TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 523
Nội ứng ngoại hợp

Động tác trả thù của Di Nô thật nhanh.

Buổi tối ngày kế tiếp, y đã dẫn theo Phạm Anh và những đệ tử khác, đuổi giết đến Ngọc Dương Quan.

Lần tấn công Ngọc Dương Quan này, Di Nô chuẩn bị cũng không đầy đủ lắm. Ngoại trừ chính y, thì trong đám người đó chỉ có một vị Đại Hàng Đầu Sư tên là Sai Cát. Ngoài ra, đều là những đệ tử bình thường của Di Nô. Bên trong mười lăm vị Đại Hàng Đầu Sư ở “Bất cổ phái”, Sai Cát là người yếu thế nhất. Miễn cưỡng xem như cháu của Ma Cưu Đại Quốc Sư, là một người trong đám sư đệ của Di Nô.

Chính bởi vì thực lực Sai Cát yếu, ngày thường trong đạo nội, Sai Cát thường đi theo Di Nô, tất cả chỉ nghe lệnh Di Nô. Sai Cát biết rằng, sau khi Ma Cưu Đại Quốc Sư thiên thu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì “Bất cổ phái” sẽ cử Di Nô làm vi tôn, đi theo Di Nô “Lăn lộn” sẽ có ích đấy.

Đây cũng là nguyên nhân Di Nô lần này dẫn theo Sai Cát cùng nhau “Xuất chinh” đến Ngọc Dương Quan, việc gì Sai Cát cũng đều nghe theo y, điều này cũng giống với các môn nhân đệ tử khác, không tự mình đưa ra ý kiến.

Nếu như là trước đây, Di Nô dù kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng không dám lên mặt như thế. Muốn giết chết toàn bộ quân chủ lực của Ngọc Dương Quan, trong trường hợp Ma Cưu Đại Quốc Sư không tự thân xuất binh, thì “Bất cổ phái” cũng phải điều động ít nhất năm sáu tên Đại Hàng Đầu Sư cùng nhau phối hợp tấn công mới có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng bây giờ, Di Nô chỉ mang theo Sai Cát và bảy tám tên Hàng Đầu Sư bình thường, tuyệt đối là tự mình tìm đường chết.

Nhưng mà lúc này, Ngọc Dương Quan sớm đã không đáng để lo nghĩ nữa rồi.

Chính miệng Ma Cưu Đại Quốc Sư đã từng nói qua, Ngọc Dương Quan do Nguyên Thành Tử nắm giữ, nhiều nhất cũng chỉ có vài tên cao thủ, không chết cũng đã bị thương. Đây là môn phái kế thừa đạo giáo hùng mạnh nhất thành Lạc Già ngày xưa, giờ đã miệng cọp gan thỏ, trở thành một vỏ bọc trống rỗng rồi. Trong đó chỉ còn lại mấy tên đạo sĩ, đạo cô. Lòng người sớm đã bàng hoàng, không chịu nổi nữa rồi. Cho dù còn có chút thực lực, nhưng rắn đã mất đầu, còn có năng lực tổ chức chống cự sao?

Dù là như thế, Di Nô vẫn tính toán cẩn thận một chút, ít nhất mang theo hai gã Đại Hàng Đầu Sư, cùng nhau hoàn thành trách nhiệm sư phụ giao phó. Đề nghị của Phạm Anh đã làm cho y thay đổi suy nghĩ.

Phạm Anh nói với y, loại sự tình này, người tham dự càng nhiều càng dễ xảy ra hỗn loạn, phải nắm cơ hội trong tay. Long Môn phái lập phái ở thành Lạc Già đến nay đã hai ba trăm năm, thứ tốt ở Ngọc Dương Quan thật sự không ít, tuy nhiên người tham dự quá nhiều thì chiến lợi phẩm cũng sẽ bị chia nhỏ.

Rõ ràng việc này đã dễ như trở bàn tay, vì sao còn muốn người nhiều cùng đi, để phải chia chiến lợi phẩm như vậy?

Hơn nữa, còn có Hoàng gia.

Đây chính là miếng mồi lớn.

