Chương 526
Hàn khí cực âm (1)
Lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại, nói:
- Di Nô tiên sinh, thế cục biến hóa. Có lệnh sư Ma Cưu Đại Quốc Sư tự mình trấn thủ, tôi muốn tiếp cận 'Xích Viêm Thảo ", nhất định phải nhờ ông hỗ trợ.
- Ha ha, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?
Di Nô cười ha hả, trong giọng nói mang theo ý châm chọc rõ ràng.
- Ông đương nhiên có thể không đồng ý, quyền chủ động này ở trong tay ông. Nhưng, Di Nô tiên sinh, tôi cũng có thể nói cho ông biết, nếu ông không đồng ý, tối nay ông không có thể sống sót rời khỏi Ngọc Dương Quan.
Tiêu Phàm quả quyết nói, giọng điệu như đinh đóng cột, không chút chần chờ do dự nào.
Di Nô sắc mặt xanh mét, hung quang trong mắt lóe ra, nhìn ra được, Đại Hàng Đầu Sư này đang rất phẫn nộ.
Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Di Nô bị người uy hiếp như vậy, không có nửa điểm quanh co lòng vòng.
Tiêu Phàm giọng điệu khẳng định, thanh âm bình thản, dường như đang tường thuật một sự thật.
- Tiêu Phàm, ngươi cho là thiết kế một cái bẫy như vậy, thì có thể đối phó được ta sao?
Di Nô nổi giận đùng đùng nói, hai mắt trợn to.
Tiêu Phàm nhìn y, rất bình tĩnh nói:
- Di Nô tiên sinh nếu không tin, cũng có thể thử một chút. Có thủ pháp gì mời thi triển ra, xem xem chúng ta, ai là người thắng cuộc.
Di Nô hai tay cầm pháp khí thật chặt, ánh mắt âm tình bất định, dường như đang suy nghĩ xem có nên thử sức hay không, kỳ thật đã âm thầm thi triển pháp thuật, đem một cái linh trùng phóng ra. Linh trùng này là Ma Cưu ban cho y đấy, trong lúc nguy cấp, linh trùng tự nổ, Ma Cưu cho dù ở xa ngàn dặm, cũng có thể nháy mắt thu được tin tức, nghĩ mọi biện pháp tới cứu viện y.
Tuy nhiên lúc này đây, dường như có chút không ổn.
Linh trùng đã phóng ra rồi, Di Nô liên tiếp im lặng niệm bí quyết hai lần, thúc giục linh trùng tự nổ, nhưng lại không có hiệu quả.
Di Nô sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- Di Nô tiên sinh, ông đang muốn gửi tin tức cho Ma Cưu Đại Quốc Sư sao? Việc này chỉ sợ khó có thể làm được, linh trùng của ông sớm đã bị Phạm Anh đổi mất rồi. Hơn nữa, cho dù linh trùng trong tay ông tự nổ, không chắc Đại Quốc Sư cũng có thể cảm nhận được đâu. Nơi này là trọng địa của Ngọc Dương Quan, lực cấm chế mạnh nhất, đối với Hàng Đầu Sư các ông sẽ tạo ra sức áp chế nặng nhất.
“Khổ trúc uyển” chẳng những được bố trí Kỳ Chính Cửu Cung Bát Quái trận của Long Môn phái, mà ngày hôm qua Tiêu Phàm còn bố trí thêm một trận pháp ngũ hành âm dương vô cực lớn. Trận pháp ngũ hành âm dương này là do Đại sư bá Cô Hồng chân nhân sáng tạo ra, được ghi chép ở bên trong “vô cực thuật tàng”, đối phó các loại quỷ vật tà mị cực kỳ linh nghiệm. Hàng Đầu thuật của Di Nô ở trong này chịu áp chế lớn, mười phần uy lực chỉ sợ còn phát huy không nổi ba bốn phần.
Tiêu Phàm tự nhiên nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
- Lại là ngươi?
Di Nô quay đầu lại, hung tợn nhìn thẳng Phạm Anh, răng nanh cắn chặt đến độ phát ra tiếng, hận không thể nuốt vào bụng.
- Sư phụ, rất xin lỗi, con cũng không còn cách nào khác.
Phạm Anh không kìm nổi lại lui về sau hai bước, hoảng sợ nói, xua tay.
