Chương 528
Bí mật của Cơ Khinh Sa
Nhưng đối mặt với Ma Cưu Đại Quốc Sư, Tiêu Phàm cũng không nắm chắc phần thắng. Quay trở lại trang viên Ma Cưu, nếu thành công thì mọi việc coi như là đại cát. Một khi thất bại, Ma Cưu Đại Quốc Sư sẽ tiếp tục giận lây sang Ngọc Dương Quan, đến lúc đó thì không còn ai có thể che chở cho bọn họ nữa.
Nguyên Thành Tử cũng trầm mặc. Ông ta biết tính cách lọai người như Tiêu Phàm, nhìn thì nhã nhặn, nhưng một khi đã quyết định việc gì thì khó mà thay đổi được.
- Tiêu chân nhân, thật xin lỗi, tôi không giúp ngài được gì rồi.
Một lát sau, Nguyên Thành Từ thều thào nói.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Nguyên Thành chân nhân hà tất phải tự trách mình? Thực ra Tô Nam giáo chủ và Ngọc Dương Quan đã giúp tôi rất nhiều.
Nguyên Thành Tử liền cười.
Dù là Nguyên Thành Tử, Ngọc Dương Quan hay Tô Nam “Nạp Cát Phái” đối đầu với Ma Cưu cơ bản cũng là vì bản thân mình, chứ không hề có ý giúp đỡ Tiêu Phàm. Tiêu Phàm có thể nói như vậy, chứng tỏ là một người rất trí tuệ.
- Tiêu chân nhân, nếu như đã bắt được Di Nô thì người này hẳn là vẫn có chút tác dụng.
Nguyên Thành Tử nhắc nhở.
Di Nô không chỉ là đệ tử đích truyền của Ma Cưu và quan trọng hơn là người chịu trách nhiệm những sự việc thường ngày của “Bất Cổ phái”. Ông ta là đại quản gia của Ma Cưu và “Bất cổ phái”. Ma Cưu trấn thủ trang viên, không dám tự ý rời khỏi, có rất nhiều việc phải dựa vào Di Nô. Xem chừng Tiêu Phàm không có ý định hạ sát Di Nô mà chỉ bắt giữ, hẳn là hắn cũng đã có dự định cho sau này.
Ước chừng thời gian uống một chén trà, Tiêu Phàm rời khỏi mật thất trong lòng đất.
Nguyên Thành Tử lập tức lấy lại tinh thần, cũng rời khỏi mật thất, đi vào một phòng yên tĩnh ở “Khổ trúc uyển”, khẩn cấp triệu kiến các đệ tử. Dưới sự sắp xếp của Nguyên Thành Tử, Ngọc Dương Quan bắt đầu tiến hành “triệt thóai”. Tuy nhiên chỉ có khoảng mười tên đệ tử trẻ tuổi rời khỏi Ngọc Dương Quan, phần lớn đạo sĩ đều không đi.
Phạm Anh vô cùng hiểu rõ, Ma Cưu truyền lệnh cho Di Nô là giết chết lực lượng Ngọc Dương Quan, không phải là giết tận gốc. Giết quá nhiều người nhất định sẽ trấn động khu này. Thời điểm quan trọng khi tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, Ma Cưu cũng không muốn quá huyên náo để tránh phức tạp.
Nguyên Thành Tử cũng không muốn huyên náo quá...
Dù sao thì Ngọc Dương Quan cũng được truyền thừa mấy trăm năm nay, là hương khói thánh địa, có rất nhiều tín đồ. Nếu để các tín đồ biết được, các đạo sĩ đang chạy trốn để thóat mạng, thì chắc chắn sẽ là sự đả kích lớn đối với Ngọc Dương Quan. Nguyên Thành Tử không muốn chi mạch của phái Long Môn bị hủy họai trong tay mình. Ngộ nhỡ xảy ra tình huống xấu nhất thì mười vị đệ tử tu vi sâu nhất, thiên phú nhất ở bên ngòai có thể tránh được một kiếp, cũng có thể tiếp tục kế thừa, di truyền hương khói Long Môn phái.
Về phần Nguyên Thành Tử, thì ông ta căn bản không có ý định rời đi.
Ở cái tuổi này rồi, Nguyên Thành Tử cũng không muốn mang tiếng xấu là “lâm trận bỏ chạy”. Hơn nữa, chỉ cần Nguyên Thành Tử còn, ông ta vẫn còn có thể gánh vác được nhiều việc.
