Chương 527
Hàn khí cực âm (2)
Di Nô biết rằng Tiêu Phàm đã tiếp xúc qua “Thánh Tuyền”, nhưng tiếp xúc và khống chế là hai việc hoàn toàn khác nhau. Huống chi, hắn ta tại sao có thể mang âm khí “Thánh Tuyền” theo bên mình được chứ?
Cho dù sư phụ của y là Ma Cưu Đại Quốc Sư, cũng không có loại năng lực này. Trừ phi Ma Cưu đem mười hai Âm Quỷ rời khỏi thạch trận “Thánh Tuyền”, mượn dùng thân thể cực âm của mười hai Âm Quỷ, thì mới có thể đem âm khí lạnh vô cùng này hóa thành vũ khí, dùng để công kích kẻ thù. Tuy nhiên nếu như vậy, thì nguy hiểm quá lớn.
Dựa vào khả năng của Ma Cưu Đại Quốc Sư, cũng không dám để mười hai Âm Quỷ đồng thời nhập vào thân mình. Một khi có sơ sẩy, khống chế không nổi, sẽ gây thành đại họa trời sập.
Một khi Âm Quỷ bắt đầu cắn trả, thì không thể nghịch chuyển.
Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng là bất lực.
Tiêu Phàm này, tại sao có thể nghịch thiên như thế chứ?
Có lẽ, nguyên nhân ở cái tiểu đỉnh đang không ngừng xoay tròn trước mặt hắn?
Cái này là bảo vật gì vậy?
Tuy nhiên nghi vấn này, tạm thời Di Nô chưa tìm được lời giải đáp. Mắt thấy lốc xoáy màu đen đang tới gần, Di Nô đã phục hồi lại tinh thần, hai chân chĩa xuống đất, phát lực né tránh.
Tiêu Phàm lại “Hừ” lạnh một tiếng, hữu chưởng giơ lên, một chưởng nhẹ tênh bay về phía trước.
Di Nô chỉ cảm thấy một cỗ sức lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thân thể vốn nhẹ nhàng, lập tức trở nên vô cùng nặng nề, dường như trên hai vai bị một vật nặng nào đó đè xuống, hai chân tựa như chì, không phát ra nửa điểm khí lực.
Di Nô cả kinh, thật không thể khinh người. Dưới tình thế cấp bách, một tiếng hét to, khí quán trong đan điền bỗng nhiên dựng lên, đem sức nặng đang đè trên người mình lật xuống.
Chỉ tiếc là đã muộn rồi.
Tiêu Phàm đã không cho y một chút thời gian.
Cứ như vậy, hàn khí cực âm biến thành lốc xoáy màu đen, đã tới gần y. Di Nô cả người chấn động, chỉ cảm thấy kỳ hàn lạnh thấu xương đang đâm rách da thịt của mình, theo bốn phương tám hướng chui vào bên trong huyết mạch nội tạng của mình, tốc hành ở chỗ sâu trong xương tủy, nháy mắt liền đông lạnh thành một cây nước đá. Không cần nói đến việc điều động kình lực quanh thân, ngay cả một đầu ngón tay nhỏ cũng nâng không nổi.
Trong khoảng khắc, Di Nô cho rằng mình đã biến thành một khối băng.
Loại kỳ hàn lạnh thấu xương này, thời gian kéo dài cũng không quá dài, cảm giác vừa mới đem toàn thân mình đông cứng, lập tức đã rời đi, nháy mắt vào thân thể đã khôi phục được cảm giác ban đầu.
Tuy nhiên, chỉ là khôi phục cảm giác, nhưng lại khó có thể nhúc nhích.
Năm ngón tay Tiêu Phàm thay đổi liên tục, những âm thanh “Xuy xuy” không ngừng bên tai, từng đạo “Hạo Nhiên Chính Khí” bắn nhanh ra, trong khoảnh khắc liền đóng kín đại huyệt toàn thân Di Nô.
Đại Hàng Đầu Sư Di Nô lúc này đã không thể cử động được nữa rồi.
Vừa khống chế được Di Nô, đỉnh miệng “Càn Khôn Đỉnh” tỏa sáng, màn sương đen biến thành lốc xoáy bắt đầu được thu nhỏ lại, rất nhanh đã bị bảo đỉnh thu trở về, vẻ kỳ hàn thấu xương này dường như biến mất không thấy gì nữa. Sương trắng ngưng kết trên hoa cỏ cây cối cũng dần dần tiêu tan.
