Chương 514
Bạo liệt trùng (1)
Bên kia mái hiên, Ma Cưu và Tô Nam một đuổi một chạy, rất nhanh liền đi ngang qua trạch viện Hoàng phủ, tới cửa sau.
Hậu viện Hoàng phủ, là một bụi trúc hoang dại rậm lớn. Đây là một “Cảnh điểm” của hậu hoa viên Hoàng phủ, chiếm gần sáu bảy mươi mét vuông. So với rừng trúc hoang dại mà nói, chút diện tích như vậy không tính là gì cả. Nhưng trong khu quần cư xã hội thượng tầng người Hoa ở thành Lạc Già tấc đất tấc vàng như vậy, sợ cũng chỉ có bốn đại gia tộc có bút tích lớn như vậy, trong hậu hoa viên nhà mình trồng một lùm trúc lớn như vậy.
Tô Nam thân hình giống như tên rời cung, xẹt qua bên cạnh bụi trúc, chọn tuyến cửa sau chạy trốn.
Cách cửa sau Hoàng phủ không xa, chính là một khu buôn bán náo nhiệt, trong đó không ít cửa hàng buôn bán hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ. Mặc dù đã là buổi tối, chưa nói tới đám đông như dệt, cũng vẫn có không ít thị dân ở đó thư nhàn giải trí.
Mục tiêu của Tô Nam chính là trốn tới đó.
Ma Cưu có là Đại Quốc Sư đi chăng nữa, lường trước tất cũng sẽ có vài phần e dè, không đến mức đại khai sát giới ở khu náo nhiệt. Hàng Đầu Sư cũng có rất nhiều quy củ phải tuân thủ, không thể tùy tiện ra tay đối với người bình thường, hơn nữa không thể tùy ý giết chóc.
Chỉ cần tới được đó, tỷ lệ thoát thân của Tô Nam sẽ lớn hơn nhiều.
Về phần từ nay về sau muốn trốn thoát sự đuổi giết của Ma Cưu đối với ông ta như thế nào, thậm chí là áp bách đối với toàn bộ “Nạp Cát phái”, vậy thì đừng nói tới. Phỏng chừng thời gian kế tiếp, Ma Cưu sẽ trở lại trang viên, bế quan không ra, toàn lực tiến hành công tác chuẩn bị tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, tạm thời khẳng định vẫn không quan tâm lại đến tìm ông ta gây phiền phức. Xa hơn về sau, Ma Cưu có có thể luyện thành “Thiên Quỷ Hàng” hay không, thì còn chưa biết chắc được.
Nếu chẳng may trong quá trình tu luyện xảy ra ngoài ý muốn, bị Âm Quỷ cắn trả, Đại Quốc Sư đi đời nhà ma. Như vậy ngã xuống mà chết, chẳng phải là đại sự của một ngày đều không còn sao?
Chỉ tiếc tính toán này của Tô Nam, người khác không đồng ý như vậy.
Ma Cưu ngửa mặt lên trời một tiếng thét dài, ống tay áo giương lên, cong lại liên đạn. Chỉ nghe trong tiếng “Xuy xuy”, năm sáu phi trùng giáp xác nhỏ kích bắn về phía Tô Nam đang chạy gấp ở phía trước. Những phi trùng này từng con từng con tròn vo mập mạp, giáp xác kim quang lóng lánh, vừa nhìn qua, tựa như từng viên đạn màu vàng lòe lòe tỏa sáng. Chưa phi gần tới Tô Nam, một cổ hơi thở cuồng bạo liền che trời phủ đất, bao phủ lấy Tô Nam.
Tô Nam đang chạy trốn ở tốc độ cao nhất bị cổ hơi thở này vừa bức, cũng nhịn không được nữa quay đầu lại xem. Vừa thấy, lập tức biến đổi sắc mặt.
- Bạo liệt trùng?
- Ma Cưu, không ngờ ngươi nuôi dưỡng loại đồ vật tà ác này...
Tô Nam kêu to lên, trong giọng nói xen lẫn sợ hãi khó có thể ức chế, thậm chí còn mơ hồ mang theo ý tuyệt vọng.
