TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 519
Ma Cưu nổi trận lôi đình (1)

Cơ Khinh Sa ngay tức khắc mê muội, kìm không nổi hét lên:

- Hả? Chưa hoàn toàn trưởng thành, đó là ý gì... Tối nay chúng ta uổng công rồi?

Khó khăn lắm mới dò xét được, biết Ma Cưu Đại Quốc Sư không ở trang viên, nên mới xông đến đây. Tuy rằng không nói là trải qua trăm nghìn khổ nạn, nhưng ít nhất cũng không đơn giản. Đơn thuần là dựa vào bốn Đại Hàng Đầu Sư của phái Nạp Cát mở đường, cũng coi như là lợi dụng được chút ít. Ai biết được sự việc đến cận kề, Xích Viêm Thảo lại chưa trưởng thành, điều này biết nói thế nào đây?

Tiêu Phàm lại dường như không đau buồn như thế, hắn nhẹ giọng an ủi:

- Cũng không coi là uổng công, vẫn có gặt hái mà.

- Nhưng qua đêm nay, sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Ma Cưu khẳng định sẽ ở tại đây, không đi đâu hết.

Cơ Khinh Sa nói một cách buồn bực.

Vỗn dĩ là muốn tránh khỏi Ma Cưu, lúc này mới bỏ mặc Tô Nam và Nguyên Thành Tử không quan tâm, lập tức giết đến nơi này, ai biết được cuối cùng vẫn là phải thực sự mặt đối mặt với ông ta. Rốt cuộc ai thắng ai thua, dĩ nhiên khó mà dự đoán được. Nhưng có điều có thể khẳng định được là nơi đây là sân nhà của Ma Cưu.

- Nếu định mệnh đã sắp xếp như vậy thì cũng không còn lời gì để nói, chúng ta đi thôi!

Tiêu Phàm vỗ nhẹ bờ vai của Cơ Khinh Sa và nói.

Lại liếc mắt nhìn bông hoa màu hồng lung lay theo gió trong Thánh tuyền, Cơ Khinh Sa cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu. Hái Xích Viêm Thảo chưa trưởng thành này về cũng không có hiệu quả gì, không cứu được Tân Lâm rồi.

Khoảng 20 phút sau, Tiêu Phàm và Cơ khinh Sa xuất hiện trước mặt Phạm Nhạc.

Muốn lặng lẽ xông vào khu trung tâm của trang viên Ma Cưu đương nhiên không dễ dàng, nhưng muốn nhanh chóng thoát ra ngoài thì đối với Tiêu Phàm mà nói, khó khăn cũng không phải là lớn. Dù sao thì sau khi trải qua một trận chiến lớn như vậy, lực lượng phòng vệ của trang viên Ma Cưu cũng đã bớt đi một nửa, sáu tên Hàng Đầu Sư không chết, nhưng bị thương, những tổn thất của lực lượng phòng vệ khác cũng vô cùng nghiêm trọng. Còn sót lại mấy người, một lòng một dạ bảo vệ Thánh Tuyền, đối với người đi ra ngoài, ai cũng không quá để ý như vậy.

Nhìn thấy Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều không việc gì, thần sắc lại điềm tĩnh tự nhiên, Phạm Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Hai tiếng đồng hồ này, anh ta ở bên ngoài một mình, dày vò trong lòng, không cần phải nói ra.

- Sao rồi?

- Đi, trở về rồi hãy nói,

Ma Cưu chắc hẳn sẽ nhanh chóng đuổi đến đây.

- Được.

Phạm Nhạc gật đầu, không nói thêm nữa, lập tức nổ máy, vội vã đi về hướng thành Lạc Già.

Phía đằng xa, hai ngọn đèn sáng như tuyết chiếu thẳng đến.

Có người đang chạy tới trang viên Ma Cưu.

Trong lúc này, ngoài Ma Cưu Đại Quốc Sư, chắc hẳn sẽ không là ai khác.

Phạm Nhạc lập tức tự nhủ.

Hai cái xe lướt qua nhau, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng Phạm Nhạc rõ ràng cảm thấy có một luồng sát khí cực mạnh từ trong xe đối diện ào ạt xông đến, chụp xuống đầu, trong phút chốc lại biến mất không thấy hình bóng. Tiêu Phàm ngồi đằng sau sắc mặt bình tĩnh lạ thường, ngay cả mí mắt cũng không động đậy chút nào.

