Chương 512
Nghịch chuyển
Thánh Tuyền vẫn bị một màn sương đen bao phủ, nhìn không được rõ lắm.
Nhưng vào lúc này, Cơ An Ni vốn đang nằm sấp trên mặt đất kia bỗng nhúc nhích, y chậm rãi giơ cái đầu to lớn lên, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Sai Vượng, khóe miệng lóe lên một ý cười. Y cầm lấy cổ tay của mình, thả lỏng ra, nhưng kì lạ là vết thương trên cổ y trong nháy mắt đã khỏi, một vết máu cũng không có.
Nhìn từ ánh mắt, sắc mặt hay là thần thái, Đại Hàng Đầu Sư An Cơ Ni đều không có chút gì giống với người sắp chết cả.
Sai Vượng không hề có cảm giác gì với những chuyện đang thầm lặng xảy ra sau lưng mình. Lúc này tất cả tinh lực của gã, đều tập trung trên Thánh Tuyền. Lớp sương đen bao phủ lên Thánh Tuyền kia vẫn dày đặc biến hóa không ra.
Tuy nhiên, Sai Vượng đã cảm nhận được tinh khí sinh mạng vô cùng mạnh toát ra từ trong Thánh Tuyền.
Đó chính là “Xích Viêm Thảo”.
Chỉ có loại thần dược này mới có khả năng cải tử hoàn sinh, mới có thể phát ra được khí tức sinh mệnh tinh thuần như vậy, mạnh như vậy.
Sai Vượng lòng tràn đầy vui mừng, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thánh Tuyền, Hai tay nắm bí quyết, miệng thì thào tiếng gì đó, bắt đầu tác pháp. Được một lúc, hai khối vật thể màu cam xuất hiện trong tay gã, không biết rốt cuộc là vật gì, nhưng lại có công hiệu xua tan kì hàn, khiến Sai Vượng có thể tự do hoạt động trong thạch trận.
Hiện giờ. Sai Vượng đang muốn dùng thứ này để xua tan màn sương đen bao phủ trên Thánh Tuyền.
Nhưng ngay sau đó, Sai Vượng bỗng ngừng việc niệm chú lại, gương mặt ngăm đen bắt đầu vặn vẹo, dường hư trong nháy mắt một nỗi thống khổ đã bao trùm lên nó.
“Xoạch!”
Linh sủng bản mệnh vẫn đang ngồi bên cạnh Sai Vượng, bỗng nhiên cả người cứng nhắc, nhưng không đứng thẳng được, ngã chổng vó xuống mặt đấy, không hề nhúc nhích. Số máu tươi trước đó bao phủ lên người nó, dần dần biến thành màu xanh ma quái, rồi lại phát ra mùi máu tươi.
- Huyết Hàng...
Yết hầu của SaiVượng rung động, miệng bỗng phát ra hai chữ đó, khuôn mặt đen xì cũng biến thành màu xanh.
Không ngờ Cơ An Ni đã có thể luyện hóa Huyết Hàng lên cơ thể của trăn lớn. Khi linh sủng bổn mệnh của Sai Vượng ra khỏi người nó, đã bị dính đầy máu, nhưng đây lại là độc của Huyết Hàng.
Trực tiếp luyện hóa Hàng Đầu thuật vào trong thân thể của linh sủng bổn mạng, tuy rằng Sai Vượng là đại Hàng Đầu Sư, kiến thức rộng rãi, song đối với phương thức này cũng chưa bao giờ nghe thấy. Loại Hàng Đầu thuật này để phát huy được tác dụng, thì linh sdủng bổn mệnh phải bị trọng thương, lấy máu tươi làm Hàng Đầu. Thuật này giống như tự bạo của Hàng Đầu Sư, là một phương thức vô cùng tàn nhẫn, thời điểm cuối cùng, đồng quy vu tận.
Hơn nữa, điều này gây trở ngại lớn với việc đào tạo linh sủng bổn mệnh, tại sao lại có Hàng Đầu sư làm việc này?
Nhưng ngay sau đó, Sai Vượng bỗng nhiên hiểu được.
- Không đúng...
Con trăn lớn kia không phải là linh sủng bổn mệnh của Cơ An Ni, chỉ là y đã ngầm ngụy trang nó thành linh sủng bổn mệnh, không ngờ đã lừa gạt được Sai Vượng, cũng lừa được cả linh sủng bổn mệnh của gã.
