Chương 511
Chuột nhỏ (2)
Đây là một con trăn khổng lồ, so với con mãng xà mà mấy người Tiêu Phàm nhìn thấy ngoài cửa đại điện còn to hơn rất nhiều. Con trăn khổng lồ này chính là linh sủng bản mệnh của Cơ An Ni, yên lặng đứng trên đỉnh cột đá, cũng không biết là phương pháp ẩn náu như thế nào, hoặc là do sức ẩn náu của chính thạch trận, rõ ràng vẫn không bị phát giác.
Mãi đến lúc này, mới bỗng nhiên từ trên đỉnh cột đá đáp xuống, ngăn giữa con chuột và Cơ An Ni.
Cùng là linh sủng bản mệnh của Hàng Đầu Sư, nhưng kích cỡ của con trăn khổng lồ và chuột nhỏ lại một trời một vực, sự khác biệt về hình thể giữa hai chủ nhân còn chênh lệch nhiều hơn gấp bội. Chuột nhỏ kia nếu chui vào miệng con trăn khổng lồ, có khi còn chưa bằng kẽ răng của nó.
Trong lúc nguy cấp, móng vuốt sắc nhọn của chuột con thò ra, nhanh như chớp cong lên hướng về phía con trăn khổng lồ, mượn lực này, phóng lên, tránh sang một bên.
Đầu con trăn lớn lập tức nứt ra một vệt máu.
Con trăn lớn như vậy, bình thường đều rất béo, cho dù bị dao kiếm đâm phải cũng chỉ là gãi ngứa cho nó, sẽ không có bất kỳ thương tổn gì. Thế mà chuột con chỉ nhẹ nhàng quơ móng vuốt một cái, không ngờ lại làm cho con trăn khổng lồ chảy máu. Sự sắc bén của móng vuốt thật lợi hại.
Con trăn bị thương, lập tức phẫn nộ, lưỡi rắn cứ nuốt vào nhả ra, rít lên một tiếng, mạnh bạo đứng thẳng lên, nhanh như chớp quét ngang tới.
Con trăn này nhìn thì vô cùng ngu ngốc, nhưng kỳ thực linh hoạt phi thường, cái đuôi khổng lồ quét qua cột đá, cột đá đó không tạo ra trở ngại gì cho nó. Nếu không thì, cho dù những cột đá này có to đi nữa, chỉ sợ cũng không ngăn cản nổi lực của cái đuôi kia.
Con chuột nhỏ càng không đỡ nổi, chỉ là bị sóng khí quét đến một chút, liền bổ nhào ngã xuống.
Con trăn đi về phía chuột nhỏ, Cơ An Ni không do dự, sải bước về phía trước.
Xông vào giữa thạch trận, Sai Vượng vốn vô cùng linh hoạt liền trở nên chậm chạp, dùng hết pháp lực và thể lực để chống đỡ khí lạnh, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đóng băng.
Tình thế này, đương nhiên là bị Cơ An Ni cao lớn kia đuổi theo, cây đao vù vù lướt qua đầu mang theo tà khí chết chóc, dốc sức bổ xuống.
Sai Vượng tức giận muốn thổ huyết, nhưng cũng đành phải nghiêng đầu, đối phó với Cơ An Ni trước rồi nói sau.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người, hai thú đánh đến nỗi khó có thể hòa giải được.
Cơ Khinh Sa hạ giọng nói.
- Tiêu Phàm, tôi thấy hai người họ ngang sức rồi, chúng ta ra tay thôi. Giúp Sai Vượng giải quyết người khổng lồ này trước rồi tính sau.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nhíu mi nói.
- Chờ một lát đã, tình hình bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm. Thạch trận này, hẳn là không đơn giản như thế đâu.
Bất luận là Huyền Vũ Giáp không có cảm ứng với bất kỳ tin tức nào trong thạch trận, lực thần niệm cũng không điều tra nổi, thì trực giác của Tiêu Phàm vẫn nói cho hắn biết, trong lúc này rất có thể những thứ hắn không biết lại là thứ rất nguy hiểm.
- Nếu cứ tiếp tục đợi, tôi lo đại đội nhân mã sẽ đuổi tới đây.
