TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 525
Kẻ phản bội sư môn

Phạm Anh một bên lui về phía sau, một bên hạ giọng nói:

- Sư phụ...

- Đừng gọi ta là sư phụ. Ngươi tên khốn khiếp này, ta phải giết ngươi!

Di Nô nổi giận kêu to lên.

Phạm Anh biến sắc, tăng thêm tốc độ lui về phía sau mấy bước, cách Di Nô rất xa, rồi mới lên tiếng:

- Rất xin lỗi, sư phụ, con cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.

Ngay trước mặt Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, Phạm Anh chỉ có thể giải thích như vậy, không dám nói cụ thể chi tiết.

Tiêu Phàm đang nắm sự sống chết của gã.

Nhưng cũng không thể đắc tội với Di Nô, trong chuyện này còn không biết ai thắng ai thua. Nếu chẳng may Tiêu Phàm thua cuộc, bị Ma Cưu Đại Quốc Sư giết chết, Phạm Anh cũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi. Hiện tại không nên quá đắc tội với Di Nô, ít nhất Di Nô sẽ không đuổi giết gã, hoặc còn muốn niệm tình hương khói. Thậm chí vì có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, Di Nô còn có thể cầu xin Ma Cưu để y tiếp tục quản lý Phạm gia.

Di Nô và những Hàng Đầu Sư khác ở “Bất Cổ phái” đối với phương diện kinh tế thật sự không tinh thông cho lắm. Phần sản nghiệp khổng lồ của Phạm gia này, không có một người quen cầm lái khẳng định không ổn. Cho dù bọn họ hiểu về kinh tế, thì bọn người Hoa ở thành Lạc Già cũng tuyệt đối sẽ không cho phép một người bản địa cùng ngồi cùng ăn với bọn họ. Thiếu Phạm Anh, Di Nô cũng bó tay, đối với món của cải kia, chỉ có thể giương mắt mà nhìn, hoàn toàn nuốt không nổi.

Tuy nhiên suy nghĩ trong lòng này của Phạm Anh, Di Nô lại không thèm để ý tới.

Y hiện tại đang bị Phạm Anh làm cho tức chết rồi.

Pháp khí trong tay giương lên, Di Nô muốn ra tay với Phạm Anh.

Trước hết phải đem tên phản đồ này giết chết.

Tính tình của Di Nô, vốn là rất táo bạo.

- Di Nô tiên sinh, chờ một chút, chớ vội.

Một giọng nói nhã nhặn nhu hòa, chậm rãi truyền vào trong tai của Di Nô.

Di Nô đang nổi giận, nháy mắt đã tỉnh táo lại, xoay người nhìn tướng mạo Tiêu Phàm, thần sắc trên mặt của y bỗng thay đổi. Vừa rồi thật sự là đã quá hồ đồ, thậm chí y đã quên sau lưng còn có một vị sát tinh như vậy.

May mắn Tiêu Phàm vừa rồi không có nhân cơ hội ra tay đánh lén y.

Tiêu Phàm lại chẳng thèm làm như vậy.

Vì như thế, Di Nô mới càng thêm cảnh giác, khẩn trương lo lắng.

Tiêu Phàm không huênh hoang, rất tự tin với thực lực của chính mình, tự tin đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Di Nô tuyệt đối khó mà tránh khỏi.

- Tiêu tiên sinh, ngươi không phải là người trong nước Đan Mạn chúng ta? Ngươi là người của trường phái Hàng Đầu Sư nào?

Di Nô nắm thật chặt pháp khí trong tay, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm, lạnh lùng hỏi. Trên trán gân xanh đã biến mất, trên mu bàn tay gân xanh lại nổi lên một mảnh dài hẹp, tuy nhiên trong nháy mắt, pháp khí trong tay đã bị mồ hôi làm ướt.

Người trẻ tuổi này nhìn qua tao nhã, nhưng thật sự ẩn chứa một sức hủy diệt long trời lở đất.

- Di Nô tiên sinh, tôi là người Hoa, tôi không phải Hàng Đầu Sư.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, vẫn đứng ở đó như trước, vẫn chưa tới gần Di Nô.