Đương nhiên, thanh danh Hoàng gia ở nơi này quá mức hiển hách, chẳng những là gia tộc người Hoa đầu tiên ở thành Lạc Già, cho dù ở thủ đô Đan Mạn cũng có được danh tiếng nhất định. Không thể trực tiếp tiêu diệt nó, nếu không sẽ khiến cho cả nước bị chấn động. Hàng Đầu Sư tuy là cao cao tại thượng. Nhưng nếu để cho giai cấp quyền thế phản cảm và chống lại cũng sẽ rất phiền phức. Hơn nữa việc này đối với Ma Cưu Đại Quốc Sư và “Bất cổ phái” sẽ không có lợi, có thể khiến các trường phái Hàng Đầu khác dựa vào đây làm lớn chuyện.

Muốn đối phó với Hoàng gia, hãy để Phạm Anh ra tay trước. Đem cha con Hoàng Thanh Vân, Hoàng Cao Huy giết chết trước, đến lượt con mọt sách Hoàng Dũng Huy, còn không phải bị Phạm Anh đùa bỡn cho ngây người sao?

Phần bánh ngọt lớn nhất này, hoàn toàn do thầy trò hai người bọn họ chia sẻ. Vô duyên vô cớ, tại sao phải chia cho người khác? Ngoại trừ Sai Cát, và các Đại Hàng Đầu Sư của “Bất cổ phái”, đối với Di Nô đều rất tôn kính. Nếu mời bọn họ ra tay, lại muốn tùy tiện đuổi bọn họ đi, chuyện này quá đơn giản, không cần phải nghĩ.

Di Nô vừa nghe, rất đồng tình.

truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Mấy năm nay, y ở trong Phạm phủ, ngày ngày va chạm với Phạm Anh, lối suy nghĩ sớm đã bị ảnh hưởng bởi Phạm Anh, như một người thương nhân, hết thảy đều tính toán chi li, quỷ kế tinh thông.

Rõ ràng có thể độc chiếm được miếng ngon, tại sao phải chia cho người khác?

Huống chi Phạm Anh nói cho y biết, gã và một vị đạo sĩ quản lý tên là Liệt Dương Tử ở Ngọc Dương Quan có mối quan hệ rất tốt. Trước kia lúc Phạm Anh luyện tập võ nghệ ở Ngọc Dương Quan, đã chơi thân với Liệt Dương Tử, qua nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn giữ liên hệ. Liệt Dương Tử là đồ đệ của đại sư huynh Nguyên Thành Tử, ở trong số các đạo sĩ “Dương tự bối” ở Ngọc Dương Quan, người này rất có danh vọng. Chỉ vì không phải đệ tử đích truyền của Nguyên Thành Tử, không có hi vọng ngày sau được tiếp nhận chức chưởng giáo Ngọc Dương Quan. Vì vậy trong lòng Liệt Dương Tử rất khó chịu.

Lần này dựa theo chỉ lệnh của tổ sư gia, sau khi giết chết đám người Nguyên Thành Tử, sẽ đem Liệt Dương Tử làm tân trụ trì của Ngọc Dương Quan.

Phạm Anh nói với Di Nô, gã và Liệt Dương Tử đã thương lượng xong, Liệt Dương Tử sẽ nội ứng ngoại hợp, sẽ đem Nguyên Thành Tử và toàn bộ đệ tử thân tín của y giết chết. Đến lúc đó, Liệt Dương Tử tự nhiên sẽ mang ơn Di Nô, từ nay về sau, Ngọc Dương Quan sẽ phụ thuộc vào “Bất Cổ phái”. Tương đối mà nói, kết quả như vậy khẳng định càng làm cho tổ sư gia vui vẻ.

Bất kỳ một kiêu hùng nào, đều hiểu được đạo lý, giết chết toàn bộ kẻ thù không bằng thu nhận chúng để cho mình dùng.

Quả thực quá tuyệt vời, Di Nô hoàn toàn đồng ý.

Sự thật chứng minh, Phạm Anh làm việc rất đáng tin cậy.

