Chương 513
Chạy trối chết
Tô Nam sắc mặt đại biến, hai tay nắn bí quyết, tiếng niệm chú vô cùng vội vàng, sáu gã âm bộc dường như chịu sự thúc giục nào đó, từ trong miệng phun ra đám sương mù dày đặc đen xì như mực, khiến cho đám sương đen vây quanh Tô Nam có vẻ càng thêm dày đặc.
Trong khoảng khắc, lưới màu xanh khổng lồ liền từ trên trời giáng xuống, gắt gao bao lấy đám sương màu đen. Trong nháy mắt, một trận “Xuy xuy” dồn dập, liên thanh giống như tiếng nổ. Đám sương màu đen giống như một loại dầu trơn nửa đông đặc nào đó, chợt gặp phải tấm lưới khổng lồ màu xanh nhiệt độ cực cao, vừa tiếp xúc, lập tức bị bốc hơi lên hòa tan. Tấm lưới khổng lồ màu xanh hướng về phía trung tâm đám sương mà đè ép lên.
Tuy nhiên một lát, đám sương màu đen vốn dày đặc dị thường liền trở nên mỏng manh rất nhiều. Sáu âm bộc bên người Tô Nam cấp tốc phun ra sương đen, rốt cục miễn cưỡng chống đỡ được sự ăn mòn của tấm lưới khổng lồ, tạm thời ổn định lại. Ngay sau đó, tấm lưới khổng lồ lóng lánh màu xanh hơi có vẻ trở nên ảm đạm. Không ngờ đám sương đen bắt đầu phản kích, từng chút từng chút phản lại, ăn mòn tấm lưới khổng lồ màu xanh.
Đừng thấy Tô Nam bề ngoài nhã nhặn, khi thực sự chiến đấu, cũng là cực kỳ dũng mãnh. Rõ ràng thế cục vô cùng bất lợi, cũng phải liều chết phản kích, tuyệt không bó tay chịu chết.
Chỉ có điều, sáu âm bộc kia của ông ta dường như hư nhạt thêm vài phần so với lúc trước, rõ ràng có chút cạn kiệt quá độ.
Ma Cưu Đại Quốc Sư giống như đã có chút chán ghét cái trò chơi này. Hừ lạnh một tiếng, hai tay cùng giương lên. Từng đạo pháp quyết đánh ra, tấm lưới khổng lồ màu xanh lập tức quang hoa đại phóng, tiếng “Xuy xuy” không dứt ở bên tai, liên tục áp bách xuống chỗ sâu của màn sương đen.
- Nguyên Thành Tử, mau giúp ta một tay!
Trong phút chốc, Tô Nam trở nên cực kỳ quẫn bách, một bên liều mạng ngăn cản, một bên vội vã kêu lên.
Nguyên Thành Tử sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn tấm lưới khổng lồ màu xanh đang không ngừng áp chế màn sương đen một cái, cắn răng một cái, cổ tay vừa lật, một tấm Phù Lục màu vàng hiện lên. Tay phải ngửa ra, đao tụ khí vẽ một đường trên cổ tay trái. Máu tươi phun ra, đều bị Phù Lục hấp thu vào. Ngay sau đó, tấm Phù Lục nhìn qua không chút thu hút nào, liền nghênh phong chiêu triển, hóa thành một đại kỳ huyết sắc hình tam giác. Trên không trung nghênh phong chiêu triển, tịch tịch bay múa. Đồng thời một cổ hơi thở Đạo thuật cường đại đến cực điểm liền dâng lên.
Đến Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không kìm được có chút cứng lại, hai mắt ngưng nhìn sang bên này, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.
Hiển nhiên. Ma Cưu cũng không ngờ rằng, thầy trò Nguyên Thành Tử còn có thể toả ra khí thế hùng mạnh kinh người như vậy. Long Môn phái ở thành Lạc Già khai phái mấy trăm năm, kế thừa không ngừng, hương khói cường thịnh, quả nhiên có nội tình sâu dày.
