Chương 522
Thiên mục trùng
Không khí trang viên Ma Cưu một mảnh xơ xác tiêu điều.
Ngọc Dương Quan lại càng buồn thảm.
Nguyên Thành Tử bị trọng thương, còn bọn Kim Dương Tử và năm tên đệ tử đích truyền thì ba người bị chết hai người bị thương. Binh lực tinh nhuệ của Ngọc Dương Quan bị diệt rồi. Vẫn là bởi vì Ma Cưu bỗng nhiên phát hiện trang viên có điều bất thường, triệu linh sủng bản mạng trở về. Chỉ cần thêm một hồi nữa thôi, ngay cả Nguyên Thành Tử cũng không thể kiên trì mà chạy về Ngọc Dương Quan.
Vừa về tới Ngọc Dương Quan, Nguyên Thành Tử lập tức bế quan, trước khi bế quan, vội vàng chỉ bảo các đệ tử đem tất cả đại trận phòng hộ Ngọc Dương Quan toàn bộ mở ra.
Sau khi Nguyên Thành Tử trở về Ngọc Dương Quan không bao lâu, Hoàng Thanh Vân mang theo người nhà già trẻ, cũng trốn vào Ngọc Dương Quan.
Trên thực tế, Hoàng Thanh Vân cũng biết, Ngọc Dương Quan tuyệt đối cũng không an toàn hơn Hoàng gia, thậm chí còn nguy hiểm hơn Hoàng gia. Bởi vì chỉ có Phạm Anh theo dõi Hoàng gia, mà Ngọc Dương Quan lại bị Ma Cưu Đại Quốc Sư để mắt tới.
Chỉ có điều sau khi tận mắt nhìn thấy đại chiến tối nay, Hoàng Thanh Vân bất kể như thế nào cũng không dám ở lại trong nhà nữa rồi. Ai biết trận đại chiến này còn có hậu quả nào nữa? Đối phương là Ma Cưu Đại Quốc Sư! Đánh bại được Tô Nam và Nguyên Thành Tử, sẽ tùy tay hạ thủ với Hoàng gia, Hoàng Thanh Vân bọn họ không biết nên phòng thế nào?
Biết rõ Ngọc Dương Quan cũng không an toàn, nhưng đã đưa mọi người chuyển đến nơi đây, trong lòng cũng yên tâm vài phần.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là an ủi bản thân mà thôi.
Vào lúc ban đêm, Ngọc Dương Quan có vài tên đệ tử đi không từ giã, thu dọn hành lý, bỏ trốn trong đêm.
Lúc này mà không đi, chờ bị Hàng Đầu Sư “Bất Cổ phái” tới giết chết sao?
Mọi người ở Ngọc Dương Quan đều bàng hoàng. Tòa nhà lớn Hoàng gia kia vẫn yên tĩnh như trước. Từ xa nhìn lại, trong phòng khách trên tầng cao vẫn có ánh đèn nhàn nhạt.
Trong phòng khách, Tiêu Phàm đang khoanh chân ngồi, Cơ Khinh Sa ở bên cạnh hắn. Cũng khoanh chân ngồi, vẻ mặt trang nghiêm.
Chuyến ra vào trang viên Ma Cưu này, không ngờ lại thuận lợi hơn mong đợi, hai người đều ít bị tổn thương, ngay cả Cơ Khinh Sa đều có chút không dám tin.
Cổ tay Tiêu Phàm xoay chuyển, chử màu đỏ từ tiểu đỉnh bay ra, chậm rãi xoay tròn ở giữa không trung phòng khách, một cỗ âm khí lạnh thấu xương từ miệng đỉnh tràn ra.
Cơ Khinh Sa không khỏi giật mình, rùng mình một cái.
