TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 518
Lốc xoáy

Có điều hiện giờ, đối mặt với mười hai tên âm quỷ khí thế hung hắng, khóe miệng Tiêu Phàm lại hiện lên một nụ cười thản nhiên, so với vẻ mặt tức giận của âm quỷ thì khác nhau một trời một vực.

Trận pháp của Hàng Đầu Sư Nam Dương quả nhiên có sự khác biệt rất lớn với truyền thừa Trung thổ, có bí mật độc đáo của riêng mình. Nhưng nhìn chung mà nói, thì còn thua xa truyền thừa Võ Cực Môn bác đại tinh thâm. Đa số thời gian của Hàng Đầu Sư đều là sự nhấn mạnh tu luyện Hàng Đầu, nuôi dưỡng âm quỷ và bồi dưỡng linh sủng bổn mạng mà nói, bọn họ càng chú trọng chiến lực trực tiếp, trận pháp chỉ là phụ trợ, phần lớn dùng để phòng ngự. Tương đối mà nói, thì không phải là được coi trọng như thế.

Thạch trận ở đây, mặc dù là do Ma Cưu Đại Quốc Sư đích thân bố trí, nhưng trong mắt Tiêu Phàm thì cũng chỉ là tầm thường mà thôi. Nếu như không phải mượn âm khí địa mạch của nơi vô cùng kỳ hàn này, thì dưới con mắt của Tiêu Phàm, thạch trận này vốn dĩ cũng không có quá nhiều chỗ thích hợp như thế.

Chỉ là thi triển chút thủ đoạn, liền có thể ép mười hai âm quỷ đang ẩn náu ra bên ngoài.

Có điều, ép cho mười hai tên âm quỷ ra thì dễ, còn muốn chúng quay trở lại thì e là khó. Những âm quỷ này hầu như có tư tưởng và ý thức riêng rồi, mặc dù vẫn không phải là khẳng định như thế, nhưng Tiêu Phàm lại luôn có cảm giác như vậy. Những âm quỷ này nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, dường như có chút khác biệt với âm quỷ của Tô Nam, dường như đang thăm dò hắn một cách tò mò.

Loại “giằng co” này chưa duy trì được bao lâu, liền “hô” một tiếng, cả màn sương đen lờ mờ tràn ngập Thánh Tuyền bỗng nhiên xoay tròn, mười hai tên âm quỷ cùng đổ nhào người về phía trước, trong nháy mắt liền nhập vào trong màn sương mù. Màn sương đen này đã qua Tiêu Phàm thực hiện “Càn quet”, lại qua mười hai pho tượng hấp thu mạnh mẽ, vốn dĩ đã rất mỏng rồi, mười hai tên âm quỷ dấn thân vào trong đó, lập tức lại trở nên dày đặc vô cùng. Nó giống như mực nước màu đen, xoay tròn cấp tốc. Trong không trung hình thành nên một lốc xoáy màu đen khổng lồ, bao phủ xuống phía Tiêu Phàm.

Theo như người ngoài thấy, thì cái lốc xoáy này chỉ có chu vi mấy trượng, bên trong lại tự thành Càn Khôn. Dường như Tiêu Phàm đột nhiên đặt mình vào trong bóng tối vô tận, mắt nhìn xung quanh, toàn bộ đều là một màn sương đen dày đặc không lối thoát, từng kỳ hàn thấu xương, cứ thổi từng đợt từng đợt đến. Trong màn sương đen, hai mươi bốn con mắt chỉ toàn màu đỏ, giống như đèn lồng chảy máu, vây quanh Tiêu Phàm, điên cuồng xoay tròn, lần lượt từng đầu quỷ dữ tợn mở miệng lớn tối om trước mặt Tiêu Phàm. Qủy khí dày đặc, ra vẻ như muốn nuốt toàn bộ Tiêu Phàm vào.

Trong thạch trận, trong nháy mắt đã biến thành địa ngục trần gian.

Tiêu Phàm lưu chuyển Hạo Nhiên Chính Khí toàn thân, bảo quang trên mặt mờ mờ ảo ảo, âm phong quỷ đầu đều bị hắn ngăn cách ra bên ngoài. Những âm quỷ này mặc dù không có đích thân Hàng Đầu Sư chủ trì, nhưng là do Ma Cưu Đại Quốc Sư tự tay nuôi dưỡng. Cái lợi hại của nó là tự không cần nói. Tiêu Phàm cũng không dám lên mặt, thật sự để cho những âm quỷ này dính vào người, hạ Hàng Đầu, lại không phải là việc đùa.