Hàng Đầu Sư của Nạp Cát phái khác cũng đã bị giải quyết rồi, Hàng Đầu Sư của “Phái Bất Cổ” may mắn còn sống sót trong trang viên sẽ nhanh chóng đuổi đến đây, canh giữ Thánh Tuyền và “Xích Viêm Thảo”.
Tiêu Phàm cười nhạt nói.
- Yên tâm đi, tạm thời bọn họ không đến được đâu.
- Anh tin là thế ư?
Vừa rồi, khi cùng Giang Trừng tới đây, Cơ Khinh Sa để ý thấy trên đường đi, Tiêu Phàm đã tiện tay sắp xếp một số việc. Do vấn đề thời gian nên những bố trí này cũng đơn giản. Cơ Khinh Sa phỏng đoán, cũng có thể kéo dài một chút tốc độ viện quân, còn chuyện ngăn được lâu hay không rõ ràng là không thể.
Biết được người Tiêu Phàm phải ngăn cản không phải là người bình thường, mà là một đống Hàng Đầu Sư. Trong đó không hiếm các Đại Hàng Đầu Sư trêntrình độ cấm chế, chắc chắn không thấp.
Tiêu Phàm liếc cô một cái, thấp giọng nói.
- Đương nhiên nếu cô tình nguyện đích thân xuất mã, thì tôi càng có lòng tin hơn.
Cơ Khinh Sa cũng là một thuật sư có công lực, một mình ngăn cản một đống Đại Hàng Đầu Sư có lẽ có chút khó khăn. Nhưng nếu chỉ là mượn cấm chế mà Tiêu Phàm bố trí xuống để kéo dài thời gian, thì đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Cơ Khinh Sa do dự, nhìn xung quanh, nhìn màn sương đen tối đang bao phủ thạch trận kia, hạ giọng nói.
- Nhưng nếu làm thế, thì chỉ còn lại một mình anh rồi.
Trước đó, Cơ Khinh Sa chưa hề lo lắng cho Tiêu Phàm, người đàn ông này nhìn qua thì nhã nhặn, nhưng lại mãnh mẽ chừng nào. Có điều, nơi này dù sao cũng là khu vực trung tâm của trang viên Ma Cưu, “Xích Viêm Thảo” gần ngay trước mắt, để Tiêu Phàm đơn độc một mình ở đây, trong lòng Cơ Khinh Sa thấy không yên tâm.
Tiêu Phàm khẽ cười.
- Đâu phải một mình, Sai Vương đại sư không phải vẫn còn ở đây sao?
Cơ Khinh Sa cười.
Cô cũng là người cực kì quyết đoán, lập tức cầm tay Tiêu Phàm, bóng người lóe sáng, liền biến mất.
Giang Trừng bị Tiêu Phàm điểm huyệt khống chế, bỏ qua một bên không động đậy, trong mắt thoáng ngạc nhiên.
Sớm biết hai người Hoa này từ xa đến không hề đơn giản, nhưng anh ta chỉ mới lĩnh giáo thủ đoạn của Tiêu Phàm, không ngờ thân thủ Cơ Khinh Sa cũng như thế. Đàn ông lợi hại, Giang Trừng gặp qua không ít, nhưng phụ nữ mà cũng lợi hại thế này, thật là cực kỳ hiếm thấy.
Cơ Khinh Sa đi chưa được bao lâu, trận đấu bên kia đã đến giai đoạn gay cấn.
Bề ngoài thì Cơ An Ni khổng lồ viễn cổ đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, Sai Vượng thân hình bé nhỏ, không vũ khí, đánh đến nỗi không còn sức để đổi tay, thậm chí ngay cả sức chống đỡ cũng còn rất yếu. Nếu không phải đôi lúc Sai Vượng phải tiêu hao một chút pháp khí để chống lại khí lạnh, giữ tính linh hoạt của cơ thể, chỉ sợ sẽ sớm bị một đao xẻ làm đôi.
Cũng như thế, chuột con phải đối mặt với con trăn khổng lồ, da dày thịt béo, cho dù răng có sắc nhọn, chạy nhanh như chớp, thỉnh thoảng có lưu lại một vài vết cào trên mình con trăn. Nhưng bởi vì phải luôn luôn né tránh sự phản kích của con trăn, nên mỗi một kích lại không dám làm thực, cuối cùng cũng khó tạo thành tổn thương chí mạng.