Bạo liệt trùng cũng là một loại Hàng Đầu thuật của Đan Mạn, hơn nữa cực kỳ cao thâm. Chỗ tà ác nhất của loại bạo liệt trùng này, chính là mỗi một con bạo liệt trùng dưỡng thành, đều phải trả giá bằng một mạng người. Nói cách khác, mỗi một con bạo liệt trùng, đều cần một “Lò đỉnh”, hoặc là một “Ký chủ”. Hàng Đầu Sư lấy người sống làm lò đỉnh, luyện chế Hàng Đầu thuật, lại trên người ký chủ này, bồi dưỡng bạo liệt trùng. Bạo liệt trùng từng chút từng chút hấp thu Nguyên Thần tinh khí của ký chủ, đợi tinh khí của ký chủ mất hết cũng chính là ngày bị mất mạng, thì chính là lúc bạo liệt trùng được dưỡng thành.
Mỗi một con bạo liệt trùng chính là một “Hàng Đầu” sống. Hàng Đầu bồi dưỡng trên người Ký chủ đều chuyển dời lên trên người bạo liệt trùng. Lấy người sống làm lò đỉnh, nhiều năm bồi dưỡng ra Hàng Đầu. Chỗ lợi hại này, đương nhiên không phải là nhỏ. Hơn nữa bạo liệt trùng đều là “Tiêu hao phẩm” duy nhất. Một khi bạo liệt (nổ) ra, đối thủ chỉ cần bất kỳ một bộ vị nào trên thân thể dính lên một chút, lập tức sẽ lan ra toàn thân.
Nếu bạo liệt trùng không phải lợi hại như vậy, lại có Hàng Đầu Sư nào nguyện ý bỏ ra tinh lực và tâm huyết lớn như vậy đi bồi dưỡng chứ?
Huống chi còn phải mạo vào cái tội lớn nhất thiên hạ, lấy người sống làm “Lò đỉnh” ?
Dù sao đây không phải thời đại hoang dã, Đan Mạn quốc cũng là quốc gia pháp chế nghiêm mật, Hàng Đầu Sư lấy người sống làm “Lò đỉnh” để tế luyện Hàng Đầu, pháp luật cũng không thể bỏ mặc. Bị Hàng Đầu Sư đối địch biết, lại sẽ coi đây là lí do, liên lạc với đồng đạo khác, thảo phạt loại Hàng Đầu Sư tà ác này.
Một mặt, là có thể đạt điểm đạo đức cao, mà chủ yếu nhất lại là không có Hàng Đầu Sư nào muốn đối thủ của mình nắm giữ loại bạo liệt trùng uy lực lớn đến biến thái này.
Cho nên, Hàng Đầu Sư bình thường tuyệt không có điều kiện luyện chế bạo liệt trùng. Cho dù cơ duyên xảo hợp, có điều kiện như vậy, bình thường cũng là lén lút luyện chế một hai con, làm thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng tới ẩn giấu.
Hiện tại Ma Cưu vừa ra tay chính là sáu con bạo liệt trùng, trình độ xa xỉ này có thể so với phú hào siêu cấp thế giới trực tiếp lấy viên kim cương lớn đập người. Bởi vậy có thể thấy được, Ma Cưu đối với trận chiến này chí ở tất thắng, cho dù phí sáu con bạo liệt trùng duy nhất, cũng phải giữ chân Tô Nam lại, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Dựa vào khả năng của Ma Cưu, ngoại trừ Tô Nam, Cao Trừng, Nạp Tả ba vị Đại Hàng Đầu Sư siêu cấp này ra, toàn bộ Đan Mạn quốc không có người nào khác đáng để ông ta dùng bạo liệt trùng để đối phó. Cho nên Ma Cưu gần như là chuyên môn luyện chế bạo liệt trùng vì ba người này, hiện giờ dùng để đối phó Tô Nam, đương nhiên là dùng tất cả, không tiếc chút nào.
Dưới tình thế cấp bách, Tô Nam cũng là hét lớn một tiếng, sáu gã âm bộc bỗng nhiên từ trong cơ thể ông ta xông ra, chia ra khắp nơi, phiêu phiêu đãng đãng tiếp đón sáu con bạo liệt trùng.