Trong khoảng khắc, xung quang đĩa trái cây và vật phẩm khác trên bàn trà được bịt kín bởi một tầng sương trắng. Dường như được dời chuyển đến Nam Cực.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, vươn tay ra, cầm tay Cơ Khinh Sa, một cỗ nội tức hùng hậu, lập tức chạy vào huyệt Lao Cung của Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa lập tức cảm thấy cả người đều ấm áp, thoải mái, cảm giác kỳ hàn thấu xương này lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cơ Khinh Sa không khỏi nhẹ nhàng thở phào một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái.
Trong đôi mắt Tiêu Phàm liền toát ra ý trưng cầu.
- Khó trách cô bé Thiên Thiên kia, dù bị đánh chết cũng không chịu rời khỏi anh.
Cơ Khinh Sa cắn môi, hạ giọng nói. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai rặng mây đỏ.
Loại cảm giác này thật tốt.
Lúc trước ở khách sạn Dương Tây, Uyển Thiên Thiên cả người đều đắm chìm trong loại cảm giác ấm áp này, trần truồng ** bị Tiêu Phàm giày vò suốt cả một buổi tối.
Có người phụ nữ nào quên được loại cảm giác này?
Đổi lại là cô Cơ Khinh Sa. Cũng sẽ giống như vậy thôi.
Tiêu Phàm không khỏi ngẩn ra, nét mặt già nua ửng đỏ.
Thật sự không ngờ Cơ Khinh Sa sẽ nói ra một câu như vậy. Lối suy nghĩ của phụ nữ thật đúng là kỳ diệu, cơ trí như Tiêu chân nhân. Tướng nhân không có lầm, cũng hoàn toàn không thể phá giải loại “mật mã cao nhất” này.
“Càn Khôn Đỉnh” liên tục xuất hiện màn sương đen, trên không trung dần dần ngưng tụ thành mười hai hình người nhỏ, cao ba bốn tấc, rất mơ hồ, mờ nhạt. Tuy nhiên dáng người thân thể, lại chính là mười hai tên Âm Quỷ do Ma Cưu bồi dưỡng.
- Anh muốn nghiên cứu thứ này?
Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi, hỏi.
- Ừ.
Tiêu Phàm gật đầu, trầm ngâm nói.
- Sớm hay muộn còn phải lại trở lại trang viên Ma Cưu, cứ cứng rắn mà xông vào không phải biện pháp tốt.
Trải qua lần này, Ma Cưu Đại Quốc Sư tất nhiên sẽ không rời khỏi trang viên nửa bước, Tiêu Phàm cho dù cứng rắn xông vào, cũng không có nửa phần nắm chắc. Hắn đã tận mắt chứng kiến sự cường đại của Ma Cưu, thậm chí đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng ban đầu của Tiêu Phàm.
- Nếu nghiên cứu được, anh có thể mượn chúng làm yểm hộ, xông vào sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Tôi bây giờ còn chưa nghiên cứu ra, không thể xác định được. Nhưng, những Âm Quỷ này, nếu là do Ma Cưu tự mình bồi dưỡng, khẳng định chúng có cùng một nhịp thở với gã ta, tỉ mỉ nghiên cứu một chút, không có hại đâu.
Điểm này, Cơ Khinh Sa đồng ý.
Tiêu Phàm giơ tay lên, trong “Càn Khôn Đỉnh” sinh ra một cỗ lực hút cường đại đến cực điểm, đem mười hai tên Âm Quỷ kia thu trở về. Bàn tay hắn vừa xoay chuyển, trong tay lại xuất hiện một túi da màu đen.
Túi da này nhìn qua cũng không lớn, nhìn rất cũ, nhiều chỗ cũng đã bị nứt nẻ, cho thấy được nó đã được dùng rất lâu rồi.
- Đây là cái gì?
Cơ Khinh Sa tò mò hỏi, lập tức hai hàng lông mày nhăn lại, dường như cảm nhận được hơi thở không tầm thường trên túi da.
- Đây là thứ tìm được trên người Sai Vượng.
- Sai vượng?
