TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 510
Chuột nhỏ (1)

Ở mái hiên bên kia, Sai Vượng và Cơ An Ni đều không phát hiện ra có người đang nhìn trộm, chỉ là bốn mắt đều đang nhìn nhau.

Sai Vượng từng bước lui về phía sau, lui về bên ngoài thạch trận. Cái khí lạnh đến thấu xương kia cũng chỉ mới bớt đi vài phần, thiếu chút nữa cả người bị đông cứng, sức sống cũng dần hồi phục được mấy phần.

Cơ An Ni mở rộng hai chân bằng vai, cây đao dài trong tay tà tà chỉ xuống đất, hệt như ma quỷ đến từ thời cổ xưa, lạnh lùng nhìn thẳng Sai Vượng, cũng không đến tấn công nữa.

Cả người y đứng bên trong thạch trận, nhưng lại không hề bị ảnh hưởng một chút khí lạnh nào.

- Ngươi là Cơ An Ni?

Rốt cuộc Sai Vượng cũng dừng lại, lui về sau một bước, ánh xanh trong mắt lóe lên, lạnh lùng hỏi.

Vị này chính là Đại Hàng Đầu Sư hiếm thấy của “Bất Cổ phái”, hành sự trong giới hàng đầu cũng rất khiếm tốn. Dưới những tình huống bình thường, đều khổ luyện trong trang viên, rất ít khi đi lại ở bên ngoài, cho nên không được nổi danh cho lắm. Tuy nhiên, tối nay, Sai Vượng đặc biệt xông vào trang viên Ma Cưu, việc này đương nhiên mấy Đại Hàng Đầu Sư trấn thủ trong trang viên đều biết.

- Đúng, ta chính là Cơ An Ni, ngươi là ai?

Cơ An Ni cao giọng đáp, mặc dù không có ý nâng cao âm điệu, nhưng vẫn khí thế cuồn cuộn, làm người khác giật mình.

Sai Vượng hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Ánh mắt màu xanh lục của Cơ An Ni đảo qua, đột nhiên nói.

- Nghe nói “Phái Nạp Cát” có một vị Đại Hàng Đầu Sư tu luyện được thiên nhãn thần thông, tên là Sai Vượng, có phải ngươi không?

Thiên nhãn thần thông, rất có tiếng tăm trong Hàng Đầu thuật, nhưng người thực sự có thể luyện thành lại là số ít. Điều kiện thứ nhất, chính là cần phải có thiên phú, không có thiên phú, dù có đầy đủ những điều kiện khác cũng chỉ uổng công. Thiên nhãn thần thông là một kỹ xảo phụ trợ, rất khó trực tiếp giết người giành chiến thắng khi đấu pháp. Tương đối mà nói, là việc làm vô bổ. Điều kiện tập luyện vô cùng hà khắc, những Đại Hàng Đầu Sư thực sự bằng lòng bỏ thời gian luyện tập loại võ thuật này, là rất ít.

Thiên phú của Sai Vượng vốn không hề xuất chúng, nhưng lại có duyên với kỹ xảo. Vì nguyên nhân nào đó mà đã có được một cây linh thảo, sau khi ăn đơn dược đã luyện thành từ linh thảo, để gã có được thiên phú nào đó thích hợp với việc tu luyện thiên nhãn thần thông, và có được thành tựu như ngày hôm nay.

Sai Vượng cười lạnh nói.

- Trông ngươi thô kệch, ngốc ngếch. Nhưng lại biết được không ít chuyện nhỉ.

Bởi vì thân hình gầy gò nhỏ con, nên đối với những gã có vóc dáng cao lớn, tướng mạo đoan chính hay là da trắng nõn nà, Sai Vượng đều thấy phản cảm. Cảm thấy những kẻ khốn khiếp này sẽ bởi vì ưu thể của thân thể, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạo gã.

Đặc biệt là cái tên Cơ An Ni này, thực sự cao to quá mức rồi. Nếu tính về “thể tích”, cũng không biết ba người như Sai Vượng có chống đỡ nổi một Cơ An Ni hay không, có lẽ phải bốn người may ra mới huề nhau.

- Nói láo!

Cơ An ni gầm lên giận dữ.

Đại Hàng Đầu Sư khổng lồ này, tính khí có chút nỏng nảy. Sai Vượng dám vô lễ, y liền lập tức mắng lại.