Dựa vào sự khôn khéo của Sai Vượng, cộng với trình độ Hàng Đầu, muốn lừa gạt gã kỳ thật không phải là chuyện dễ. Mấu chốt nằm ở thạch trận, cảm ứng của Sai Vượng đã chịu áp lực rất lớn, đồng thời cũng căng thẳng hơn ngày thường nhiều, cũng vì bị An Cơ Ni đuổi giết, làm sao có thể nhanh chóng bình ổn lại tinh thần, cũng không còn có thời gian mà đi phân biệt xem con trăn lớn đó có phải là linh sủng bổn mệnh của Cơ An Ni hay không nữa?
Huống hồ Cơ An Ni còn khéo ngụy trang cho con trăn kia, chỉ vì không cẩn thận nên Sai Vượng đã bị y lừa cho một vố.
- Sai Vượng đại sư, hiện giờ ngươi mới phát hiện ra là không đúng sao, quá muộn rồi?
Truyện❤Của Tui
. net Cơ An Ni sớm đã đi đến phía sau Sai Vượng, lưỡi đao sắc bén của y không
một chút khách khí, đâm thấu từ sau lưng lên đến ngực, ra tay vô cùng tàn
nhẫn, không để cho Sai Vượng cò bất cứ một tia hy vọng phản kháng nào.
Phụ trách bước cuối cùng trong việc trấn thủ. Trọng trách trên vai Cơ An Ni quá nặng, vì thế nên y “mèo vườn chuột”, tiếp cận Sai Vượng một cách chậm rãi. Cơ An Ni không phải là kẻ đầu óc ngu xi tứ chi phát triển, ý nghĩ cũng không đơn giản. Y tin tưởng, chỉ có kẻ chết là không có nguy hiểm!
Sai Vượng cúi đầu xuống, nhìn theo lưỡi đao sắc bén kia, máu tươi chảy ra xối xả, như từng chuỗi chân châu nối nhau vậy.
- Cơ An Ni, ngươi đừng vội đắc ý... Nếu chúng ta chết hết, sau khi Ma Cưu luyện thành “Thiên Quỷ Hàng” mà không có kẻ nào đủ sức ngăn cản, thì các ngươi những kẻ bên cạnh ông ta rồi cũng sẽ bị ông ta biến thành thức ăn và ăn sạch sẽ thôi.
Sai Vượng chậm rãi nói, trên mặt cũng không hiện lên vẻ thống khổ, hai tròng mắt long lánh, thở dài một hơi, giống như cuối cùng cũng đã được giải thoát vậy.
- Ha ha, Sai Vượng đại sư, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, ngươi cứ an tâm mà ra đi nhé!
Cơ An Ni nhe răng cười một tiếng độc ác, vươn một bàn chân to dẫm nát lưng của Sai Vượng, lưỡi đao sắc bén được rút ra, bên trên còn bán rất nhiều máu.
Sai Vượng không rên tiếng nào, lao ngươi ngã xuống, máu tươi nhanh chóng chảy ra thành vũng.
Đến đây, bốn Đại Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát Phái” đều đã bị giết, không còn bất cứ một ai.
Tô Nam trong đại trạch viện của Hoàng phủ “Oa” một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt liền trắng bệch, màn sương đen xung quanh ông ta cũng quay cuồng không ngừng.
Màn sương đen ấy nhảy múa xoay vòng tròn, rồi bỗng lại thu về.
Ma Cưu đại quốc sư thản nhiên nhìn sang, khóe miệng mỉn cười nói:
- Tô Nam, ngươi có thể đánh một trận nữa không? Hiện giờ kỳ binh của ngươi toàn bộ đều đã bị tiêu diệt, nếu cứ kéo dài cũng không còn nghĩa lý gì.
- Ngươi đã sớm biết sao?
Tô Nam kêu lên, giọng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, màn sương đen vừa mới dịu được một chút, giờ đã nhanh chóng cuồn cuộn trở lại.
Ma Cưu từ từ nói:
- Nếu tanh đã đến nơi này, liền không sợ các ngươi gây sự. Ngươi thật sự tưởng rằng vì ngươi, mà ngay cả trang viên ta cũng bỏ đi sao? Đáng tiếc cho Sai Vượng, gần 20 năm nay, gã ta là Hàng Đầu Sư tu luyện Thiên Nhãn Thông đạt đến trình độ cao. Sau khi gã ta chết, chỉ sợ sau 20 năm nữa, cũng khó có thể tìm được một người có tài năng trời phú như y.