- Nguyên Thành Tử, ngươi thật sự muốn đi đến cùng sao?
Ma Cưu một tiếng quát chói tai.
Nguyên Thành Tử không đáp, miệng lẩm bẩm, đại kỳ
Huyết sắc bắt đầu liều mạng hấp thu thiên địa linh khí ở giữa không trung, khí thế càng thêm khiếp người.
Thừa dịp Ma Cưu thế công thoáng tạm dừng, chỉ nghe “Oa” địa một tiếng, Tô Nam một ngụm máu tươi phun ra, rất nhanh liền biến thành một tia sương máu, bị sáu gã âm bộc càng thêm hư nhạt hấp thu vào, lập tức tinh thần đại chấn. Chẳng những miệng phun màn sương đen, hơn nữa song chưởng múa may, không ngờ trực tiếp bắt được tấm lưới khổng lồ màu xanh kia. Mười hai cánh tay đồng loạt dùng sức, trong tiếng “Khanh khách”, tấm lưới khổng lồ màu xanh lại bị xé ra một cái lỗ thủng.
Tô Nam không nói hai lời, từ lỗ thủng này nhảy ra, cánh tay giương lên, sáu gã âm bộc bỗng nhiên trong nháy mắt trở vào trong cơ thể của ông ta, mang theo màn sương đen cuồn cuộn, vội xông về phía hậu viện Hoàng phủ.
Xác định đám người Sai Vượng đã toàn quân bị diệt, Tô Nam có kiên trì ở trong này, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Ma Cưu hiện tại hùng mạnh hơn nhiều so với mười mấy năm trước gặp mặt so tài. Thứ nhất không có triệu tập âm bộc, thứ hai không có phóng thích linh sủng bản mạng, chỉ dựa vào lực của bản thân, đã ép ông ta và Nguyên Thành Tử tới mức không ngẩng đầu lên được. Bản thân mười mấy năm cũng không dám có chút buông thả, nhưng chênh lệch giữa bản thân và Ma Cưu vẫn là từng bước gia tăng. Cũng không biết là mười mấy năm trước lúc luận bàn, là Ma Cưu cố ý che giấu thực lực, hay là trong thời gian mười mấy năm này, tiến bộ của Ma Cưu càng nhanh hơn so với ông ta. Chiếu tình thế này phát triển tiếp, cho dù Ma Cưu không tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, thì sự chênh lệch lẫn nhau cũng chỉ sẽ càng lúc càng lớn. Cuối cùng hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc.
Loại chênh lệch thực lực tuyệt đối này, là rất khó dựa vào thủ đoạn khác để bù đắp.
Tiếp tục ở đây sống chết chống đến cùng, kết quả không có chút trì hoãn.
Chỉ là cứ đo như vậy, lại không khỏi thành ra bán đứng Nguyên Thành Tử. Nguyên Thành Tử tuyệt đối không ngờ, tại thời khắc mấu chốt, Tô Nam lại trực tiếp bỏ rơi ông ta, một mình chạy trối chết.
Tô Nam lựa chọn thời cơ thật sự rất xảo quyệt, Nguyên Thành Tử tế lên tam giác kỳ huyết sắc, tấn công mạnh về phía Ma Cưu, còn muốn thu hồi lại, đó là tuyệt đối không còn kịp rồi.
Tô Nam tranh thủ chính là hòa hoãn trong nháy mắt như vậy. Chỉ cần Nguyên Thành Tử có thể ngăn cản Ma Cưu một lát, cơ hội chạy thoát của ông ta liền nhiều hơn vài phần.
Vốn ở trong kế hoạch của Tô Nam, chỉ cần ông ta ở trong này kéo chân Ma Cưu, đám người Sai Vượng một khi đạt được, Ma Cưu dưới sự kinh sợ, khẳng định chẳng còn quan tâm đi đối phó với ông ta nữa, mà sẽ vội vội vàng vàng chạy về ổ.