- Khốn khiếp!
Di Nô gầm lên giận dữ, cả người đứng thẳng, pháp khí trong tay giơ cao, mấy phi trùng mập mạp từ trong tay áo y bay nhanh ra, “phù phù phù” một trận tiếng vang, hóa thành một mảnh sương máu ở giữa không trung, phủ xuống đầu Phạm Anh.
Đối với tên phản bội sư môn này, Di Nô khẳng định đã hận thấu xương. Hơn nữa căn cứ tình thế trước mắt mà phân tích, chỗ Phạm Anh đang đứng là nơi yếu kém nhất, ngoại trừ Phạm Anh ra không có người nào khác. Di Nô nghĩ rằng, những người ở Ngọc Dương Quan cũng không có thiện cảm với Phạm Anh, thậm chí cũng rất ghét tên “Phản đồ” này, tuyệt đối sẽ không liên thủ với Phạm Anh, càng không chủ động trợ giúp gã. Chỉ cần có thể một kích giết chết Phạm Anh, có lẽ y còn có cơ hội phá vòng vây chạy thoát.
- Huyết Vũ Hàng...
Phạm Anh không khỏi sợ tới mức hồn bay phách lạc, ở bên trong tiếng kinh hô, thân mình vội vàng thối lui. Hai tay giơ cao, vài đạo pháp quyết đồng loạt đánh ra, hình thành một lá chắn phòng hộ.
Gã là đệ tử thân truyền của Di Nô, đương nhiên biết “Huyết Vũ Hàng” này là tuyệt chiêu Di Nô ẩn giấu, dưới tình huống không khẩn cấp sẽ không dễ dàng thi triển ra. “Huyết Hàng” mà gã tu luyện kém xa với “Huyết Vũ Hàng”.
Xem ra Di Nô quyết định, một kích lấy tính mệnh của gã, để xả hận trong lòng.
- Tiêu tiên sinh, cứu mạng...
Mắt thấy “Huyết Vũ Hàng” của Di Nô hoàn toàn có thể phá tan phòng ngự của mình, mùi máu tanh đập vào mặt, Phạm Anh dưới tình thế cấp bách, cuống cuồng kêu lên.
Gã cũng biết, người khác chắc chắn sẽ không cứu gã đâu. Những người ở Ngọc Dương Quan không có một chút thiện cảm đối với gã, còn muốn gã sớm bị mất mạng một chút. Hơn nữa, Nguyên Thành Tử không ở trong này, những đạo sĩ khác của Ngọc Dương Quan cũng vô lực cứu tính mạng của gã.
Người duy nhất gã trông cậy vào, chính là Tiêu Phàm.
Phạm Anh nhìn ra được, Tiêu Phàm là loại người hậu nhân, có phong thái hiệp nghĩa.
- Đi chết đi!
Di Nô hung hăng kêu to.
- A...
Mắt thấy “Huyết Vũ Hàng” chuẩn bị ập xuống đầu, sẽ đem chính mình bao phủ trong đó, Phạm Anh tuyệt vọng kêu lên thảm thiết. Làm đệ tử thân truyền của Di Nô, gã đương nhiên biết, sau khi trúng “Huyết Vũ Hàng” sẽ thành kết cục gì. Con của Tô Nam trúng “Huyết Vũ Hàng”, một tiếng bốn mươi lăm phút sau liền tự nổ mà chết, hóa thành mưa máu.
Liền vào lúc này, Phạm Anh chỉ cảm thấy phần gáy cứng lên, lập tức cả người đều bay lên. Phạm Anh hoảng sợ muốn chết, người gã đang giữa không trung, hai tay múa may, gọi bậy.
Lập tức, một tiếng “oành” vang lên thật lớn, Phạm Anh vai chấm đất, toàn thân rơi xuống, không chỗ nào là không đau.
Cuối cùng gã đã tránh được “Huyết Vũ Hàng”, tuy bị mất mặt ngay trước mặt mọi người, nhưng dù sao nhặt về được một cái mạng là may mắn rồi.
Phạm Anh vừa mới ngã sấp xuống, một trận mưa máu từ trên trời giáng xuống, giống như mưa rào “Bùm bùm” rơi lên trên cỏ, lập tức mùi máu tanh nổi lên bốn phía, hoa cỏ cây cối bị dính mưa máu, lập tức héo rũ mà chết.