Quả nhiên người ngồi đối diện cái xe đấy chính là Ma Cưu Đại Quốc Sư, sắc mặt trầm ngâm như nước, cổ họng không ngừng rung rung, nhiều lần muốn bảoDi Nô dừng xe lại, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, một câu cũng không nói ra.

Dù sao thì Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không phải là thanh niên trẻ tuổi thích kích động, biết được dưới tình hình trước mắt, bên nào nặng bên nào nhẹ. Đặc biệt, điều quan trọng là, ông ta chưa cảm ứng được mùi của Xích Viêm Thảo ở trên xe của đối phương.

Như thế này rất tốt!

Chỉ cần Xích Viêm Thảo không thiệt hại gì, Ma Cưu khác đều có thể dễ dàng tha thứ.

Chính vì cái gọi là việc nhỏ không chịu nhẫn nhịn làm hỏng việc lớn, hơi thở của người trên xe vừa nãy thực sự quá mạnh. Cứ xem như là Ma Cưu Đại Quốc Sư, cũng không nắm chắc phần thắng. Trong khoảng thời gian ngắn, Ma Cưu cũng có chút buồn bực, làm sao tự nhiên lại chui ra một người lợi hại thế kia? Theo lý nước Đan Mạn không thể nào có một vị Hàng Đầu Sư nào có thể lẳng lặng liền đạt đến trình độ cao như thế, trước lúc đó bản thân lại hoàn toàn không biết gì cả.

Hoặc là, người trên xe kia đến từ bên ngoài, không phải là người Đan Mạn.

Thế nhưng sự nhẫn nại của Ma Cưu, lúc trở về trang viên, sau khi đi vào thạch trận, cuối cùng cũng đã tới cực độ, lập tức liền bùng nổ.

- Khốn kiếp!

Đại Quốc Sư gầm hét lên.

Mặc dù Xích Viêm Thảo không việc gì, nhưng mười hai tên âm quỷ kia lại bị thương nặng. Ma Cưu vừa bước vào Thánh Tuyền liền có thể cảm nhận được, so với trước lúc ông ta rời đi thì hơi thở của mười hai tên âm quỷ gửi thân trong điêu khắc bạch ngọc yếu đi hơn nhiều, dường như bị người ta rút đi một phần nguyên thần tinh khí rồi.

Đối với Ma Cưu mà nói, thì điều này đồng nghĩa là tổn thất lớn khó có thể chịu đựng được.

Tu luyện Thiên Qủy Hàng có ba điều quan trọng: Xích Viêm Thảo, mười hai âm quỷ, sáu người con trai thuần dương và sáu người con gái thuần âm.

Ba điều này, bất luận cái nào xảy ra việc ngoài ý muốn, thì đều khiến cho thành công của Ma Cưu sắp thành lại bại. Tâm huyết hai mươi năm dày công chuẩn bị bị hủy hoại trong chốc lát.

Nhìn thấy Đại Quốc Sư nổi giận, các Hàng Đầu Sư khác vây quanh bên ngoài thạch trận từng người từng người một rủ cả mặt mày xuống. Ngay cả thở mạnh cũng không dám, trang viên Ma Cưu bị người đánh trộm, trực tiếp đuổi giết đến Thánh Tuyền, làm mười hai âm quỷ mà Đại Quốc Sư nhiều năm nuôi dưỡng bị thương nặng.

Đây là nỗi nhục lớn.

Các người bọn chúng ai cũng đều có thiệt thòi trong cương vị nghề nghiệp.

Lúc này phát ra một nửa âm thanh, đơn thuần chính là tự tìm phiền phức.

Cũng may hiện tại Đại Quốc Sư vẫn chưa để ý đến việc truy cứu trách nhiệm của bọn họ, vội vàng thi pháp, mạnh mẽ gọi mười hai tên âm quỷ đang nghỉ dưỡng ra, cẩn thận dò xét một phen, dường như tình hình không đáng lo đến mức không thể khôi phục được. Ma Cưu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sắc mặt vẫn trầm mặc đến đáng sợ.