Ở trong suy nghĩ của Ma Cưu, cho dù là một trăm Tô Nam, cũng không quan trọng hơn “Xích Viêm Thảo”.
Ngay cả Sai Vượng bọn họ không thể thuận lợi đạt được, tối thiểu cũng có thể gây ra sức ép không nhỏ. Chỉ cần có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Ma Cưu, như vậy không cần nói giành chiến thắng, ít nhất bình an thoát thân là không thành vấn đề.
Không ngờ Ma Cưu sớm đã có chuẩn bị, chẳng những Sai Vượng bọn họ toàn quân bị diệt, Ma Cưu cũng không có bị ảnh hưởng chút nào, kế hoạch của Tô Nam toàn bộ thất bại. Đối mặt loại tình hình này, đương nhiên là chạy trối chết quan trọng hơn.
Ai còn có thể chú ý được người khác?
Chỉ khổ cho Nguyên Thành Tử, bị người tính kế, không ngờ liền biến thành “Chủ lực” đối kháng Ma Cưu.
Mắt thấy đại kỳ huyết sắc hiệp bọc lấy lực thiên địa nguyên khí, cuồn cuộn đánh tới, hùng hổ. Ma Cưu không khỏi giận dữ, hai mắt trừng trừng, một tiếng hét to, ống tay áo rộng thùng thình giương lên, một bóng đen bắn ra như thiểm điện, diện mạo dữ tợn, giương nanh múa vuốt, không ngờ là một con rết dài hai thước, cả người đen thùi tỏa sáng, giống như toàn thân mặc một tầng áo giáp sắt, vô cùng cứng rắn. Từng đôi chân tươi đẹp ướt át, giống như máu tươi, đầu cũng là màu vàng kim, hai răng nanh cực đại lóng lánh dưới ánh trăng, cực kỳ kinh người.
Con rết là động vật chân đốt khá thông thường, nhưng mà lớn đến mức độ này, thì lại đáng sợ hơn rất nhiều so với xà trùng hổ báo bình thường.
Không thể nghi ngờ, đây là linh sủng bổn mạng của Ma Cưu Đại Quốc Sư.
Thời khác mấu chốt, Ma Cưu rốt cục đẫ phóng thích linh sủng bản mạng ra ngoài.
Con rết này từ trong tay áo bay ra, Ma Cưu liền không thèm nhìn tam kỳ huyết sắc kia nữa, chân vừa nhấc, phi thân lên, như gió bay điện chớp đuổi giết về phía Tô Nam.
Ở trong mắt Ma Cưu, trước sau cũng chỉ có Tô Nam mới có thể tạo thành uy hiếp thực sự đối với ông ta, nhất định phải hoàn toàn diệt trừ ông ta trước khi tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, tránh cho khi ông ta tu luyện “Thiên Quỷ Hàng” đến thời điểm mấu chốt nhất, Tô Nam bỗng nhiên chạy tới quấy rối. Tuy rằng Ma Cưu sớm vì cái này mà chuẩn bị vô số hậu thủ, nhưng chỉ cần không có ông ta đích chủ trì, những hậu thủ này liền không phải đảm bảo như vậy. Có thể đoạt lên phía trước tiên diệt Tô Nam, thật giống như diệt trừ Cao Trừng Và Nạp Tả vậy, đương nhiên là lý tưởng nhất.
Ba vị Đại Hàng Đầu Sư nhất đẳng này toàn bộ giết chết, toàn bộ nước Đan Mạn sẽ không có người có thể tạo thành uy hiếp trực tiếp đối với ông ta nữa, lòng Ma Cưu cũng thực sự được bình yên.
Lúc này, Nguyên Thành Tử và Ngọc Dương Quan không ngờ xuất hiện đảm đương “Vật hi sinh”, quả thực chính là tự tìm cái chết.
Ma Cưu Đại Quốc Sư không chút khách khí phóng linh sủng bản mạng ra.