Đêm khuya, sư huynh đệ Di Nô và Sai Cát dẫn theo một đám môn nhân đệ tử, chia nhau ngồi vào ba chiếc ô tô, lặng lẽ không một tiếng động đi vào Ngọc Dương Quan. Đi đầu là chiếc xe Benz đen bóng, xa hoa vô cùng, Phạm Anh, Di Nô và Sai Cát đều ngồi ở trên chiếc xe này.

Di Nô không có biểu hiện lạ lẫm, vì ngày bình thường y cũng đã ngồi qua xe sang trọng rất nhiều lần, thậm chí Phạm Anh còn dành nguyên một chiếc Limousine cao cấp chuyên dùng cho y. Nhưng Sai Cát thì biểu hiện như một thằng nhà quê, ngồi vào chiếc Mercedes Benz xa hoa, y hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt hưng phấn, miệng không ngừng chậc lưỡi, tán thưởng ra tiếng.

Di Nô liền cười nói với y, nếu chuyện tối nay thành công, nắm trong tay toàn diện Ngọc Dương Quan, xử lý xong cha con Hoàng Thanh Vân, sẽ bảo Phạm Anh cấp cho Sai Cát một cái xe tương tự, còn tặng kèm một nữ lái xe người Hoa xinh đẹp.

Phạm Anh cười đồng ý,

Sai Cát rất vui mừng, mở rộng miệng, hướng Di Nô và Phạm Anh nói lời cảm tạ, cười đến hai mắt đều híp lại thành một đường nhỏ.

Đi theo sư huynh Di Nô, sẽ có rất nhiều lợi lộc.

Ba chiếc ô tô nối đuôi nhau chạy tới Ngọc Dương Quan, nếu như vào ban ngày, nhất định sẽ được xem là khách hành hương quỳ bái Ngọc Dương Quan, đâu giống khí thế giương cung bạt kiếm, muốn tiêu diệt những người ở đây?

Đoàn xe vừa mới dừng lại, một tiếng “Két...”, cửa sau Ngọc Dương Quan được mở ra, bảy tám bóng người vội vã ra đón.

Trực tiếp từ cửa sau tiến vào Ngọc Dương Quan, cũng là đề nghị của Phạm Anh.

Căn cứ chỉ lệnh của Ma Cưu Đại Quốc Sư, Ngọc Dương Quan về sau còn phải tiếp tục tồn tại, tinh thần của người Hoa ở thành Lạc Già này không thể phá hủy. Một khi đã như vậy, kết cấu xây dựng, điện tu hành và các đài điện lầu của Ngọc Dương Quan không thể bị hư hỏng. Dù sao có nội ứng, trực tiếp đi vào từ cửa sau, đem Nguyên Thành Tử đang bị trọng thương và vài tên đệ tử thân tín giết chết, đưa Liệt Dương Tử lên thay thế vị trí, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đương nhiên, nơi cất chứa đồ cổ bảo vật của Ngọc Dương Quan sẽ do Di Nô xử lý. Chỉ cần Di Nô thích thì cứ việc lấy đi.

Theo Phạm Anh nói, riêng một tòa lư hương đồng của Ngọc Dương Quan, ở hội đấu giá cũng có thể bán được với giá trên triệu đô la Mỹ.

Di Nô quả thực là mở cờ trong bụng.

Phát tài rồi!

Xem ra ông trời rất công bằng với y, trước khi để y tiếp nhận chức vụ Đại Tế Ti “Bất cổ phái”, đã cho y kiếm được một số tiền lớn, trở thành một vị tỉ phú. Trong lịch sử nước Đan Mạn, hẳn là không có vị Hàng Đầu Sư thổ dân nào giống như Di Nô, bất kể ở giới thuật pháp hay là thế tục đều cao cao tại thượng, công thành danh toại.

Di Nô đại sư trở thành đệ nhất Đại Hàng Đầu Sư giàu có nhất nước Đan Mạn từ trước tới nay.

Bảy tám bóng người vội vã đi tới, đều là giả dạng đạo sĩ, người cầm đầu ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, đi lại như gió, rất có uy thế, nhìn qua hết sức thông minh tháo vát.

- Sư phụ, kia chính là Liệt Dương Tử. Gã tự mình tới đón tiếp sư phụ rồi.

Phạm Anh vội vàng hướng Di Nô giới thiệu.

