Chương 524
Vào tròng
Dưới bóng đêm yên tĩnh ở Ngọc Dương Quan, gần như nhìn không ra bóng người nào, càng chưa nói tới sức mạnh phòng vệ.
Tuy rằng sống ở thành Lạc Già, nhưng Di Nô cũng chưa quen thuộc với chỗ đạo quan này. Trước đó, y làm Đại Hàng Đầu Sư chủ trì công việc ngày thường của “Bất cổ phái”, Di Nô chỉ ghé qua Ngọc Dương Quan một lần, chỉ mang tính thăm hỏi. Cùng đi dạo một vòng với Nguyên Thành Tử ở sân viện phía trước, ngồi một hồi ở điện tu hành, uống một chén trà, tâm sự, chỉ như thế mà thôi.
Hậu viện, Di Nô là lần đầu đặt chân tới.
Vừa mới đi vào Ngọc Dương Quan, Di Nô trong đầu vẫn có chút không thoải mái. Y cảm thấy nơi này có lực trận pháp khổng lồ trong đạo quan, tạo ra lực áp chế rất lớn đối với y.
Di Nô bỗng nhiên hơi hoài nghi mình cứ như vậy quyết định tiến vào Ngọc Dương Quan, có phải là sai lầm không. Thậm chí ngay cả Sai Cát đều lưu lại bên ngoài cảnh giới, bên người cũng chỉ có Phạm Anh và hai gã đệ tử khác.
Đây cũng là đề nghị của Phạm Anh. Phạm Anh cho rằng, nếu phải giết chết Nguyên Thành Tử đang bị trọng thương và hai gã đệ tử đích truyền, cũng không cần phải dẫn theo nhiều người. Chỉ cần Liệt Dương Tử trở thành tân trụ trì Ngọc Dương Quan, tất cả đều không thành vấn đề. Nguyên Thành Tử và hai gã đệ tử đích truyền kia đều bị thương nặng đang bế quan, hoàn toàn không có bất kỳ sức kháng cự nào, với khả năng Đại Hàng Đầu Sư của Di Nô, hạ Hàng Đầu đối với ba người sắp chết kia, còn cần ai giúp đỡ chứ?
Nhìn Phạm Anh cùng đi bên cạnh, Di Nô cảm thấy bản thân dường như có chút quá lo lắng.
Phạm Anh tuyệt đối không thể phản bội y.
Cũng không phải y tin tưởng tình cảm thầy trò giữa mình và Phạm Anh, mà mấu chốt là Phạm Anh không có lý do để phản bội y. Ngọc Dương Quan bị diệt, đem thế lực Hoàng gia nhổ tận gốc, người được lợi lớn nhất từ chuyện này không phải Di Nô, cũng không phải “Bất Cổ phái”, mà là Phạm Anh và Phạm gia. Phạm Anh trợ giúp Ngọc Dương Quan, đối nghịch với y, đối nghịch với “Bất Cổ phái” thì có lợi gì chứ?
Nghĩ như vậy nên tia nghi ngờ vừa mới nổi lên trong lòng Di Nô lập tức lại chìm xuống, y ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh về phía trước. Trước mặt người Hoa ở đây, y bây giờ là “Di Nô đại sư” cao cao tại thượng, nhất định phải lấy được những thứ mình muốn. Ngàn vạn lần không thể nửa đường như xe bị tuột xích. Nếu để cho người khác nhận thấy được nội tâm đang sợ hãi của y, tất cả sẽ bị phá hỏng. Từ nay về sau, hiệu lệnh của y ở Ngọc Dương Quan sẽ không còn giá trị.
Dù là như thế, nhưng lúc sắp đặt chân vào “khổ trúc uyển”, Di Nô vẫn hơi chần chờ.
Lực cấm chế trong “khổ trúc uyển” thật sự quá mạnh. Dưới sự áp chế của loại lực cấm chế đạo môn khổng lồ này, rất nhiều Hàng Đầu thuật của Di Nô sẽ không thi triển được.
- Liệt Dương đạo trưởng. Đây là nơi nào?
Di Nô quay đầu hướng Liệt Dương Tử đang đứng một bên, cẩn thận hỏi.