Con rết to lớn này nhìn qua đen nhánh, dường như thân hình cực kỳ trầm trọng, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. Ở giữa không trung lật người một cái, miệng rộng mở ra, đón huyết sắc tam giác kỳ, một ngụm nọc độc xì ra.
Xuy xuy" mấy tiếng, huyết sắc tam giác kỳ phảng phất có thực thể bình thường, lập tức liền bị nọc độc rết ăn mòn thành mấy lỗ nhỏ. Màu sắc vốn tươi đẹp ướt át, lập tức trở nên ảm đạm rất nhiều. Dù là như thế, vẫn là cuồn cuộn về phía trước, bao vây con rết to lớn vào trong đó, lập tức dâng lên lửa cháy hừng hực. Bề ngoài lửa cháy, đạo vân Bát Quái màu vàng lóe ra, chói mắt rực rỡ.
- Đi!
Nguyên Thành Tử cũng không do dự nữa, một tiếng quát lớn.
Đám người Kim Dương Tử nhảy dựng lên, chạy đi. Nguyên Thành Tử cũng là mặt hướng bên này, rút lui mà đi, đích thân cản ở phía sau cho đám đồ đệ.
Tô Nam đã không hề nghĩa khí mà chuồn đi, trận chiến này, bọn họ trên thực tế đã thất bại thảm hại. Trong lúc này, có thể thoát được người nào hay người nấy, ít nhiều còn có thể giữ lại chút nguyên khí cho nhánh Long Môn phái hải ngoại.
Chỉ có điều đối mặt với linh sủng bổn mạng của Ma Cưu Đại Quốc Sư, bọn họ cho dù muốn chạy, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Huyết sắc tam giác kỳ nhìn qua uy phong lẫm liệt, chỉ kiên trì được một lát, liền “Oanh” một tiếng, trên không trung rách ra từng mảnh vỡ vụn. Con rết to lớn vốn ngăm đen cả người như là phối lên một tầng máu tươi, dưới ánh trăng huyết quang trong suốt, càng thêm quỷ dị vô cùng, kêu “Híz-khà zz Hí-zzz” phi về phía đám người Ngọc Dương Quan. Từ không trung hạ thẳng xuống, cuồng loạn nhảy múa, giống như gió lốc đuổi theo đám người Nguyên Thành Tử, trong nháy mắt liền chui vào bên trong bồn hoa ven đường, mất đi bóng dáng.
Nếu như là giữa ban ngày, một con rết khổng lồ như vậy muốn “Ẩn hình” ở trong bồn hoa, đương nhiên không dễ dàng như vậy. Nhưng dưới ánh trăng đêm lờ mờ này, lại là lòng người bàng hoàng chạy trối chết, sẽ rất khó nói.
Chạy không quá mười mét, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Một gã đạo sĩ của Ngọc Dương Quan trong lúc chạy gấp rút lập tức té ngã trên đất, một tay nắm chặt phần gáy, cuộn mình thành một đống, miệng sùi bọt mép, co giật. Trong khoảng khắc, trên làm da lộ ra bên ngoài liền hiện lên một cỗ màu đen, co giật cũng nhanh chóng yếu bớt, rất nhanh liền không nhúc nhích, không có nửa phần tiếng thở.
Không ngờ trong lúc vô tình đã bị con rết to lớn đặt số chết.
Kể từ đó, mọi người lại thất kinh, phát một tiếng hô, bạt mạng chạy trốn ra bên ngoài. Qua một lát, lại là một tiếng kêu thảm, một gã đệ tử khác của Ngọc Dương Quan ngã xuống đất co giật, chốc lát độc phát ra, bị mất mạng.
- Súc sinh, đừng quá kiêu ngạo!
Nguyên Thành Tử hình dung thảm biến, một tiếng quát chói tai, bật hơi lên tiếng, một chưởng mạnh mẽ kích xuống bồn hoa bên cạch, phong thanh uy vũ, khí thế kinh người.
503-chay-troi-chet/1162221.html
503-chay-troi-chet/1162221.html
311
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