Nhưng cứ như thế lại hình thành nên xu thế chỉ thủ chứ không tấn công. Mười hai tên âm quỷ dựa vào âm khí địa mạch liên tục không ngừng của Thánh Tuyền, thế tấn công của lốc xoáy vô cùng vô tận, khiến người bị nhốt mệt mỏi. Chỉ đợi người bị nhốt nới lỏng phòng thủ một chút, liền lập tức thừa cơ xông vào.

Điều này vẫn là bởi vì Tiêu Phàm thật sự hùng mạnh quá mức, mười hai tên âm quỷ không có cách nào có thể phá được vòng phòng thủ của Hạo Nhiên Chính Khí. Đổi lại là một đối thủ có chút nhược điểm, chỉ trong giây lát cũng sẽ bị mười hai tên âm quỷ một loạt xông lên, cắn nuốt sạch sẽ.

Thảo nào Ma Cưu dám rời khỏi sơn trang, tiến vào Hoàng phủ đuổi giết Tô Nam.

Ở đây bày ra thủ đoạn phòng ngự mạnh như thế, coi như là Sai Vượng còn sống dưới lưỡi trường đao của Cơ An Ni, cũng tuyệt đối đấu không lại với “Xa luân chiến” của mười hai tên âm quỷ.

Điều đáng tiếc là, Tiêu Phàm không phải Sai Vượng.

Dám ép mười hai tên âm quỷ ra, Tiêu chân nhân tự có thủ đoạn đối phó.

Nhìn thấy lốc xoáy màn sương đen càng chuyển càng mạnh mẽ, dường như vô tận, Tiêu Phàm “hừ” một tiếng, giơ tay phải lên, hơn mười tấm Phù Lục bay lên trời, ánh hồng lấp lánh, rực rỡ chói mắt, phá tan lốc xoáy cực lớn do màn sương đen tạo thành, cứ hướng theo mười hai tòa điêu khắc bạch ngọc mà bay, dính chặt trên điêu khắc bạch ngọc, đồ án hỗn độn lóe ra không ngừng, vô cùng rực rỡ.

Mối liên hệ giữa điêu khắc bạch ngọc và mười hai tên âm quỷ trong không trung đột nhiên dừng lại.

Âm khí không ngừng hấp thu trong địa mạch Thánh Tuyền, trong phúc chốc bị chặt đứt rồi.

Mười hai tên âm quỷ kinh hãi, lốc xoáy xoay tròn điên cuồng, lập tức liền trở nên uể oải không còn linh nghiệm nữa.

Tiêu Phàm lật cổ tay một cái, “Càn Khôn Đỉnh” màu đỏ hiện ra, treo lơ lửng ở chỗ cách trước ngực Tiêu Phàm một thước, chậm rãi xoay tròn. Tiêu Phàm tay trái nắn bí quyết, tay phải năm ngón luân phiên nhau xoay chuyển, từng pháp quyết không ngừng đánh vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”, đạo văn của thân đỉnh lập tức lưu chuyển nhanh. Một hỗn độnđồ màu đỏ, chu vi hơn một xíchđang hình thành phía trên miệng đỉnh.

- Tật!

Tiêu Phàm gào to một tiếng, tay phải chỉ ra, một luồng pháp lực hùng mạnh không gì sánh được tràn vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”.

Chỉ nhìn thấy hỗn độn đồ án của miệng đỉnh “Càn Khôn Đỉnh” chợt vừa thu lại liền biến thành hình dạng một cái phễu, càng chuyển càng nhanh. Một lực hút cường mạnh vô cùng hiện ra, sương đen đầy trời lập tức hóa thành một cơn lốc xoáy, nhanh chóng bay về phía “Càn Khôn Đỉnh”.

Tiêu Phàm đột nhiên tế ra “Càn Khôn Đỉnh”, chuẩn bị thu lấy mười hai tên ác quỷ được tạo thành bởi sự ngưng đọng của âm khí địa mạch này.

Sự thật cho thấy, “Càn Khôn Đỉnh” là thứ để đối phó với những loại Hàng Đầu, âm quỷ này, hiệu quả rất tốt.

