hoàng Cao Huy coi trọng nhất. Đột nhiên tổng tài Văn lại thông báo một tin như vậy, chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng và cậu chủ lớn không thấy đâu, lại bỗng nhiên xuất hiện cậu hai vẫn còn đang đi học, bỗng nhiên trờ thành CEO của công ty, đây không phải là đang nói đùa sao?
Phó tổng giám đốc Vương tất nhiên là sẽ không đồng ý.
- Đúng thế, đúng thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không thể làm qua loa đại khái như thế được...
Lời của Phó tổng giám đốc Vươnglập tức được mọi người hưởng ứng, liên tiếp lên tiếng phụ họa.
Mặc cho Tổng tài Văn sa sầm mặt, lớn tiếng quá nhưng đều không hiệu quả. Phó tổng tài Vương đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm túc, nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Cuối cùng vẫn là do vị công từ bột Hoàng nhị thiếu gia kia lên tiếng để kết thúc cuộc tranh luận.
Hoàng nhị thiếu đặt tay lên bàn, gắt gao nắm thành quả đấm, đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch. Vì lo lắng mà giọng trở nên khàn khàn, run rẩy, vì thế lời nói không được liền mạch. Thế nhưng câu nói mà anh ta nói ra được lại rất có khí phách, tạo ra được hiệu quả ngay tức khắc.
- Vương tiên sinh, ông bị đuổi việc!
Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Quyền uy của Hoàng Dũng Huy cứ như thế được xác định. Tập đoàn Hoàng Thị trong một mớ nghi ngờ chất vấn, miễn cưỡng cũng có thể coi như là “thay đổi triều đại”.
Trong buổi chiều cùng ngày tập đoàn Hoàng Thị hoàn thành việc giao nhận, một chiếc xe Benz lao nhanh như chớp tiến vào trang viên Ma Cưu cách Nam thành Lạc Già ba mươi km. Xe Benz trực tiếp đi vào thành, mà không gặp bất kỳ trờ ngại nào.
Các vệ sĩ trang viên đều có thể nhận ra được, đây là xe chuyên dụng của Di Nô đại sư. Một đám người chạy nhanh ra mở cửa cho Di Nô đại sư.
Mặc kệ những Đại Hàng Đầu Sư như Cơ An Ni, Giang Trừng không thừa nhận quyền uy của Di Nô, ít nhất thì các vệ sĩ và Hàng Đầu Sư bình thường của trang viên tuyệt đối không dám ngỗ nghịch với Di Nô. Tiền lương, phúc lợi của vệ sĩ đều do Di Nô quản lý, những tài nguyên mà các Hàng Đầu Sư khác cần để tu luyện cũng là do Di Nô phụ trách.
Những việc này đều là thật.
Thế giới này chính là như vậy, xuôi theo chiều gió.
Di Nô đi thẳng đến đằng sau hoa viên, hai tay cầm một thanh kiếm dài, bước chân vội vàng, nhìn qua thì có chút phấn khích.
Ở lối vào mê cung, một gã thổ dân dáng người nhỏ chặn đường Di Nô. Người thổ dân này ước chừng năm mươi mấy tuổi, râu tóc hoa râm, hai mắt híp lại, có thể nhìn ra ông ta không hề kính trọng Di Nô.
- Di Nô sư đệ, đi đâu đấy?
Vừa thấy người đàn ông thổ dân này, Di Nô lại giật mình kinh hãi, vội vàng dừng bước, trên mặt lộ vẻ tươi cười, khách khí nói:
- Thì ra là Gia Văn sư huynh, sư huynh đến đây lúc nào thế?
- Tối qua Đại Quốc Sư triệu tập, sáng hôm nay mới đến.
Gia Vân nhìn Di Nô từ trên xuống dưới, và thanh kiếm dài trong tay y, cảm thấy kinh ngạc.
Thanh kiếm này vừa nhìn là biết không giống với kiếm mà người thổ dân thường dùng. Thổ dân bản địa chưa bao giờ dùng binh khí như thế. Hình như đây là loại vũ khí mà người Hoa cổ đại thích sử dụng.
- Thì ra là thế, vất vả cho sư huynh rồi.
Di Nô vội vàng nói.