Sai Vượng không ngừng trốn tránh sự truy đuổi của Cơ An Ni, tiếng rít trong miệng ngày càng cấp bách. Tiêu Phàm đoán, gã là đang thúc giục linh sủng của gã nhanh chóng giải quyết con trăn kia đi. Chỉ có điều nhiệm vụ này quá khó khăn với chuột nhỏ.
Chuột nhỏ bị giục đến gấp gáp, không né tránh nữa, đột ngột xông về phía con trăn liều mạng.
Con trăn khổng lồ đương nhiên thấy cơ hội hiếm có, há to mồm, nuốt chửng chuột nhỏ vào bụng.
Cơ An Ni liền vui mừng khôn xiết, ngửa mặt lên trời cười sung sướng, âm thanh như sấm sét ầm ầm, chấn động khắp nơi.
Nhưng ngay sau đó, tiếng cười đột nhiên tắt lịm.
Cơ An Ni mở to đôi mắt như chuông đồng, vẻ mặt như không tin vào mắt mình.
Chỉ nhìn thấy trên cổ con trăn to đùng kia xuất hiện một lỗ máu, từng dòng máu nóng bỏng tuôn ra.
Rất nhanh, từ trong lỗ máu lộ ra một cái đầu nhỏ, hai chân trước lộ ra sắc bén, hai mắt đen tròn xoay chuyển, đúng là con chuột đó rồi, linh sủng bổn mạng của Sai Vượng
Con vật này giảo hoạt vô cùng, không ngờ nó cũng hiểu được binh pháp, hiểu được đạo lý “tìm lấy đường sống khi sắp chết”. Biết rằng nếu ở bên ngoài thì không có cách nào đánh thắng con trăn lớn, nên đã mạo hiểm lao vào trong bụng nó để làm loạn.
Một tiếng “ầm” vang lớn lên.
Con trăn lớn đau điếng múa may cái đuôi, quét thật mạnh lên cột đá bên cạnh. Cột đá đồ sộ vẫn đứng yên, chỉ có con trăn lớn là bị văng ra, lăn lộn trên mặc đất, máu tươi ở cổ chảy ra như rót.
“Leng keng!"”
Trường đao rơi xuống đất.
Cơ An Ni rú lên một tiếng điên cuồng, rồi vươn bàn tay khổng lồ ra, cố gắng nắm chặt lấy cổ mình, máu tươi lập tức rỉ qua những kẽ tay chảy ra bên ngoài.
“Phù phù”
Thân hình to lớn đồ sộ của Cơ An Ni ngã xuống đất, chẳng khác nào một toàn nhà lớn sụp xuống, chấn động cả một vùng, toàn thân không ngừng co giật, vùng vẫy giành sự sống.
Sai Vượng thở dài một hơi, giơ tay ra gọi chú chuột nhỏ, cả người nó đẫm máu, hai chân đang chống về phía sau, mang theo một chùmmáu tươi lao về phía Sai Vượng.
Sai Vượng dường như đã vô cùng mệt mỏi, dựa lưngvào cột đá, liên tục thở dốc, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Giải quyết xong Cơ An Ni, “Xích Viêm Thảo” đã gần ngay trước mắt, theo lý thì là vật đã nằm trong túi của gã. Theo tin được truyền đến từ linh trùng, Ma Cưu vẫn đang bị Tô Nam cầm cự ở trong trạch viện của Hoàng Phủ, khó có thể thoát ra được. Điều này cũng có nghĩa, Sai Vượng còn đủ thời gian mang theo “Xích Viêm Thảo” rời khỏi trang viên, chạy đi thật xa.
Thấy được triển vọng tương lai sáng lạn như vậy, Sai Vượng hít sâu một hơi, đứng lên một phát dứt khoát, còn con chuột nhỏ thì cả thân và vai vẫn đang đẫm máu của con trăn lớn, đi nhanh tới chỗ Thánh Tuyền đã bị tảng đá màu đen lớn chèn lên.
501-chuot-nho-2/1162219.html
501-chuot-nho-2/1162219.html
251
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
