TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 521
Giết sạch

Lúc ở Thánh Tuyền, nhìn thấy sư phụ giận dữ lôi đình, y cũng biết là mười hai âm hầu có chuyện, chỉ là không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như thế. Nghe ý nghĩa như thế trong lời nói của sư phụ, thậm chí đã ảnh hưởng đến Thiên Quỷ Hàng có thể tu luyện đúng hạn hay không.

Qủa thật Thiên Quỷ Hàng không có yêu cầu nghiêm khắc về thời gian tu luyện, chỉ cần chuẩn bị xong xuôi, thì hầu như mọi lúc đều có thể tiến hành. Quan trọng là Xích Viêm Thảo không đợi người.

Trong vòng ba ngày Xích Viêm Thảo trưởng thành, hiệu quả dược liệu là tốt nhất.

Thời gian Ma Cưu tu luyện Thiên Quỷ Hàng, liền định trong vòng ba ngày. Đợi hòa hợp mười hai âm hầu, lại chế lại Xích Viêm Thảo. Pháp thể nửa người nửa linh sẽ có thể ổn định trở lại.

- Vâng! Sư phụ, con đi nghĩ cách bảo Phạm Anh lại t chọn thêm lần nữa, tập hợp tất cả nhân tuyển phù hợp lại.

Ma Cưu gật đầu vừa lòng, nói:

- Như vậy rất tốt, Phạm Anh này, làm việc cũng coi như là đắc lực.

Di Nô vội vàng nói:

- Đúng vậy thưa sư phụ, Phạm Anh làm việc quả thật rất giỏi, người này năng lực rất cao. Thông qua anh ta, chúng ta có thể dần dần khống chế được tập đoàn người Hoa giàu có trong thành, đem nhân tài có thể bồi dưỡng của bộ tộc chuyển đến xã hội thượng lưu người Hoa, học hỏi kỹ xảo buôn bán kinh doanh của họ, dần dần tích lỹ của cải. Cứ như vậy, Bất Cổ phái chúng ta sẽ ngày càng hưng thịnh.

Nói đến đây, mặt Di Nô sáng bừng lên, trở nên hưng phấn vô cùng.

Di Nô là người có sáng kiến.

So với sư phụ Ma Cưu, thì Di Nô trước giờ chưa từng nghĩ đến việc muốn dựa vào sức mình để ghi tên sử sách. Trong giới của Hàng Đầu Sư, vẫn là cần thực lực tuyệt đối. Di Nô biết bản thân không có khả năng thiên phú như thế, con đường vinh quang của Đại Quốc Sư cả một đời đều không thể rơi xuống đầu mình. Nhưng điều này không có nghĩa là Di Nô không nghĩ ra con đường vượt trội, uy trấn một phương.

Phương pháp khác với Ma Cưu, Di Nô muốn đi đường khác, kết hợp trường phái Hàng Đầu Sư và thế lực tục thế hiện đại với nhau, dùng tiền vàng và quyền thế để bù đắp. Sau khi Ma Cưu về tây thiên, chiến lực cao cấp của Bất Cổ phái sẽ thiếu một cái lỗ hổng như vậy.

Mục tiêu của Di Nô vô cùng rõ ràng, y biết mình không thể trở thành Đại Quốc Sư được, nên y chỉ muốn làm “Lạc Già Vương”.

Không những muốn thống trị thổ dân người Lạc Già của bang Lạc Già, mà còn muốn khống chế cộng đồng người Hoa của thành Lạc Già.

Đối với ý kiến này của đồ đệ, trong lòng Ma Cưu rõ như kính, nhưng không phải là vô cùng tán thành. Ma Cưu liếc Di Nô đang hưng phấn một cái, không mặn không lạt nói:

- Di Nô, ý kiến của ngươi rất hay, nhưng tuyệt đối không thể tu luyện buông thả. Chúng ta là Hàng Đầu Sư, Hàng Đầu thuật mới là gốc của chúng ta.

Theo Ma Cưu thấy, chỉ người không có năng lực thật sự mới nghĩ đến việc đi bàng môn tả đạo.

Di Nô vội vàng khoanh tay nhận giáo, chớp mắt và nói:

- Sư phụ, con cho rằng, cái tên người Hoa Tiêu Phàm đánh thương Cơ An Ni đó ắt có khả năng có liên quan đến Nguyên Thành Tử.