- Ngươi, ngươi muốn thế nào?
Hiển nhiên Tiêu Phàm đi từng bước một đến gần y, Di Nô rốt cục không kiên trì nổi, nghiến răng nghiến lợi kêu lên, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm đã tràn đầy sợ hãi.
Lúc này toàn thân y đều bất động, chỉ trừ cái miệng là còn có thể nói được, những chỗ khác tựa hồ đã mất hết tri giác. Nếu không phải còn có thể nhìn thấy thân thể tay chân của mình, Di Nô thậm chí hoài nghi, y chỉ còn lại một cái đầu mà thôi.
- Di Nô tiên sinh, thật xin lỗi, đã khiến ông phải chịu khổ rồi.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, một ngón tay đưa ra.
Di Nô vừa muốn mở miệng, lại há to miệng, nửa điểm thanh âm đều không phát ra được, trong mắt lập tức toát ra vẻ kinh hãi muốn chết. Loại “Thuật pháp” thần kỳ này, y chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ nghe thấy đấy, trong Hàng Đầu Thuật chưa bao giờ có loại thủ đoạn giống thế.
Chính là vì không biết, cho nên y đặc biệt rất sợ hãi.
Tiêu Phàm không hề để ý tới, quay đầu nhìn Liệt Dương Tử nói:
- Liệt Dương đạo trưởng, trước hết chúng ta nên mời Di Nô tiên sinh đi vào trong mật thất nghỉ ngơi. Di Nô tiên sinh là Đại Hàng Đầu Sư, phải tiếp đãi cẩn thận một chút.
Cho dù Tiêu Phàm rất tin tưởng chế huyệt thuật của mình, nhưng thủ đoạn của Hàng Đầu Sư cũng thiên kì vạn biến. Để các đạo sĩ của Ngọc Dương Quan cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không sai.
- Vâng, chúng tôi xin nghe theo sự chỉ bảo của Tiêu chân nhân.
Liệt Dương Tử và một đám người Ngọc Dương Quan tận mắt nhìn thấy Hàng Đầu Sư danh chấn thành Lạc Già này đã bị Tiêu Phàm khống chế, không còn sức kháng cự, bó tay chịu trói, sớm đã phục Tiêu Phàm sát đất, giật nảy mình, lập tức khom người, vô cùng kính cẩn mà đáp.
Di Nô cả người cứng ngắc, bị bốn gã đạo sĩ cầm chặt tứ chi, được khiêng đi như khúc gỗ.
Đại Hàng Đầu Sư vừa thẹn vừa giận, vô cùng buồn bực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Phạm Anh, đi đem Sai Cát và các Hàng Đầu Sư khác vào đây.
Thấy Di Nô bị bốn gã đạo sĩ khiêng đi, Tiêu Phàm liền gọi thẳng tên “Phạm Anh”, một chút cũng không khách khí.
- Vâng, Tiêu tiên sinh.
Phạm Anh ngược lại âm thầm thở phào một cái, cung kính đồng ý.
Tiêu Phàm càng không khách khí với gã, lại càng chứng tỏ giữa hai bên đã “thân thiết”. Nếu từ đầu đến cuối đều là “Phạm tiên sinh”, “Phạm tiên sinh” thì cuối cùng lúc trở mặt lại càng không có chút nương tay với gã.
Phạm Anh chính là đối phó người khác như vậy.
Lại gần nửa canh giờ đi qua, “khổ trúc uyển” ồn ào náo động rốt cục đã yên tĩnh trở lại, ánh trăng trong như nước, chỉ lại nghe không thấy tiếng côn trùng kêu vang nữa rồi, một cỗ mùi máu tanh thản nhiên vẫn tràn ngập trong sân.
Đại Hàng Đầu Sư Sai Cát và mấy tên môn nhân đệ tử đang hôn mê bất tỉnh, bị các đạo sĩ ở Ngọc Dương Quan mang tới tầng hầm ngầm, dùng dây thừng trói chặt tay chân, nhốt lại.