Nói đến đây, Ma Cưu khẽ thở dài, dường như có chút tiếc nuối.
Luận đến sự cao thâm trên trình độ Hàng Đầu, ở Đan Mạn quốc không ai sánh bằng ông ta. Nhưng nếu nói về “Thiên nhãn” thần thông này, thì ngay cả Ma Cưu cũng không bằng Sai Vượng.
Đây chính là sự khác nhau giữa quán quân toàn năng và quán quân đơn hạng.
Tô Nam cười lạnh nói:
- Ma Cưu, ngươi không nên ở chỗ này mà giả mèo khóc chuột nữa. Nếu ngươi thực sự có lòng tốt như vậy, thì đã không thử luyện loại tà thuật đó.
Đúng là không hổ danh là đại Hàng Đầu Sư chỉ đứng sau ó Ma Cưu của nước Đan Mạn, Tô Nam nhanh chóng tỉnh táo lại. Đối mặt với một kẻ địch mạnh như Ma Cưu, dù có nổi giận như thế nào cũng không có tác dụng, làm thế chỉ khiến bản thân nhanh chết thôi.
Ma Cưu nhìn y lắc đầu, khóe miệng hiện lên vẻ khinh thường, nói:
- Tô Nam, có vẻ ta đã đánh giá cao ngươi rồi. Khả năng lý giải của ngươi đối với Hàng Đầu thuật còn quá kém. “Thiên Quỷ Hàng” là cảnh giới cao nhất của Hàng Đầu thuật, bất luận vị Hàng Đầu Sư nào, chỉ cần có điều kiện, đều nên thử tu luyện. Ai nói với ngươi “Thiên Quỷ Hàng” là tà thuật? Ai nói với ngươi rằng sau khi luyện thành công “Thiên Quỷ Hàng”, thì nhất định phải ăn thịt người để duy trì cuộc sống? Đều là những phán đoán ngông cuồng cả. Nếu “Thiên Quỷ Hàng” thật sự có điểm gì thiếu hụt, ta cũng sẽ tìm cách sửa chữa, hoàn thiện. Khi trước ‘đại thiên vương’ Lạp Trát Đắc Lý có thể luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, lẽ nào chúng ta là tiền bối mà lại kém hơn được sao? Sao lại không có chút lòng tin vào việc có thể hơn được tiền bối? Nếu như vậy, thì thế giới này làm sao có sự tiến bộ được!
Tô Nam cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đứng ở trên cao, không ai có thể uy hiếp được ngươi, đương nhiên là có thể nói được những lời đường hoàng như thế. Nếu hiện tại, có người muốn lấy “Xích Viêm Thảo” đi, ngươi còn có thể ung dung đứng ở chỗ này giáo huấn ta không?
- Lấy đi “Xích Viêm Thảo” ? Ha ha, ngươi nghĩ “Xích Viêm Thảo” là cái gì? Không lẽ kẻ nào cũng có thể tùy tiện lấy đi sao? Trừ ta ra, nếu trên thế giới này còn có kẻ nào lấy được, thì ta đã không đứng ở đây. Chuyện này, ngươi đừng có mà ảo tưởng nữa.
Ma Cưu cười ha hả, nói, thần sắc khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng.
- Thật không? Cũng không chắc là như vậy!
Khóe miệng Tôn Nam xé ra, hiện lên một nụ cười kì quái, dường như mang theo ý châm chọc.
- Đều tới tình cảnh như vậy rồi, ngươi còn gượng chống. Có ý nghĩa sao? Là thời điểm giải quyết các ngươi rồi!
Ma Cưu gào to một tiếng, hai tay giơ lên, hai đám sáng màu xanh trong tay phóng lên cao, ở giữa không trung hợp làm một thể, hóa thành một chiếc màu xanh khổng lồ, chụp về phía Tô Nam.
Đối với Nguyên Thành Tử và đám người của Ngọc Dương Quan, hoàn toàn nhìn như không thấy.
502-nghich-chuyen/1162220.html
502-nghich-chuyen/1162220.html
291
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