Ngoại trừ Nguyên Thành Tử, mấy vị đệ tử bị trọng thương cũng ở lại.
Nơi Di Nô bị giam giữ, cũng là mật thất dưới lòng đất ở “Khổ trúc uyển”, chẳng qua là không cùng một khu với căn phòng mà Nguyên Thành Tử đang tĩnh dưỡng. Mật thất mà “Khổ trúc uyển” xây dựng chính là nơi bí mật nhất của Ngọc Dương Quan.
Lúc Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa vào cửa, Di Nô vẫn nằm thẳng trên tấm phản cứng. Tứ chi cứng ngắc, không thể động đậy.
Phương pháp điểm huyệt của Vô Cực Môn và Hàng Đầu Thuật hòan tòan khác nhau. Dù bản lĩnh của Di Nô lớn hơn nữa, thì cũng không thể nào xoay xở được “Ma thuật” thần kì này.
Thấy Tiêu Phàm tiến vào, trong mắt Di Nô hiện lên một chút sợ hãi, cùng với sự xấu hổ.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, khẽ búng móng tay, trong tiếng “xuy xuy”, Di Nô chỉ cảm thấy thân mình cức nhắc dần dần có thêm vài phần sức sống.
- Đừng phí công thuyết phục tôi nữa.
Rốt cục Di Nô cũng miễn cưỡng ngồi thẳng người, lập tức không chút do dự nói, ngực đập như trống vậy.
- Tiêu tiên sinh, ngài đừng tưởng rằng đi qua trang viên liền có thể cho rằng việc này dễ dàng. Đó là bởi vì sư phụ ta không ở đây. Nếu ngài ở đây, thì mọi chuyện chắc chắn không phải là thế này.
Tiêu Phàm chậm rãi ngồi đối diện Di Nô, thản nhiên nói:
- Di Nô tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi không muốn thuyết phục ngài, mà tôi muốn đàm phán với ngài.
Di Nô liền cười, lạnh lùng hỏi:
- Hai việc này có gì khác nhau sao?
- Tất nhiên rồi, tôi thuyết phục ngài, nghe hay không là quyền của ngài, còn đám phán thì quyền chủ động là ở tôi. Nếu ngài đồng ý hợp tác, như vậy ngài có thể đưa ra điều kiện. Nếu ngài không đồng ý hợp tác, thì xử trí ngài thể nào là do tôi quyết định.
- Di Nô tiên sinh, hy vọng ngài có thể hiểu được tình cảnh của ngài, ngài đang là tù binh.
Tiêu Phàm nói không vội vàng không hấp tấp, giọng điệu có chút lạnh.
Đối với vị Hàng Đầu Sư này, trên cơ bản Tiêu Phàm không có hảo cảm gì. “Luật rừng” của Hàng Đầu Sư”, Tiêu Phàm khó mà hiểu được. Tuy nhiên nếu giao tiếp với Hàng Đầu Sư, cũng không tránh khỏi việc Tiêu Phàm dùng quy luật này để đàm phán.
Cơ Khinh Sa ở một bên nhẹ giọng nói ra:
- Di Nô tiên sinh, ngài không muốn hợp tác với chúng tôi, như vậy thì đối với chúng tôi, ngài không có chút giá trị nào cả. Vậy ngài nói cho chúng tôi biết, chúng tôi dựa vào lý do gì để giữ lại mạng sống cho kẻ địch đây.
Giọng điệu mềm nhẹ, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng, lập tức lạnh đến tận xương cốt.
Di Nô quay đầu thật mạnh lại, ánh mắt chuyển dời đến Cơ Khinh Sa, lập tức bị ánh sáng làm cho mờ mắt. Lúc ở trong trang viên “Khổ trúc uyển” ánh trắng nhẹ phảng phất ánh sáng đằng sau lưng. Di Nô lòng tràn đầy hoảng sợ, chỉ muốn chạy trối chết, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo Cơ Khinh Sa. Bây giờ rốt cục cũng có thể thấy rõ rồi.
Y không nghĩ đến, thế gian lại có người xinh đẹp như vậy.