Giữa lúc này bỗng nhiên xuất hiện siêu cao thủ, suýt chút nữa thì làm rối loạn toàn bộ trận bố trí của ông ta.

Ước chừng sau khi uống một chén trà, trong một gian điện nội thành trang viên, ngọn đèn dầu phát sáng lên. Đây là một nhà nghị sự nhỏ, Ma Cưu Đại Quốc Sư ngồi ở vị trí Chủ tịch, Di Nô ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái ông ta. Các Các Đại Hàng Đầu Sư Cơ An Ni, Giang Trừng lần lượt ngồi ra hai phía. Ngoài Di Nô ra, các Hàng Đầu Đại Sư còn lại đều bị thương. Cơ An Ni và Giang Trừng càng bị thương trầm trọng, mạnh mẽ ngồi đây chịu đựng. Nếu không phải lúc nãy đã uống đan dược mà Đại Quốc Sư ban cho, thì hai người này thật sự là không trụ nổi.

Cơ An Ni và Giang Trừng, Di Nô đều giống nhau, đều là đệ tử thân truyền của Ma Cưu, cũng là người mà Ma Cưu tín nhiệm nhất. Di Nô chịu trách nhiệm xử lý việc thường ngày bên trong phái, quan hệ với chính phủ của bang Lạc Gia và thành Lạc Gia. Cơ An Ni và Giang Trừng thì phụ trách việc trấn thủ trang viên Ma Cưu.

Hiện tại Di Nô không có mệnh hệ gì, nhưng Cơ An Ni và Giang Trừng lại bị tổn hại nặng. Nếu không phải là Tiêu Phàm nương tình, thì hai người bọn họ đã sớm mất mạng.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Giang Trừng, ngươi nói đi.

Ánh mắt u ám của Ma Cưu đảo lướt qua khuôn mặt của thủ hạ, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt xám xịt của Giang Trừng, hừ một tiếng và nói.

- Vâng, thưa sư phụ!

Giang Trừng vội vã khom người xuống, cung kính nói, ngay sau đó bắt đầu kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở trang viên tối nay.

Đối với tình hình của bốn người Sai Vượng, Ma Cưu sớm đã biết được giữa Hàng Đầu Sư có hình thức liên hệ đặc biệt. Tuy nhiên Ma Cưu lại chưa cắt ngang miêu tả của Giang Trừng, với tư cách là chủ của một phái, Đại Quốc Sư của nước Đan Mạch, sự kiễn nhẫn của Ma Cưu thực sự không tệ. Trước khi chưa biết rõ ràng toàn bộ chân tướng sự việc, thì Ma Cưu cũng không tùy tiện đưa ra kết luận.

- Về phần tình hình xảy ra gần Thánh Tuyền, con không rõ lắm...

Giang Trừng nhìn về phía An Ni Cơ, tim đập thình thịch, cố gắng hết sức để tránh khỏi ánh mắt của sư phụ.

Nếu để sư phụ biết cô gái xinh đẹp người Hoa kia và Tiêu Phàm là do đích thân mình dẫn vào mê cung, thì cho dù thường ngày mình khiến sư phụ vui vẻ thế nào đi chăng nữa, thì chết là chắc chắn, không thể không nghi ngờ.

- Cơ An Ni?

May mà hiện giờ Ma Cưu dường như không có tâm trạng để đi truy cứu những cái kia, nên lập tức quay về phía Cơ An Ni.

Tình hình của Cơ An Ni so với Giang Trừng thì còn không thể chịu nổi. Tinh thần liên tục hai lần bị tổn thương, cho dù đã được uống viên thuốc do đích thân Ma Cưu chế tạo, nhưng vẫn còn rất yếu ớt. Thân thể khổng lồ mềm nhũn dựa vào chiếc ghế mây được chế tạo đặc biệt, nghe vậy liền miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đáp lại một tiếng với vẻ buồn bực, lại hít một hơi thật sâu để điều hòa hơi thở trong cơ thể.

- Một người đàn ông người Hoa? Rất gầy yếu?

508-ma-cuu-noi-tran-loi-dinh-1/1162227.html

508-ma-cuu-noi-tran-loi-dinh-1/1162227.html

291

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.