Vị Gia Văn sư huynh này chính là sư điệt của Ma Cưu Đại Quốc Sư, theo thứ tự thì là sư huynh của Ma Cưu, nhưng thật ra thân phận này không có gì. Trường phái Hàng Đầu Sư và Hoa Hạ không giống nhau, không hoàn toàn chú trọng thứ tự trong sư môn, mà coi trọng chính là kẻ mạnh thì làm vua. Gia Vân là một người rất mạnh. Nghe nói Hàng Đầu thuật đã đạt tới cảnh giới cao thâm, thậm chí còn mạnh hơn Cơ An Ni. Bởi vì trước đây gã luôn ở trong trang viên của mình khổ tu, Ma Cưu Đại Quốc Sư vốn cũng không gọi gã tới đây.
Hiện giờ Cơ An ni và Giang Trừng đều bị thương, còn có ba Đại Hàng Đầu Sư bị chết. Lực lượng phòng ngự trang viên Ma Cưu gần như sau một đêm đã tổn thất không còn. Để đảm bảo an toàn, Ma Cưu Đại Quốc Sư không thể không triệu tập các Đại Hàng Đầu Sư khác của “Bất cổ phái” đến hộ pháp.
Gia Văn là người mạnh như vậy, Ma Cưu sắp xếp gã trấn thủ cửa mê cung cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Mặc dù so với mối quan hệ giữa Gia Văn với Di Nô, Cơ An Ni thì quan hệ giữa Gia Văn và Ma Cưu bất hòa hơn. Nhưng chung quy vẫn là đệ tử của “Bất cổ phái”, thời khắc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào sự trợ giúp của bọn họ.
Đây cũng là sự bất đắc dĩ của Ma Cưu.
Luật rừng người thắng làm vua, cố nhiên là có thể phát huy lớn nhất tiềm lực của mỗi cá nhân. Nhưng cũng không có biện pháp hợp lực. Thời điểm quan trọng cũng chỉ có thể chia năm sẻ bảy, từng người tự chiến đấu. Cho dù Ma Cưu là Đại Quốc Sư cũng không thể thay đổi quy luật và truyền thống.
Đương nhiên, thông thường, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, đám người Gia Văn cũng sẽ không phản bội Ma Cưu. Nói một cách tương đối vẫn có thể tin được.
- Cũng không có gì vất vả, bây giờ sư đệ muốn đi đâu?
Gia Văn nhìn Di Nô, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Sớm đã nghe nói, mấy năm nay Di Nô cơ bản đều ở trong thành Lạc Già, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Xem ra sự thực đúng là như thế. Mấy năm không gặp, khí tức trên người Di Nô không hề tăng lên mà ngược lại còn có phần giảm sút. Một tên chỉ biết hưởng thụ thế này, tương lai sẽ thay Ma Cưu Đại Quốc Sư quản lý “Bất cổ phái sao?
Người khác có tức giận hay không Gia Văn không rõ, còn riêng gã thì không phục lắm.
Di Nô bị ánh mắt như có gai của Gia Văn soi mói nên không thoải mái, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng, ngượng ngùng nói:
- Bây giờ đệ muốn đi gặp sư phụ, báo cáo với ngài tình hình Ngọc Dương Quan và nhà họ Hoàng.
Gia Văn, ngươi nhìn tanh không vừa mắt, lẽ nào ta lại sợ ngươi sao?
Thời đại không giống nhau, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Bày đặt không hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc, cố tình nuôi chim trong lồng chứ không thả ra trang viên, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?
Gia Văn lại đánh giá y vài lần, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nhường đường nói:
- Vậy xin mời sư đệ.
- Cảm ơn sư huynh.
Di Nô gật đầu với Gia Văn, ngẩng cao đầu bước vào trong mê cung.
Gia Văn nhìn bóng lưng Di Nô, trên mặt hiện lên ý cười lạnh.
Lần này nếu Ma Cưu luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, vậy thì không cần nói gì nữa. Có Ma Cưu là chỗ dựa, vị trí Đại Tế Ti “Bất cố phái” tất nhiên sẽ càng thêm vững vàng. Một khi trong quá trình tu luyện Ma Cưu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người sẽ tiếp nhận vị trí Đại Tế Ti của “Bất cổ phái” là ai thì còn phải xem đã.
Xem Di Nô ngươi có bản lãnh đó không!
517-thay-doi-trieu-dai/1162238.html
517-thay-doi-trieu-dai/1162238.html
405
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