Trong khoảng thời gian ngắn, Cơ Khinh Sa bỗng thẫn thờ.
Tiêu Phàm tại sao lại lấy đồ của người chết?
- Trong túi da này có một vật rất đặc biệt. Cho nên tôi thuận tay đã cầm về.
Tiêu Phàm thuận miệng giải thích một câu.
Dù sao Sai Vượng đã bị mất mạng, túi da này Tiêu Phàm không lấy đi cũng sẽ biến thành chiến lợi phẩm của “Bất Cổ phái”. Đã có thứ tốt, cần gì phải để lại cho kẻ địch của mình?
Cơ Khinh Sa lập tức cảm thấy hứng thú, ngay cả Tiêu Phàm đều cảm thấy nó là vật rất đặc biệt, khẳng định không đơn giản, cô muốn xem một chút.
Tiêu Phàm mở túi da ra, từ bên trong lấy ra mấy thứ đồ.
Cái thứ nhất, là một tấm da đen thui, cảm giác tấm da này thậm chí còn cũ hơn so với túi da. Tiêu Phàm mở ra, chỉ thấy trên tấm da ghi lại chi chít các hình vẽ kỳ quái, dường như là chữ tượng hình nguyên thủy nào đó. Dù Tiêu chân nhân kiến thức uyên bác, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, một chữ hắn cũng không nhận không ra.
Cơ Khinh Sa lại kinh ngạc “A” một tiếng, cầm lấy tấm da, nói:
- Đây là chữ tượng hình của thổ dân Nạp Cát. Đây là, đây là một quyển sách công pháp tu luyện, ‘Thiên nhãn thần thông’...
Cơ Khinh Sa một bên nhìn các ký tự trên tấm da, một bên đứt quãng nói.
Ở thành Lạc Già du học hơn ba năm, Cơ Khinh Sa đối với văn tự của mấy bộ tộc thổ dân trên nước Đan Mạn có chút hiểu biết sơ sơ. Người Lạc Già và người Nạp Cát, đều là bộ tộc chủ yếu cư ngụ trên bắc bộ đảo giáp lục.
- Tiêu Phàm, đây là công pháp ‘Thiên nhãn thông’ mà Sai Vượng tu luyện.
Văn tự trên tấm da không nhiều lắm, sau khi Cơ Khinh Sa nhìn hai lần, đã khẳng định như vậy.
Tiêu Phàm nhớ lại ánh mắt xanh mơn mởn ở trong đêm trăng của Sai Vượng kia. Tô Nam phái Sai Vượng tập kích sơn trang Ma Cưu, Sai Vượng có được “Thiên nhãn thần thông”, quả nhiên thành công xâm nhập vào trung tâm trang viên Ma Cưu, thiếu chút nữa đã làm hỏng đại sự của Ma Cưu.
“Thiên nhãn thần thông” này cũng có ích.
Nhưng đây là thuật pháp của Hàng Đầu Sư.
Cơ Khinh Sa dường như hiểu được suy nghĩ của Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu Phàm, ‘Thiên nhãn thông “này không nhất định phải là Hàng Đầu Sư mới có thể tu luyện. Từ công pháp tu luyện mà xem xét, thì nó không có quan hệ quá lớn với Hàng Đầu Thuật. Nhưng lại có liên quan đến một loại sâu có tên là’ Thiên mục trùng ‘. Căn cứ những gì Sai Vượng ghi chép lại ở đây, bởi vì gã đã luyện hóa được một đôi’ Thiên mục trùng”, nên mới tu luyện thành công “Thiên nhãn thông”.
- Thiên mục trùng kia là vật gì?
Cơ Khinh Sa lắc đầu, nói:
- Không biết, hẳn là cách gọi của người Nạp Cát bọn họ. Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng trùng, thiên kì bách quái, rất nhiều trùng căn bản ở trong sách giáo khoa đều tìm không thấy đấy.
