Chương 515
Bạo liệt trùng (2)
Bất kể là ai cũng biết tầm quan trọng của Súc quỷ đối với Hàng Đầu Sư, thủ đoạn của Hàng Đầu Sư chí ít có một nửa phải dựa vào Âm Quỷ để phát huy. Hơn nữa Âm Quỷ và bản thân Hàng Đầu Sư là tâm ý thông nhau. Bỗng nhiên lúc đó, sáu gã Âm Quỷ đồng loạt tự nổ, cố nhiên khiến Tô Nam tránh thoát một kiếp, thần hồn cũng đã bị thương nặng. Thậm chí ngay cả khí lực trốn ra khu buôn bán bên kia đều không có, chỉ có thể trốn vào trong bụi trúc này, kéo dài hơi tàn nhất thời.
- Ha hả, những con bạo liệt trùng đó đều là dùng tử tù làm lò đỉnh để tế luyện đấy. Bọn họ vốn là lên thượng đài hành hình, ta để cho bọn họ sống lâu thêm mấy năm, lại cấp cho nhà bọn họ một số khoản tiền khả quan làm bồi thường, có cái gì không tốt chứ?
Ma Cưu cười lạnh nói nói.
- Hừ, thiệt thòi ngươi vẫn là Đại Quốc Sư. Thượng đài hành hình và bị trùng nuốt sạch sẽ, có thể là một khái niệm sao? Pháp luật quốc gia quy định như thế nào, vậy nên làm như thế đó, ngươi tại sao có thể tùy tiện phá hỏng pháp luật? Còn ở nơi này nói xằng bậy!
Ma Cưu cười ha hả, nói:
- Tô Nam, cho dù ngươi nói rất có đạo lý, ngươi lại có tư cách gì để giáo huấn ta? Ngươi đến mạng của mình đều không bảo đảm! Ở thế giới của Hàng Đầu Sư, lời nói của kẻ yếu không có trọng lượng!
- Ngươi cho là ngươi nhất định có thể thành công sao? Ma Cưu, có bản lĩnh ngươi tới giết ta đi. Ta với ngươi quyết nhất tử chiến!
- Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Sao không thi triển đi? Được, tôi sẽ cho ngươi chết.
Ma Cưu khinh thường nói, tay vẫn như thế, một đấm lửa khói màu xanh bắn ra, hóa thành một con con bướm xanh mơn mởn, bay về phía bụi trúc.
Tô Nam hiện tại suy yếu đã cực, Ma Cưu không cho rằng ông ta còn có sức hoàn thủ gì. Một đám lửa khói màu xanh, cũng đủ để giải quyết xong ông ta.
Ai ngờ tình hình hoàn toàn sai lầm.
Lửa khói màu xanh vừa bay đến trên không bụi trúc, lập tức tựa như gặp phải một tấm lưới khổng lồ vô hình, như thế nào cũng xuyên không thấu, chỉ có thể ở trên không xoay quanh bay múa.
- A, nơi này rõ ràng còn có chút cổ quái.
Ma Cưu hai hàng lông mày nhăn lại, thần niệm tìm tòi ở phía trước, lập tức hai hàng lông mày giãn ra, nói:
- Ừ, là mấy gã đạo sĩ Nguyên Thành Tử giở trò quỷ. Không có gì, cũng kéo dài không được bao nhiêu phút đồng hồ.
Mặc dù Ma Cưu cảm thấy hơi thở cấm chế ở trong bụi trúc và khí tức của Nguyên Thành Tử Ngọc Dương Quan có chút khác nhau, nhưng nhất định là Đạo thuật Hoa Hạ, không thể nghi ngờ. Ở thành Lạc Già, ngoại trừ Nguyên Thành Tử và môn nhân Ngọc Dương Quan, cũng không có người khác biết Đạo thuật. Ma Cưu cũng không phải là quá để tâm.
Xem chừng lúc này, Nguyên Thành Tử và môn nhân bản mạng của lão ta cũng sắp bị linh sủng bổn mạng của mình tiêu diệt hết?