Liệt Dương Tử vội vàng cung kính trả lời:
- Di Nô đại sư, đây chính là ‘khổ trúc uyển’, nơi Nguyên Thành Tử bọn họ bế quan. Nguyên Thành Tử và hai gã đồ đệ đều ở bên trong bế quan dưỡng thương.
- Khổ trúc uyển?
Di Nô lặp lại câu nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Phạm Anh cười nói:
- Sư phụ, có phải người cảm thấy lực cấm chế ở nơi này quá mạnh hay không?
- Ừ...
Ở trước mặt đồ đệ, Di Nô rốt cục đã đem sự lo lắng của chính mình nói ra.
Liệt Dương Tử khom người nói:
- Xin Di Nô đại sư yên tâm. Vãn bối biết chỗ nhãn trận đặt cấm chế này, sau khi chúng ta đi vào, phá vỡ cấm chế dễ như trở bàn tay.
- Sư phụ, không cần lo lắng. Đây đã là phòng ngự cuối cùng của Nguyên Thành Tử bọn họ. Con trước kia học võ ở Ngọc Dương Quan, lực cấm chế nơi này còn mạnh hơn so với bây giờ. Nhưng trận pháp là cái chết, không ai chủ trì. Cấm chế dù mạnh tới mấy cũng không dùng được. Nếu sư phụ lo lắng như vậy, con sẽ dẫn theo hai vị sư huynh đi vào, sư phụ ở bên ngoài trấn thủ là được.
Phạm Anh ngang nhiên nói, một bộ đắc chí vừa lòng, bộ dạng ngạo nghễ quần hùng.
Di Nô trừng mắt nhìn Phạm Anh, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Phạm Anh và Liệt Dương Tử liếc nhau, cũng gắt gao đi vào theo.
“Khổ trúc uyển” cũng không lớn lắm, một cái sân nho nhỏ, trồng chút hoa cỏ cây cối, phong cảnh bình thường, phía bên kia sân là một loạt các căn nhà trệt, có lẽ chính là chỗ đám người Nguyên Thành Tử bế quan.
Ánh trăng sáng như nước, không khí trong sân yên tĩnh, lâu lâu có một vài tiếng động của côn trùng kêu vang.
Di Nô không còn tâm tư cảm nhận loại phong cảnh này, y chỉ là Hàng Đầu Sư thôi, cũng không phải văn nhân mặc khách. Sau khi tiến vào “khổ trúc uyển”, lực cấm chế càng thêm mạnh mẽ.
- Liệt Dương đạo trưởng, nhãn trận cấm chế ở nơi nào?
Di Nô không kìm nổi lo lắng, hướng Liệt Dương Tử đặt câu hỏi.
- Ở ngay phía trước, Di Nô đại sư, mời!
Liệt Dương Tử xoay người, giơ tay mời khách.
Vừa mới vòng qua một chỗ núi giả, Di Nô dừng bước, hai mắt nhíu lại, đồng thời phụt ra hào quang giống như mắt sói.
Chỉ thấy phía sau núi giả, có một gã đàn ông dáng người cao to, đang khoanh tay, ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng, ở bên cạnh hắn còn có một người con gái mỹ miều yểu điệu, gió đêm thổi qua, tóc dài bồng bềnh, rất xinh đẹp.
- Người nào?
Di Nô quát lạnh một tiếng, xoay cổ tay, một pháp khí màu đen hiện ra, thân mình hơi cong lên, bày ra toàn bộ tư thế đề phòng.
Hai người kia, một nam một nữ tạo cho y một loại cảm giác nguy hiểm cực độ. Không cần có lý do, đây chính là trực giác của Đại Hàng Đầu Sư. Đối với người đàn ông đứng chắp tay cách đó không xa mà nói, lực cấm chế của “Khổ trúc uyển” đã không còn có tác dụng nữa.
Lực cấm chế của “Khổ trúc uyển” đã khiến Di Nô cảm thấy một số năng lực của mình bị áp chế, nhưng đối với người đàn ông kia, lại khiến Di Nô có cảm giác lạnh từ trong đáy lòng. Di Nô thậm chí cảm nhận được, người này có thể uy hiếp đến tính mạng của y.