Quần đảo Nam Dương sinh vật đa dạng, vốn đã rất phức tạp, chứ đừng nói chi đến việc các Hàng Đầu Sư thông qua các loại dược liệu để tạo ra được một loại côn trùng, nhất định là có một không hai đấy, trên thế giới cũng khó có thể tìm ra kẻ thứ hai.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, lập tức đem ánh mắt nhìn vào trong túi da, lấy ra một tiểu hồ lô. Nhìn qua, hồ lô này rất mới, cao hai tấc, xanh mượt, dường như mới vừa được hái xuống.
Cái khiến Tiêu Phàm cảm thấy đặc biệt, chính là cái hồ lô màu lục này.
Cũng giống như “Xích Viêm Thảo”, trong hồ lô màu lục này cũng truyền đến từng đợt không khí sống, dường như không phải vật chết.
Tiêu Phàm rất cẩn thận mở nắp đậy hồ lô. Lập tức một cỗ hào quang xanh mơn mởn bay ra, một góc trong phòng khách được chiếu rọi xanh mượt, dường như biến thành một khối Phỉ Thúy lớn.
Trong tiếng “Xèo xèo”, từ trong hồ lô nhanh chóng bò ra hai con côn trùng nhỏ, dài gần một tấc.
Vừa nhìn qua, hai con trùng nhỏ này như là hai con rết, mọc ra rất nhiều chân. Nhưng khác con rết ở chỗ, trên lưng chúng có rất nhiều mắt nhỏ.
Đúng vậy, là mắt nhỏ, không phải chấm đen.
Tuy rằng ánh mắt vô cùng nhỏ, nhưng Tiêu Phàm vẫn nhìn thấy rất rõ, đó là từng đôi mắt, còn không ngừng nhấp nháy, tuyệt đối không phải là nốt nhỏ lấm tấm.
- Thiên mục trùng!
Cơ Khinh Sa kêu lên kinh ngạc.
Dù cô chưa thấy qua “Thiên mục trùng”, nhưng hình thái hai con trùng này kỳ lạ như thế, lại tìm được trong túi da Sai Vượng mang theo bên người, nó chắc chắn là “Thiên mục trùng”.
Động tác của hai con sâu cực kỳ nhanh nhẹn, vừa mới leo ra khỏi hồ lô, liền rung đùi đắc ý, tranh nhau chạy trốn. Đừng thấy bọn chúng có cái đầu nhỏ nhỏ, dài không quá một tấc, nhưng động tác cực nhanh, hơn mười mấy đôi chân chạy nhanh ở trên bàn trà dường như muốn bỏ trốn.
Chỉ tiếc Tiêu Phàm sớm đã có chuẩn bị, đâu dễ dàng để chúng nó chạy trốn?
Một tiếng quát khẽ, Tiêu Phàm xoay bàn tay, một cỗ sức lực khổng lồ từ trên cao bao phủ xuống, động tác chạy trốn của hai con sâu màu lục nháy mắt trở nên vô cùng chậm chạp, dường như bị kìm hãm bên trong vũng bùn, mỗi một bước đi về phía trước đều vô cùng gian nan.
Tiêu Phàm đã thi triển “Cầm long công”, đem hai con côn trùng này nhốt lại trong hồ lô, đậy kín nắp.
- Tiêu Phàm, theo như lời Sai Vượng, đây chính là ‘Thiên mục trùng’.
Cơ Khinh Sa nói, giọng điệu rất hưng phấn.
“Thiên mục thần thông” này không phải là Hàng Đầu Thuật thuần túy, chỉ cần có công pháp và “Thiên mục trùng” là có thể tu luyện. Hiện giờ đã có hai thứ này, chẳng phải Tiêu Phàm cũng có thể tu luyện loại thần thông này?
Có Thiên mục thần thông, thời khắc mấu chốt, có lẽ sẽ có lợi rất nhiều.
510-thien-muc-trung/1162230.html
510-thien-muc-trung/1162230.html
318
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