Tô Nam tránh ở trong bụi trúc cũng khẽ thở phào một cái. Trước đó, dường như nhìn thấy Tiêu Phàm đi đi lại lại ở trong này một hồi, lúc ấy cũng không quá để ý, không ngờ hắn quả nhiên ở trong này đã chuẩn bị hậu thuẫn.
Chỉ tiếc hậu thuẫn tùy tay bố trí này, ở trước mặt Ma Cưu Đại Quốc Sư, khẳng định cũng kiên trì không được bao lâu.
- Ma Cưu, mặc dù ngươi ở trong này trì hoãn, ngươi cho là, tối nay người đi tới trang viên của ngươi chỉ có mấy người Sai Vượng bọn họ thôi sao?
Mắt thấy Ma Cưu hai tay nắn bí quyết, miệng lẩm bẩm, sắp tác pháp tiến công, Tô Nam bỗng nhiên nói.
- Ha hả, Tô Nam, ngươi cũng là thân phận giáo chủ của một phái, ít nhiều bận tâm mặt của ngươi một chút. Đến lúc này, còn nói nhăng nói cuội, ngươi cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao? Có thể cứu ngươi một mạng sao?
Ma Cưu cười lạnh nói nói.
- Ha ha, tốt lắm, vậy ngươi tới giết ta đi!
Tô Nam cũng cười lạnh.
Ma Cưu hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, hai tay dương lên, sắp phát động một kích kinh thiên, chợt dừng lại động tác, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại phía trang viên Ma Cưu, sắc mặt chợt đại biến.
Sơn trang Ma Cưu trong vòng mấy chục dặm.
Trong thạch trận, Cơ An Ni rút thanh trường đao từ người Sai Vượng ra, chĩa nghiêng xuống mặt đất, từng giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao xuống, vang lên tiếng “tí tách”.
Cơ An Ni thở hổn hển, cố gắng làm cho hơi thở của mình đều đặn trở lại.
Thành công trong việc đánh bại Sai Vượng, nhưng Cơ An Ni cũng tuyệt đối không thể bình chân như vại như trong tưởng tượng được. Cái con trăn khổng lồ kia bị mất mạng dưới móng vuốt sắc nhọn của con chuột nhỏ, mặc dù không phải là linh sủng bổn mạng của gã, nhưng cũng không phải là loài thú cưng bình thường, nó đã rất gần gũi với linh sủng bổn mạng rồi.
Đây là một phương pháp mới mà trong những năm gần đây sư phụ của gã ta là Ma Cưu Đại Quốc Sư mới thử nghiệm thành công, có thể dùng giống như phương thức bồi dưỡng linh sủng bổn mạng, bồi dưỡng linh sủng thứ hai. Linh sủng thứ hai mang rất nhiều đặc trưng của linh sủng bổn mạng, có thể làm cho người ngoài hiểu nhầm rằng đây chính là linh sủng bổn mạng. Lúc đấu pháp Hàng Đầu thuật kịch liệt, kiểu hiểu nhầm này tuyệt đối là chí mạng đấy.
Ví dụ như Sai Vượng.
Chỉ cần linh sủng bổn mạng bị giết, Hàng Đầu Sư cũng sẽ mất mạng theo, đây là luật thép của giới Hàng Đầu. Cho đến ngày nay, chưa hề xuất hiện bất cứ điều bất trắc nào. Vì thế, chứng kiến Cơ An Ni ngã xuống, Sai Vượng đương nhiên sẽ không đi điều tra sự sống chết của gã nữa, hoàn toàn không làm điều vốn dĩ vô ích đấy nữa.
Sai Vượng cũng không ngờ rằng, Ma Cưu Đại Quốc Sư lại đào tạo nên thứ đồ vật nghịch thiên “linh sủng thứ hai” này.
Đương nhiên, bởi vì “linh sủng thứ hai” có rất nhiều đặc trưng của linh sủng bổn mạng, hoàn toàn khác với linh sủng thông thường, cũng có mối liên hệ tinh thần với Hàng Đầu Sư. Linh sủng thứ hai mất mạng mặc dù không gây nên hậu quả nghiêm trọng giống như việc linh sủng bổn mạng mất mạng, nhưng thương tổn đối với Hàng Đầu Sư cũng tuyệt đối không nhẹ.
Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng giấu diềm Sai Vượng, một Đại Hàng Đầu Sư nhất đẳng như vậy được?
Thời gian Cơ An Ni luyện chế linh sủng thứ hai vẫn chưa lâu, linh sủng thứ hai bị giết, tổn hại đối với gã ta đặc biệt nghiêm trọng. Sau trận này cần phải tĩnh dưỡng ít nhất vài tháng, mới có thể tạm thời hồi phục được tinh thần bị tổn thương.
Cũng may bốn tên Đại Hàng Đầu Sư của Nạp Cát phái xông vào trang viên đã bị mất mạng hết, vì thế Cơ An Ni có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Ngay lúc đó, Cơ An Ni bỗng nhiên cảm thấy giống như có một mối nguy hiểm cực độ cận kề ngay mình. Mối nguy hiểm này đến đột ngột như thế, trước đó mấy phút còn không có chút cảm ứng nào, thế mà bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng, hơn nữa lại gần trong gang tấc.
“Bá!”
Cơ An Ni giương trường đao lên một cách mạnh mẽ.
Sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ nện xuống đầu trấn áp.
Trong chớp mắt, Cơ An Ni chỉ cảm thấy lực đè xuống đỉnh đầu rất nặng, đè đến mức các khớp xương khắp người gã rung lên “khanh khách”, các gân xanh trên cổ Cơ An Ni tách ra, hai mắt giống như chuông đồng tròn xoe trợn trừng, hai cánh tay khẽ run. Gã ta cố gắng muốn vung trường đao trong tay, nhưng cuối cùng lại không có cách nào.
Từ khi Cơ An Ni bắt đầu hiểu chuyện, thì vẫn chưa từng chịu đựng áp lực lớn như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cơ An Ni nghi ngờ rằng có ngọn núi sập xuống rồi, đường đường đè lên người gã.
Ngay sau đó, đôi chân của người khổng lồ cũng run rẩy lên, phần eo và đầu gối cũng bắt đầu rung lên “khanh khách”. Dưới lực khổng lồ như thế, Đại Hàng Đầu Sư bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ xuống.
Tuyệt đối không được quỳ!
Trong lòng Cơ An Ni điên cuồng hét lên.
Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất của một Đại Hàng Đầu Sư. Nhiều năm như vậy, Cơ An Ni chỉ quỳ trước thần linh và sư phụ Ma Cưu Đại Quốc Sư của mình, ngoài ra đều là người khác quỳ trước gã.
Mà hiện tại, tên địch kia lại ép gã quỳ xuống.
Điều quan trọng nhất là, ngay cả khuôn mặt của tên địch kia, gã cũng không nhìn thấy, đều không rõ là nam hay nữ.
Lẽ nào lại có lí đó!
Không có bất cứ người nào có thể cuồng vọng như vậy.
Cứ coi như là sư phụ Ma Cưu Đại Quốc Sư của gã ta, cũng chưa từng đối đãi như thế với gã.
Một tiếng “Lạc”.
Cuối cùng Hàng Đầu Sư khổng lồ cũng không chịu nổi, đầu gối trái quỳ xuống.
Một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, Cơ An Ni thét lớn một tiếng, dồn sức vào eo bật lên, đầu gối trái vừa mới tiếp xúc với mặt đất lại bắn lên. Cơ An Ni có thể nghe thấy rất rõ eo lưng của mình phát ra tiếng chèn ép đáng sợ.
Ngay vào lúc này, sau lưng Cơ An Ni phát ra một luồng sáng màu đỏ, một tờ Phù Lục dán lên trên cổ cường tráng của gã ta. Cơ An Ni chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, tất cả hồn vía đều bị tổn thương nặng, làm thế nào cũng không thể chịu được nữa, hai đầu gối phải quỳ xuống. Thanh trường đao bách luyện thép tinh đó cũng không thể chịu được áp lực nặng nề, vang lên một tiếng “rốp”, gãy ra làm hai khúc.
504-bao-liet-trung-2/1162223.html
504-bao-liet-trung-2/1162223.html
278
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