Chỉ nghe mấy tiếng “phù phù” vang nhỏ, sáu con bạo liệt trùng kim quang lóng lánh gần như là đồng thời nổ tung ở giữa không trung, một cơn lốc màu vàng đột nhiên nổi lên, mang theo sóng khí ngập trời, trong nháy mắt đã bao sáu gã âm bộc vào.
Một tiếng vang “Oanh” thật lớn!
Sáu gã âm bộc trong nháy mắt đã nổ tan xác, hóa thành một đám sương đen lớn, trái lại bao vây lấy cơn lốc màu vàng vào trong đó, mạnh mẽ ép xuống, lại mạnh mẽ căng phồng lên, giằng co lẫn nhau.
truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
“Bịch”!
Trong nháy mắt một tiếng “bịch” vang lên, đám sương màu đen hoàn toàn nổ tung, cùng với cơn lốc màu vàng kích bắn ra bốn phương tám hướng.
Ma Cưu biến sắc, tay trái nắn bí quyết, miệng lẩm bẩm, tay phải vẽ mấy cái vòng tròn ở trước người, chân nhún một chút, thân mình phiêu nhiên lui ra phía sau.
Ông ta cũng không ngờ Tô Nam quyết tuyệt như thế, trong lúc nguy cấp, không ngờ tự nổ sáu gã âm bộc khổ tu nhiều năm, đồng quy vu tận với bạo liệt trùng của ông ta. Loại uy lực thật lớn này, cho dù là Ma Cưu ông ta, cũng không muốn chính diện chịu đựng.
Mặc dù nói, Tô Nam đây là bị bức bất đắc dĩ mới không thể không liều mạng, nhưng sáu gã âm bộc ít nhất nuôi hai ba mươi năm, gần như đã đồng đẳng với một bộ phận trên thân thể của ông ta, nói là phân thân của ông ta cũng không sai, nhiều năm tới nay, không biết đã giúp ông ta bao nhiêu lần. Trong khoảng khắc, liền quyết định tự nổ sạch sẽ. Vị giáo chủ Nạp Cát này, quả nhiên cũng là loại người hung ác!
Cùng lúc đó. Tô Nam một tiếng kêu thảm, trong miệng máu tươi điên cuồng phun. Thân mình chợt lóe, trốn vào trong bụi trúc.
Một con đại xà lân giáp đen thùi như sắt, vòng ở giữa lùm trúc, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, từ trên cao nhìn xuống, hung tợn nhìn thẳng Ma Cưu, hai mắt đỏ rừng rực, tràn đầy ý oán độc và oán hận.
Đây là linh sủng. Bổn mạng của Tô Nam
Nhìn qua, đại xà này vẫn uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, làm người ta vừa thấy liền trong lòng run sợ. Ma Cưu lại có thể tinh tường cảm giác được, hơi thở của đại xà vô cùng không ổn định, lúc mạnh lúc yếu. Rất rõ ràng, bản thân Tô Nam đã bị trọng thương, cho nên ảnh hưởng đến linh sủng bổn mạng của ông ta.
Bất kể là giáo chủ Nạp Cát hay là linh sủng của y, đều đã là nỏ mạnh hết đà.
Đợi đến khi cơn lốc màu vàng và sương mù màu đen hoàn toàn tan hết, Ma Cưu này mới chậm rãi đi về phía trước, đứng lại ở chỗ cách bụi trúc không xa, liếc mắt nhìn đại xà màu đen một cái, mặt lộ vẻ khinh thường.
- Tô Nam, đến mức độ này, ngươi còn không chấp nhận số mệnh sao?
Trầm mặc một chút, Ma Cưu chậm rãi nói.
- Ma Cưu. Không ngờ ngươi lại luyện chế bạo liệt trùng loại vật này, hơn nữa lại luyện nhiều như thế. Đáng tiếc cho ngươi tự xưng là Đại Quốc Sư. Trong lịch sử Đan Mạn quốc chúng ta, có Đại Quốc Sư tà ác như ngươi như vậy sao?
Trong bụi trúc. Vang lên giọng nói cực kỳ tức giận của Tô Nam.
Nghe ra, Tô Nam đang cố gắng khống chế tiếng nói của mình. Nhưng vẫn là kìm chế không nổi có một chút run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là bởi vì bị thương quá nặng.
504-bao-liet-trung-1/1162222.html
504-bao-liet-trung-1/1162222.html
308
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