Mười hai tên âm quỷ quả nhiên lợi hại, nhưng dù sao không có Hàng Đầu Sư chủ trì, cái ý thức tự chủ đó thiếu đến đáng thương. Bất ngờ không đề phòng, âm khí địa mạch hóa thành sương mù dày đặc, liền bị “Càn Khôn Đỉnh” hấp thu.

Âm quỷ ngay tức khắc sợ hãi, không để ý đến cái khác, lại lần lượt hiện ra hình người trong không trung một lần nữa, vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng chống đối “Càn Khôn Đỉnh”. Lực hút cực lớn phát ra từ trong dường như chúng nó đều hiểu rõ, một khi bị đỉnh nhỏ màu hồng kia thu nạp vào, tuyệt đối chỉ có đường chết. Hơi thở mà “Càn Khôn Đỉnh” phát ra, chính là khắc tinh của các loại quỷ vật.

Chỉ là lực hút của “Càn Khôn Đỉnh” mạnh mẽ như thế, mười hai tên âm quỷ có hợp thành một thể thì cũng khó chống cự lại. Từng chút từng chút một bị lực hút lôi kéo, rơi xuống miệng đỉnh. Vốn dĩ rất dày đặc, tựa như thân hình thực thể, nhưng đến giờ phút này cũng nhạt đi nhiều, so sánh với mười hai tên âm quỷ của Tô Nam nuôi dưỡng thì còn kém xa.

Đang đúng lúc nguy cấp, một tiếng vang nhỏ, thân hình của Cơ Khinh Sa chỉ hiện ra ngoài mê cung.

Tín hiệu trên Huyền Vũ Giáp cũng truyền lại cực kỳ mãnh liệt, có rất nhiều Hàng Đầu Sư đã rất gần với nơi này. Điều đặc biệt khiến Tiêu Phàm phải cảnh giác là Huyền Vũ Giáp cho thấy, Ma Cưu Đại Quốc Sư đã rời khỏi biệt thự lớn của Hoàng phủ, đang chạy về Trang viên.

Thời gian đã không còn đủ nữa rồi.

Tiêu Phàm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái mười hai tên âm quỷ đang vùng vẫy giãy giụa chết giữa không trung, nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải khẽ vẫy. Lốc xoáy của miệng đỉnh “Càn Khôn Đỉnh” biến mất, đỉnh nhỏ nhè nhẹ bay lên, bay đến trong tay Tiêu Phàm.

Mười hai tên âm quỷ chỉ thấy lực mạnh bỗng nhiên biến mất, lập tức như được đại xá, lần lượt quay đầu bay đi nhanh về phía điêu khắc bạch ngọc, trong nháy mắt liền chui vào trong điêu khắc, không nhìn thấy tung tích đâu cả.

Từ xưa đến nay có cách nói “Bảo ngọc thông linh”.

Xem ra mười hai tôn điêu khắc bạch ngọc này chính là nơi mà thường ngày những âm quỷ này gửi thân.

Trong chớp mắt, trong trận thạch đá này liền trở lại im lặng, gió mát từng trận, bảo quang gợn sóng, nụ hoa chớm nở của “Xích Viêm Thảo” thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, phong cảnh “ánh trăng hồ sen”. Chỉ có xác của Sai Vượng và thân thể khổng lồ của Cơ An Ni nằm sấp ở nơi đó, điều đó chứng tỏ nơi này vừa mới xảy ra một trận đại chiến vô cùng thảm khốc.

Tiêu Phàm đứng dậy, nghênh tiếp Cơ Khinh Sa.

Vừa rồi cảnh cuối cùng đó, Cơ Khinh Sa nhìn rất rõ ràng. Trên không Thánh Tuyền, một mảnh trong sáng, toàn bộ tình hình của Thánh Tuyền càng nhìn rõ mồn một. Ánh mắt của Cơ Khinh Sa lập tức bị đóa hoa màu hồng tươi thắm ở giữa Thánh Tuyền thu hút, hai mắt lấp lánh rạng rỡ.

- Đây là... “Xích Viêm Thảo?”

Một lát, Cơ Khinh Sa thấp giọng nói.

- Đúng, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa trưởng thành.

Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Cơ Khinh Sa, nhẹ giọng đáp, trong giọng nói thoáng có chút tiếc nuối.

507-loc-xoay/1162226.html

507-loc-xoay/1162226.html

313

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.