Di Nô gần như lập tức nghĩ ngay đến người có tên Tiêu Phàm mà Giang Trừng và Cơ An Ni đã từng nhắc đến, vị Hàng Đầu Sư trẻ tuổi người Hoa đã từng xông vào cấm địa trang viên Ma Cưu, căn bản thần bí khó lường.
- Di Nô tiên sinh, chào buổi tối.
Người đàn ông đối diện chậm rãi xoay người lại, nhìn Di Nô, mỉm cười chào hỏi.
- Ta là Tiêu Phàm.
Di Nô kinh hãi.
Quả nhiên là Tiêu Phàm!
Chỉ trong nháy mắt, Di Nô liền ý thức được chính mình đã rơi vào một cái bẫy. Rốt cuộc là cạm bẫy như thế nào, Di Nô tạm thời còn chưa nghĩ ra, hiện giờ cái cục diện này khiến đầu óc y lập tức trở nên hỗn loạn, làm sao có thể suy nghĩ một cách logic được.
Nhưng không hề nghi ngờ, cái bẫy này hẳn là có liên quan đến Phạm Anh và Liệt Dương Tử.
Vào lúc này, Di Nô chỉ nghe phía sau truyền đến hai tiếng trầm đục. Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã đồ đệ đi theo mình ngã nhào xuống đất, không cảm thấy được nửa phần còn sống sót.
Trong tay Phạm Anh và Liệt Dương Tử, đều đang nắm một con dao sắc bén, dính đầy máu tươi đỏ sẫm, từng hạt tí tách rơi xuống đầu mũi dao.
Mấy tên nam nữ đạo sĩ đi theo Liệt Dương Tử kia, mới vừa rồi còn bộ dạng phục tùng, vô cùng kính cẩn. Lúc này đều lộ ra binh khí pháp khí, đều đứng vào vị trí được bố trí sẵn, đóng kín tất cả đường lui của Di Nô. Một đám người nhìn thẳng Di Nô không nháy mắt, vẻ mặt khẩn trương, như lâm đại trận.
Bất kể thế nào, Di Nô cũng là một vị Đại Hàng Đầu Sư nổi danh, là đại thủ lĩnh của “Bất Cổ phái”.
Một người như vậy, bất kể ai cũng không dám khinh thường.
- Phạm Anh!
Di Nô một tiếng hét to, gân xanh trên cổ nổi lên, hai con mắt căng tròn, phun ra ngọn lửa vô cùng phẫn nộ.
Không ngờ Phạm Anh đã thật sự phản bội y!
Quả thực buồn cười!
Về phần Phạm Anh tại sao phải làm như vậy, Di Nô căn bản không muốn suy nghĩ. Trong lúc này, Di Nô chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị lửa giận bọc lại. Hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ thông suốt nữa.
Phạm Anh mặt âm trầm, nắm đoản đao, từng bước một lui ra phía sau, vẻ mặt càng thêm khẩn trương so với tất cả mọi người. Làm đệ tử của Di Nô, gã so với những người khác đều hiểu được Di Nô đáng sợ như thế nào. Đại Hàng Đầu Sư dưới cơn thịnh nộ, vừa ra tay là có thể lấy được tính mạng của người khác.
Vẫn là cách xa một chút, nhằm bảo toàn tính mạng.
- Phạm Anh, ngươi dám phản bội ta? Phản bội ‘Bất Cổ phái’ ?
Di Nô tức giận đến cả người phát run, tròng mắt đều đỏ.
Đối với cá nhân Hàng Đầu Sư mà nói, kỳ thật chưa cần nói tới phản bội hay không phản bội. Hơn nữa “Bất Cổ phái” là kế thừa luật tôn trọng kẻ mạnh. Chỉ cần đồ đệ có bản lĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến với sư phụ.
Nhưng mà, luật rừng này chỉ dùng cho cá nhân, không thích hợp dùng cho môn phái.
Hàng Đầu Sư có thể hướng sư phụ khiêu chiến, không tính là phản bội. Nhưng tổn hại tới ích lợi của môn phái, chính là phản bội.
512-vao-trong/1162232.html
512-vao-trong/1162232.html
307
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