Cơ Khinh Sa đứng ở bên cạnh hắn hơi tò mò đánh giá Di Nô. Vị này chính là Đại Hàng Đầu Sư “Bất cổ phái” đứng sau Ma Cưu Đại Quốc Sư? Dung mạo thật sự là rất bình thường.

Ma Cưu tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng khí thế lại kinh người. Ngày hôm trước khi xem cuộc chiến, tuy khoảng cách xa như vậy, nhưng Cơ Khinh Sa đều có thể cảm nhận được hơi thở nghiêm nghị phát ra trên người Ma Cưu.

Đó mới chính là khí thế của một kẻ mạnh nên có.

Nhưng Di Nô lại kém xa.

Cảm giác, Di Nô và người bình thường không có gì khác nhau, nếu không phải ở nơi này, mà là gặp nhau ở một nơi khác, Cơ Khinh Sa nhất định không phát hiện ra y chính là một vị Đại Hàng Đầu Sư.

Có lẽ, đây mới là trạng thái của đại bộ phận Hàng Đầu Sư.

Hàng Đầu Sư giỏi phải lợi hại giống như sát thủ, khi vô tình tiếp cận kẻ thù, hạ Hàng Đầu, nhẹ nhàng bay đi. Giống như Ma Cưu Đại Quốc Sư, khí thế kinh người như vậy, muốn vô thanh vô tức hạ Hàng Đầu, trên cơ bản không có khả năng.

Đêm hôm trước bất ngờ tấn công trang viên Ma Cưu, ngoại trừ Cơ An Ni ra, Cơ Khinh Sa không nhìn thấy một vị Hàng Đầu Sư nào có chiến lực vượt xa người thường. Cho dù là Cơ An Ni, cũng gần như giống với Sai Vượng, liều mạng để hai bên đều bị thương. Hiện giờ trong hàng đệ tử Ma Cưu, nổi danh nhất là Di Nô cũng chỉ như vậy mà thôi. Xem ra thực lực phía sau của “Bất cổ phái” quả thật là yếu kém. Nếu không phải là bởi vì Ma Cưu khác thường, thì “Bất cổ phái” khó có thể đứng vững.

- Ngươi không phải Hàng Đầu Sư? Vậy ngươi là đạo sĩ?

Di Nô lập tức hỏi, đầu óc suy nghĩ cũng không quá chậm.

Nếu Tiêu Phàm hôm đó tấn công trang viên Ma Cưu, còn có thể nguyên vẹn trở ra, hiện giờ lại có thể đứng ở “Khổ trúc uyển” trong Ngọc Dương Quan, khẳng định hắn có mối quan hệ chặt chẽ với Nguyên Thành Tử, nếu hắn không phải Hàng Đầu Sư thì hắn là người của môn đạo nào đó.

Tiêu Phàm liền cười, thản nhiên nói:

- Di Nô tiên sinh, tôi là người như thế nào, thật ra cũng không quan trọng. Tối nay, tôi mời Di Nô tiên sinh đến nơi đây là có chuyện muốn nhờ Di Nô tiên sinh giúp đỡ.

- Mời? Vậy là ngươi và Phạm Anh đã sớm thương lượng trước?

Di Nô dần dần khôi phục điềm tĩnh, suy nghĩ trong đầu bắt đầu trở nên bình thường. Lập tức liền từ trong lời nói của Tiêu Phàm nghe được ý tại ngôn ngoại. Chẳng lẽ tối nay, vốn không phải y ở đây phát động tiến công toàn diện Ngọc Dương Quan sao?

Viêc đến hiện tại, hết thảy đều điên đảo rồi.

Là Tiêu Phàm “Mời” y tới!

Tiêu Phàm cũng không phủ nhận, gật đầu, nói:

[ truyen cua tui đốt net ]
- Chuyện này, đúng là Phạm Anh tiên sinh và chúng tôi đã cùng nhau thương lượng qua.

- Hừ! Các ngươi rốt cuộc dùng cách gì để uy hiếp Phạm Anh?

Di Nô vẫn kiên định tin tưởng, nếu như Phạm Anh không phải đã bị hắn uy hiếp tính mạng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phản bội y. Tình hình này mà nói, Phạm Anh phản bội y, không có lợi ích gì.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Di Nô tiên sinh, xin ông nhớ cho, Phạm Anh dù sao cũng là người Hoa, chúng tôi mới là người cùng một chủng tộc. Ông lại không phải.