Di Nô mỉm cười gật đầu, tay phải đẩy cửa xe bước xuống.

Phạm Anh lập tức giơ tay ngăn lại, cười nói:

- Sư phụ, không nên gấp. Liệt Dương Tử là bạn của con, cũng chẳng khác gì là vãn bối của người. Gã đến bái kiến người là chuyện phải làm đấy.

Di Nô không khỏi cười ha hả, lắc lắc đầu.

Quy củ người Hoa thật nhiều.

Tuy nhiên Di Nô không thừa nhận cũng không được, người Hoa có chút quy củ, thật sự rất tốt, ít nhất hiện tại, tâm tình của mình vô cùng vui vẻ.

Cao cao tại thượng, được người ta kính trọng, ai chẳng vui chứ.

Liệt Dương Tử dẫn theo một đám đồng môn, bước đến phía trước chiếc xe Benz, chắp tay thở dài, tự mình mở cửa xe giúp Di Nô, cúi đầu, thanh âm cung kính:

- Đệ tử Ngọc Dương Quan, Liệt Dương Tử tham kiến Đại Hàng Đầu Sư Di Nô!

- Tham kiến Đại Hàng Đầu Sư Di Nô!

Vài tên đạo sĩ khác, cũng cùng nhau khom người cúi lạy.

Di Nô ngóc đầu ra, thản nhiên “Ừ” một tiếng, lúc này mới chậm rãi bước xuống xe.

Mấy năm nay ở trong Phạm phủ, Di Nô cũng học được điệu bộ làm ra vẻ này. Chỉ có điều đôi khi còn cần Phạm Anh nhắc nhở một câu, mới biết được phải sử dụng ở trường hợp như thế này.

- Liệt Dương đạo trưởng, xin chào!

Xuống xe, Di Nô dùng tiếng Hoa không tiêu chuẩn của mình, kỳ quái, huênh hoang nói một câu.

Ở phương diên ngôn ngữ, Di Nô không có tài năng thiên phú. Chỉ có điều, y một lòng muốn gia nhập vào tầng lớp xã hội người Hoa ở thành Lạc Già, lúc này mới cố gắng học Hán ngữ, cho đến bây giờ kết quả cũng rất bình thường.

- Di Nô đại sư, chào ngài, chào ngài...

Liệt Dương Tử vẻ mặt tươi cười, hướng Di Nô liên tục gật đầu cúi người.

- Liệt Dương đạo huynh, tình hình trong kia thế nào rồi?

Phạm Anh đứng bên cạnh liền hỏi. Biết trình độ tiếng hoa của Di Nô không tốt lắm, Phạm Anh liền tự động nhận lấy quyền chủ đạo. Di Nô cũng hiểu được điều này, nên biểu hiện cũng bình thường.

Đối với Phạm Anh, Di Nô là hoàn toàn tin tưởng đấy.

Liệt Dương Tử vội vàng nói:

- Phạm tiên sinh yên tâm, mọi chuyện đều giống như chúng ta mong muốn. Sư thúc Nguyên Thành và mấy vị sư huynh đệ, đều đang bế quan. Xem chừng phải ba đến năm ngày sau mới xuất quan. Hiện giờ trong Quan lòng người bàng hoàng, đã có không ít người đi không từ giã, sợ chạy mất rồi. Lúc này Di Nô đại sư tự mình ra mặt, tin tưởng ai cũng không dám phản kháng đấy.

Di Nô nói:

- Liệt Dương đạo trưởng, tôi phải nói rõ với cậu trước. Nguyên Thành Tử và mấy tên đồ đệ của gã, hừ hừ!

Trên mặt hiện lên một chút sát khí.

Liệt Dương Tử vội vã gật đầu nói:

- Di Nô đại sư yên tâm, đây là chuyện đương nhiên. Không tiễn bọn họ ra đi, người khác cũng không tiếp quản được Ngọc Dương Quan.

- Chính là như vậy. Sư phụ, chúng ta đi vào thôi!

Phạm Anh cũng không hỏi ý kiến của Di Nô, trực tiếp ra quyết định.

511-noi-ung-ngoai-hop/1162231.html

511-noi-ung-ngoai-hop/1162231.html

359

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.