Chất độc của “Huyết Vũ Hàng” lợi hại như vậy đấy.
Trong lúc này, Di Nô cũng không rảnh để quan tâm đến sự sống chết của Phạm Anh. Mắt thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên nhúng tay vào việc của mình, y không nói hai lời, hai tay lại giương cao, mấy con phi trùng bắn nhanh ra, lập tức hóa thành một đoàn sương máu, quay đầu xuống.
“Huyết Vũ Hàng” này là tuyệt kỹ mạnh nhất của Di Nô, có thể luyện chế trùng thành sương máu thật không dễ, không phải tình huống khẩn cấp, Di Nô sẽ không dễ dàng vận dụng tới. Nhưng bây giờ y không do dự chút nào, liên tiếp thi triển hai lần. Tận mắt chứng kiến thân thủ Tiêu Phàm vừa rồi cứu mạng Phạm Anh. Vô thanh vô tức như quỷ, khiến Di Nô cũng không thể trông cậy “Huyết Vũ Hàng” có thể làm bị thương Tiêu Phàm, chỉ cần có thể mở ra một con đường sống cho y, y đã cảm ơn trời đất rồi.
Tên Phạm Anh đáng chết, không ngờ lại đem linh trùng của sư phụ trộm đổi, hiện tại Di Nô chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
- Tiêu chân nhân, ngàn vạn lần không thể để cho ông ta chạy trốn.
Phạm Anh giãy dụa bò lên, mắt thấy Di Nô đang nổi điên. Dường như đang muốn thoát chạy, Phạm Anh không khỏi khẩn trương, kêu lên.
Di Nô chỉ cần ra khỏi vây, Phạm Anh tất phải lập tức chạy trốn.
Một khi Ma Cưu Đại Quốc Sư tự mình đuổi tới. Ai có thể ngăn cản được đây?
Tiêu Phàm dù lợi hại đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo toàn tính mạng cho hắn, làm sao còn có thể bận tâm đến việc Phạm Anh sống hay chết?
Nhiều năm tâm huyết, khổ tâm kinh doanh, trong chốc lát đã bị hủy hoại rồi.
Tiêu Phàm “Hừ” một tiếng lạnh. Tiểu đỉnh đỏ hiện ra, từng trận âm phong vùn vụt. Một màn sương đen từ trong đỉnh trào ra, lập tức hóa thành một cơn lốc xoáy màu đen, xoay tròn.
Một cỗ kỳ hàn lạnh thấu xương, nháy mắt khuếch tán đến bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua, hoa cỏ cây cối đều phủ một tầng sương trắng.
Hai gã đạo sĩ Ngọc Dương Quan lui về sau hơi chậm, bị màn sương đen lan tỏa đến, lập tức lông mày đều trắng, dường như có cảm giác bỗng nhiên bị ném vào trong hầm băng. Lốc xoáy màu đen khẽ quét qua, “Huyết Vũ” vừa gặp phải màn sương đen, liền lập tức hóa thành băng, sau đó bị lốc xoáy hút vào, cũng không thấy bóng dáng nữa.
- Đây, đây là...'Thánh Tuyền...”
Di Nô trợn mắt, há to miệng, gắt gao nhìn thẳng đám sương mù màu đen kia đang biến thành lốc xoáy, sau một lúc bỗng thẫn thờ.
Cỗ kỳ hàn lạnh thấu xương này, Di Nô rất quen thuộc, chính là âm khí “Thánh Tuyền” phát ra. Chỉ có điều Di Nô không ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy loại âm khí vô cùng lạnh này, hơn nữa lại do Tiêu Phàm thi triển ra.
Điên hết rồi.
Hơn nữa lốc xoáy màu đen này khiến Di Nô cảm thấy nó còn mạnh hơn nhiều so với “Thánh Tuyền”, tựa hồ được “Chiết xuất” ra đấy. Thông thường, âm khí ở “Thánh Tuyền” sẽ không chủ động hướng kẻ thù phát động công kích, cho dù là công kích, cũng không bao trùm toàn bộ, nó không có mục tiêu, càng không phân biệt chính hay phụ.
514-han-khi-cuc-am-1/1162234.html
514-han-khi-cuc-am-1/1162234.html
339
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