So với Di Nô, trình độ Hàng Đầu Thuật của Sai Cát còn kém xa, Tiêu Phàm không cần dùng hàn khí cực âm “Thánh Tuyền” để đối phó y. Loại hàn khí cực âm này, không thể bổ sung, dùng một lần thiếu một lần. Dùng để đối phó Di Nô, thứ nhất là vì thanh danh bên ngoài, Di Nô là kẻ khó giải quyết; Thứ hai, Tiêu Phàm cũng là muốn nhìn thử hàn khí cực âm này dùng để đối địch, hiệu quả rốt cuộc sẽ như thế nào.
Sự thật chứng minh, nó đúng là một thứ vũ khí lợi hại.
Sai Cát vẫn chưa đủ tư cách “Hưởng thụ”.
Chưa tới một canh giờ, nhóm Hàng Đầu Sư “Bất Cổ phái” không chết nhưng bị tổn thương, toàn quân bị diệt.
Tại “Khổ trúc uyển” Ngọc Dương Quan.
Trong mật thất dưới lòng đất.
Ngọn đèn mờ tối.
Nguyên Thành Tử nghiêng người trên ghế, sắc mặt xám xịt, hơi thở rất yếu. Tuy nhiên vừa nhìn thấy Tiêu Phàm bước vào, Nguyên Thành Tử vẫn cố gắng ngồi dậy, hạ thấp người làm lễ với Tiêu Phàm.
- Tiêu chân nhân.
Tuy nói là bế quan trị thương, nhưng thực ra trong tình hình này, Ngọc Dương Quan bị vây bên trong, tình hình đang rất nguy cấp, Nguyên Thành Tử sao có thể bình ổn tinh thần mà tĩnh dưỡng được? Nếu hôm qua không phải Tiêu Phàm kịp thời đến Ngọc Dương Quan cho ông ta ăn đan dược mà Vô Cực Môn đặc chế, thì tình hình hiện tại của Nguyên Thành sẽ càng gay go hơn.
Tiêu Phàm vội vàng khoát tay áo, nhẹ giọng nói ra:
- Nguyên Thành chân nhân không cần đa lễ.
Vừa cẩn thận đánh giá khí sắc Nguyên Tử Thành, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại:
- Nguyên Thành chân nhân, ngài tĩnh dưỡng nhiều hơn chút đi.
Bộ dạng này của Nguyên Thành Tử, không cần nói đến điều dưỡng mà ngay cả giấc ngủ cũng thiếu thốn.
Nguyên Thành Tử cười khổ một tiếng, nói:
- Tôi ngủ không ngon, mấy chục năm tu luyện, nước đến chân rồi mà vẫn là đức hạnh như vậy... Thật hổ thẹn với tổ sư...
Đạo gia rất coi trọng thanh tĩnh vô vi. Hai ngày này Nguyên Thành Tử lo âu bất an, đương nhiên là làm trái với lời dạy bảo của tổ sư rồi.
Tiêu Phàm cười cười, lập tức nghiêm nghị nói:
- Nguyên Thành chân nhân, Di Nô và đệ tử của ông ta Sai Cát cũng bị bắt rồi. Tôi kiến nghị Nguyên Thành chân nhân và Ngọc Dương Quan trước mắt nên tránh đi một chút.
Sắc mặt Nguyên Thành Tử hơi đổi, nói:
- Tiêu chân nhân còn quay lại trang viên Ma Cưu sao?
Di Nô và Sai Cát bị Tiêu Phàm bắt được, dĩ nhiên là có người đã báo cáo cho Nguyên Thành Tử đang trong mật thất tĩnh dưỡng. Nguyên Thành Tử vừa vui vừa âm thầm cảm thán. Vô Cực Môn không hổ là lãnh tụ thuật pháp, Tiêu Phàm không hổ là chưởng giáo đương đại. Di Nô thân là đệ tử đích truyền của Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không thể kháng cự lại được.
Nhưng sau khi đại thắng, Tiêu Phàm lại đề nghị Nguyên Thành Tử và Ngọc Dương Quan trước mắt nên tránh mặt đi. Chính là vì Tiêu Phàm nhận thấy việc này chưa thể kết thúc được.
- Ừ.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, không có nhiều lời.
Tân Lâm chờ “Xích Viêm Thảo” để cứu mạng, chưa lấy được “Xích Viêm Thảo”, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không trở về.
514-han-khi-cuc-am-2/1162235.html
514-han-khi-cuc-am-2/1162235.html
345
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