Ban đầu Di Nô cảm thấy, mấy cô gái người Hoa hầu hạ mình đã giống như tiên nữ rồi. Ai ngờ so với Cơ Khinh Sa, thì họ chỉ là những cô gái nông thôn. Còn về những cô gái thuộc chủng tộc Lạc Già, quả thực không khác gì than đen.
Như vậy mà cũng có thể được gọi là phụ nữ sao?
Tuy nhiên mình không thể mơ tưởng gì đến người đẹp trước mặt này. Ngay cả tính mạng của bản thân bây giờ cũng đang nằm trong tay người khác.
❤đọc truyện ở http://truyencuatui.net/
- Thế còn Phạm Anh là thế nào?
Di Nô nhẫn nhịn một hồi, đột nhiên hỏi.
Việc tối nay, Di Nô cảm thấy, vấn đề lớn nhất là ở Phạm Anh. Nếu không dù Tiêu Phàm mạnh thế nào, cho dù mình không đánh lại được thì vẫn có cơ hội cầu cứu sư phụ.
Cơ Khinh Sa liền cười, hàm răng trắng sáng như trân trâu, dưới ánh đèn lại càng sáng bóng mê người.
- Di Nô tiên sinh, so với ngài thì Phạm Anh thông minh hơn. Hoa Hạ chúng tôi có một câu ngạn ngữ, kẻ hiểu rõ thời thế mới là trang tuấn kiệt. Sau khi chúng tôi bắt được anh ta, anh ta lập tức đã có lựa chọn chính xác. Vì thế bây giờ anh ta vẫn còn sống, còn có thể hưởng thụ của cải và quyền thế. Di Nô tiên sinh, nếu ngài cũng học tập Phạm Anh... Như vậy thì những thứ mà ngài được hưởng thụ trước đây thì sau này ngài vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ. Nếu không tôi có thể nói cho ngài biết, ngày mai ngài khó có thể còn nhìn thấy mặt trời.
Giọng nói của Cơ Khinh Sa, cực kỳ có sức hấp dẫn.
Trong lòng Di Nô khẽ động, ánh mắt trở nên có chút mê loạn.
Dễ nhận thấy, lời của Cơ Khinh Sa khơi gợi lại hồi ức tốt đẹp của y về “cuộc sống hạnh phúc” ngày trước. Cơ Khinh Sa nói quả không sai, quyền thế và tiền bạc, quả thật có thể khiến người ta thỏa mãn. Mấy năm nay Di Nô đã quen với kiểu sống này, thậm chí càng ngày không muốn rời xa cuộc sống xa hoa đó. Trước kia nếu có người muốn phá hỏng cuộc sống hưởng thụ đó, chắc chắn Di Nô sẽ không khách khí mà coi kẻ đó như kẻ thù, lập tức giết chết.
- Cụ thể thì các vị muốn tôi làm gì? Nói cho các vị biết, tôi sẽ không đối địch với Đại Quốc Sư đâu!
Cuối cùng thì Di Nô cũng tỉnh lại từ hồi ức, y cắn răng, hung hăng hỏi.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau, nở nụ cười thản nhiên.
- Di Nô tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi không cần ngài ra tay đối phó với Đại Quốc Sư.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói.
- Tôi chỉ muốn nói cho ngài một bí mật, tôi cũng sinh ra vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm đấy. Không phải là Ma Cưu Đại Quốc Sư cần cô gái như vậy sao?
- Khinh Sa?
Không đợi Di Nô mở miệng, Tiêu Phàm quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bỗng nhiên quét tới, vẻ mặt vẻ kinh ngạc.
- Cô có ý gì?
Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói, nhẹ giọng nói ra:
- Tôi đồng ý với Phạm Nhạc, muốn đổi lấy Phạm Linh.
Hiện tại Phạm Linh ở trong Phạm phủ, nhưng thực ra không bị ngược đãi gì cả, nhưng cô trở thành cô gái thuần âm mà Ma Cưu chỉ định cần. Di Nô đã từng gặp qua Phạm Linh, muốn thả Phạm Linh ra thì nhất định phải tìm được người thay thế. Bằng không, Ma Cưu Đại Quốc Sư nhất định sẽ truy cứu việc này.
- Đây không phải là lý do.
Tiêu Phàm quả quyết nói, hai hàng lông mày nhíu chặt.
515-bi-mat-cua-co-khinh-sa/1162236.html
515-bi-mat-cua-co-khinh-sa/1162236.html
381
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