Hai hàng lông mày của Ma Cưu khẽ giương lên, ông ta nói:

- Ồ, ngươi dựa vào cái gì để nói như thế?

- Sư phụ, con cho rằng người này không phải là tự dưng xuất hiện đâu. Vào thời khắc quan trọng như thế này, hắn đột nhiên xông vào trong trang viên của chúng ta, hơn nữa còn trực tiếp xông vào Thánh Tuyền. Rất rõ ràng, hắn nhằm vào sư phụ. Trước đây không nghe nói Tô Nam và người Hoa có giao kết gì, vì thế con cho rằng người này là do Nguyên Thành Tử bọn họ mời đến. Phạm Anh và Hoàng phủ đã trở mặt với nhau, Nguyên Thành Tử là thất thúc của Hoàng Thanh Vân, ông ta chắc chắn giúp nhà Hoàng phủ. Lại biết được không phải là đối thủ của Bất Cổ phái chúng ta, cho nên liền mời Hàng Đầu Sư người Hoa lợi hại như thế đến để giúp đỡ.

Đối với kế thừa của võ thuật Hoa Hạ và thuật pháp Hoa Hạ, Di Nô không biết nhiều. Đồ đệ Phạm Anh của y lại là một cao thủ võ thuật, Di Nô chưa từng để ý đến. Trong mắt một vị Đại Hàng Đầu Sư, cái gọi là võ thuật, nhiều nhất cũng chính là có được thân thể cường tráng, về cơ bản không thể đối phó được với Hàng Đầu thuật. Về phần thuật pháp nước Hoa Hạ, trong mắt Di Nô thì ngang bằng với Nguyên Thành tử và Ngọc Dương Quan.

Cũng không có điểm đặc biệt lợi hại gì.

Theo Di Nô thấy, Nguyên Thành Tử đã thay mặt cho tiêu chuẩn cao nhất của võ thuật và thuật pháp nước Hoa Hạ. Nhưng, cho dù là Nguyên Thành Tử, cũng không dám đột nhập vào Ma Cưu trang viên. Vì thế cái chàng thanh niên trẻ tuổi người Hoa tên Tiêu Phàm kia chỉ có thể là Hàng Đầu Sư của một quốc gia khác đến.

Khác với nước Đại Mạn, trong giới Hàng Đầu của một số quốc gia Đông Nam Á, có số lượng lớn Hàng Đầu Sư người Hoa, thậm chí còn xuất hiện Đại Quốc Sư của nước đó. “Đệ nhất Hàng Đầu Sư” chính là tình hình của người Hoa.

Ở nước Đan Mạn, cơ bản không có ai dám đối đầu với Đại Quốc Sư Ma Cưu, cũng không có nghĩa là Hàng Đầu Sư của các nước khác cũng không dám.

Ma Cưu hiển nhiên có chút không tán thành với ý kiến của Di Nô.

- Vì Hoàng gia và Nguyên Thành Tử mà dám làm như thế ư?

Đây là đại họa diệt tộc.

- Sư phụ, Hoàng gia có tiền.

Vì chuyện này mà Di Nô tìm được một lý do rất hay. Từ sau khi thu nạp Phạm Anh làm đồ đệ, Di Nô coi như là cảm nhận một cách chân thật uy lực của người có tiền, những lợi ích mang lại, quả nhiên là vô số. Chỉ có mấy năm nay, y mới thật sự trải qua cuộc sống “người trên người”.

Dung nhan ngọt ngào, da nhẵn nhụi, vòng eo mềm mại của những cô gái người Hoa này thật là đẹp không sao tả xiết, làm người ta khó mà quên được.

Nguyên Thành Tử có lẽ vẫn chưa có lý do nhất định phải đập chết Bất cổ phái, nhưng Hoàng gia lại tuyệt không có đường lùi. Dưới sự ép buộc của Phạm Anh, dù nguy hiểm thế nào họ cũng dám xông lên.

Phạm Anh đều đã hạ Hàng Đầu đối với Hoàng Thanh Vân rồi, Hoàng Thanh Vân còn có điều gì phải lo lắng chứ?