Phạm Anh đang trốn ở nơi xa không khỏi cười khổ.

Tiêu Phàm này, nhìn qua rất nho nhã thư sinh, nhưng kỳ thực cũng rất xấu xa. Những lời này vừa nói ra đã khiến quan hệ giữa gã và Di Nô khó có thể “trở lại như trước” rồi.

Xét đến cùng, Tiêu Phàm không có nghĩa vụ ở trước mặt Di Nô biện hộ giúp gã.

Mắt thấy trên cổ Di Nô gân xanh lại từng đám nổi lên, Tiêu Phàm khoát tay chặn Di Nô, tiếp tục thản nhiên nói:

- Di Nô tiên sinh, chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi. Tôi là vì chuyện ‘Xích Viêm Thảo’ mà đến đây, hy vọng ông có thể giúp tôi.

- ‘Xích Viêm Thảo’ ? Không được! Ngươi đừng mơ tưởng!

Di Nô không hề nghĩ ngợi, giống như phản xạ có điều kiện mà hét lên.

Ai dám có ý định lấy đi “Xích Viêm Thảo”, người đó là kẻ thù của Ma Cưu Đại Quốc Sư!

Di Nô cũng không dám tự mình tìm đường chết.

- Di Nô tiên sinh, ông nên biết, đêm ngày hôm trước, tôi đã vào trang viên rồi, đã nhìn thấy ‘Xích Viêm Thảo’. Nếu không phải bởi vì ‘Xích Viêm Thảo’ còn chưa trưởng thành, thì viên thần dược này đã là của tôi rồi.

Thái độ này của Di Nô, thật ra đã nằm trong dự liệu của Tiêu Phàm, nên hắn nói không vội vàng không hấp tấp.

Tiêu Phàm lời vừa nói ra, Di Nô cũng không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt Phạm Anh và Liệt Dương Tử lại đồng loạt thay đổi, dường như khó có thể tin được.

Không ngờ Tiêu Phàm thật sự đã xông vào trang viên Ma Cưu, lại còn xông vào nơi trọng yếu nhất nữa chứ. Vậy mà hắn vẫn bình yên vô sự đi ra. Quả thực khiến cho người ta rất kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phạm Anh nhìn Tiêu Phàm, tràn đầy kính sợ.

Cho đến lúc này, Phạm Anh rốt cục mới tin, Tiêu Phàm thật sự có năng lực làm đối thủ của Ma Cưu Đại Quốc Sư!

Bọn họ là cao thủ cùng một cấp bậc.

Khó trách, đối mặt với Đại Hàng Đầu Sư như Di Nô, thái độ của Tiêu Phàm vẫn ung dung như vậy, không lo lắng chút nào, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

- Nếu đã như vậy, ngươi tự mình đi lấy, cần gì phải nhờ ta giúp đỡ.

Di Nô miệng thì trả lời Tiêu Phàm, nhưng con mắt lại bắt đầu xoay chuyển, hiển nhiên là đang muốn quan sát địa hình xung quanh, đánh giá cục diện mà y đang đối mặt một chút, có bao nhiêu hy vọng phá được vòng vây. Hơn nữa, Di Nô bây giờ cũng không phải là quá sợ hãi. Mặc kệ Tiêu Phàm lợi hại đến cỡ nào, nơi này dù sao cũng là thành Lạc Già, là trọng địa của “Bất cổ phái”.

Ma Cưu Đại Quốc Sư đang trấn thủ bên trong trang viên, cách nơi này không đến ba mươi kilômét.

Đối với vị sư phụ Hàng Đầu Sư của nước Đan Mạn này, Di Nô rất có lòng tin. Đừng nghĩ Tiêu Phàm đặt bẫy ở trong này, để dẫn mình vào tròng, chỉ cần mình nghĩ cách đem tin tức truyền ra ngoài, Đại Quốc Sư lập tức sẽ đánh đến đây.

Tiêu Phàm dù mạnh bao nhiêu, cũng không phải là đối thủ của Đại Quốc Sư.

Điểm này, là không thể nghi ngờ đấy.

513-ke-phan-boi-su-mon/1162233.html

513-ke-phan-boi-su-mon/1162233.html

342

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.