Trừ phi Hoàng gia từ bỏ gia sản tổ tiên, từ nay về sau lui khỏi thành Lạc Gia, đi xa tha hương, nếu không thì bế tắc của hai nhà Hoàng Phạm sẽ không thể nào hóa giải được. Chỉ cần Hoàng gia nguyện bỏ ra số tiền lớn, mời một vị Hàng Đầu Sư của nước khác đến để đối phó với Ma Cưu, ắt rằng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Ma Cưu hừ một tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng.

- Gan bọn chúng đã lớn như vậy, thế thì không cần phải nói khách khí gì nữa. Di Nô, quét sạch bọn chúng đi.

Ma Cưu Đại Quốc Sư nói một cách lạnh lùng.

- Vâng, thưa sư phụ!

Di Nô không ngăn nổi niềm vui, vội vàng cúi người nhận lệnh.

Phạm Anh sớm đã có ý tưởng này, vì thế cầu cứu với Di Nô rất nhiều lần rồi. Nhưng Di Nô lại cảm thấy hành động quá lớn, sợ sẽ làm cho sư phụ bất mãn, không dám hành động tùy tiện. Dù gì thì Ngọc Dương Quan và Hoàng gia, một vị đại diện cho lãnh tụ tinh thần của người Hoa thành Lạc Già, còn vị kia thì lại đại diện cho lãnh tụ thế tục của người Hoa thành Lạc Già, đều là danh tiếng lớn khác thường.

Hơn nữa, đơn thuần nói về thực lực, không có Ma Cưu đích thân ra tay, thì Di Nô có thể không nắm chắc nhất định sẽ đối phó được với Nguyên Thành Tử.

Hiện giờ chính miệng sư phụ ra lệnh, Di Nô đương nhiên vui mừng khôn xiết, không có chút buồn phiền nào. Lường sau khi chuyện thành công, Phạm Anh sẽ càng có nhiều cung phụng.

- Nguyên Thành Tử và mấy tên đệ tử thân tín của ông ta đều đã bị thương. Trên thực tế, Ngọc Dương Quan đã không có uy hiếp gì nữa. Ngươi cũng không cần phải đuổi giết sạch. Chỉ cần đem mấy tên đạo sĩ còn sót lại xử lý là được rồi. Những người xuất gia bình thường kia tiếp tục giữ lại đi, Ngọc Dương Quan cũng không cần động, những người Hoa trong thành đó cần một nơi như vậy để dập đầu bái lậy. Phạm Anh kia, trước đây chẳng phải cũng là đệ tử ngoại môn của Ngọc Dương Quan sao? Sau khi xong việc, để cho gã ta trực tiếp quản lý Ngọc Dương Quan, dù gì thì đạo sĩ của Hoa Hạ quốc cũng không chú ý nhiều như bọn hòa thượng.

Ma Cưu dặn dò một cách trầm trầm.

Di Nô liên tục gật đầu, cười đến nỗi miệng không khép lại được.

Sư phụ quả thật là lo xa nghĩ rộng.

Cứ như vậy, Phạm Anh sẽ trở thành người quản lý thực tế của thành Lạc Già. Còn Di Nô sẽ là “Thái thượng hoàng” của thành Lạc Già rồi.

Hai thầy trò đều không nhắc đến Tiêu Phàm nữa. Theo như Di Nô thấy, nếu đã kinh động đến Ma Cưu Đại Quốc Sư, thì lựa chọn duy nhất của Hàng Đầu Sư người Hoa này là nhanh chóng trốn chạy. Chẳng lẽ vẫn còn dám tiếp tục ở lại thành Lạc Già sao? Nhìn thấy Ngọc Dương Quan và Hoàng gia sắp bị diệt tới nơi, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ không vì tiền mà đến liều mạng với Ma Cưu Đại Quốc Sưu nữa.

Về phần Ma Cưu, thì càng không có ý định nhắc nhở Di Nô.

Ông ta liền đợi Tiêu Phàm lại lộ diện lần nữa.

Lúc nãy trên đường trở về, ông ta vội vàng chạy về trang viên để tìm hiểu tình hình của mười hai âm quỷ và Xích Viêm Thảo, bên người cũng chỉ có Di Nô, liền cố kìm không ra tay với chiếc xe bên kia. Nhưng không có nghĩa là, ông ta thật sự có thể chịu đựng được một kẻ địch từng giờ từng phút ở ngay bên cạnh mình như vậy.

509-giet-sach/1162229.html

509-giet-sach/1162229.html

347

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.