- Đồ khốn “Phái Nạp Cát” nhà ngươi, dám xông vào thánh địa “Phái Bất Cổ” của bọn ta, quả thực là chết cũng chưa hết tội.

- Nộp mạng đi!

Cơ An Ni gầm lên như sấm, bước ra khỏi thạch trận, múa đao, chém về phía Sai Vượng.

Cây đao kia không có bất kỳ hoa văn gì, không có bất kỳ hậu thuẫn gì, đặc điểm duy nhất chính là sức mạnh.

Với chênh lệch về dáng người và thể lực của Sai Vượng và Cơ An Ni, Cơ An Ni quả thật không cần có hậu thuẫn, chém một đao hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải sự phản công của Sai Vượng. Bất kể trong tay Sai Vượng có binh khí hay không, dưới một đao này, cũng không khác gì tờ giấy trắng.

Lúc trước khi luận võ ở thủ đô, Tiêu Phàm nhận một đao của Liễu Sinh Hùng thôi cũng đã như được mở rộng tầm mắt, quả thực là không đâu địch nổi. Tuy nhiên, nếu Liễu Sinh Hùng gặp một đao của Cơ An Ni, chỉ sợ là sẽ xấu hổ đến nỗi từ nay trở đi không dám cầm đao nữa.

Không gì có thể địch nổi!

Loại tấn công này hoàn toàn không cần suy nghĩ xem đối thủ chống đỡ thế nào, đánh nhau mới cực kỳ vui sướng.

Sai Vượng không ngờ Cơ An Ni nói đánh là đánh, không hề nhân nhượng. Không khỏi hoảng sợ, Sai Vượng nhích chân, cơ thể như người vượn, miệng mắng.

- Đúng là đại ngốc, thật hung hãn.

- Khốn khiếp!

Cơ An Ni hai lần liên tiếp chịu nhục, lại càng nổi giận lôi đình, thu đao về, sải bước truy kích, một tiếng “Bá”, một đao chém ngang.

Cuồng phong gào thét, uy mãnh kinh người.

Đối mặt với người khổng lồ Lạc Già vô cùng hung hăng, Sai Vượng không hề do dự liền phóng ra linh sủng bản mệnh của mình.

Với loại đấu pháp này có bị đánh cũng không thể trả đòn lại được, quá thua thiệt. Dù thân thủ Sai Vượng rất cao, nhưng sau khi liên tiếp tránh được hai đao thì đao thứ ba thiếu chút nữa cũng bị đánh trúng. Nếu cứ đánh tiếp, sớm muộn cũng bị chém thành hai mảnh.

Trang phục truyền thống của Đan Mạn quốc mà Sai Vượng mặc, tay áo rất rộng. Phi thân lên một ngọn núi giả, không tin nổi là có thể tránh được một đao của Cơ An Ni, ống tay áo giương lên, một bóng đen nhanh như tia chớp xông ra, vọt tới trước mắt Cơ An Ni.

Điều làm người ta ngạc nhiên là linh sủng bản mệnh mà Sai Vượng nuôi rất giống với loài chuột. Đầu nó rất nhỏ, cũng không to hơn chuột nhà là bao, thậm chí còn rất giống chuột nhà.

Linh sủng bản mệnh mà các Hàng Đầu Sư nuôi là thiên kỳ bách quái, vô cùng hiểm độc, có cả dơi, cả xà trùng. Lúc này mà xuất hiện một con chuột cũng không có gì là lạ.

Tuy bộ dạng linh sủng bản mệnh này rất xấu xí, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.

Cơ An Ni vừa thấy con chuột này, vẻ mặt nhăn nhở độc ác liền thu lại, hai mắt như hai cái chuông đồng nhíu lại. Khi đang chuẩn bị giáng một đao, thì bỗng vung ngược tay lên, chiếc đao khổng lồ lao về phía con chuột, dường như vô cùng sợ nó.

Linh sủng bản mệnh của Hàng Đầu Sư dù là loài gì cũng tuyệt đối không thể xem thường. Linh sủng bản mệnh vẫn là thủ đoạn thường dùng nhất của các Hàng Đầu Sư. Tuy cùng là Đại Hàng Đầu Sư, nhưng Cơ An Ni không dám mạo hiểm, để con chuột hạ Hàng Đầu lên người mình.

Chỉ tiếc là cây đao hung tàn kia dùng để đối phó với Sai Vượng. Đó là không đi mà không có lợi, đánh Sai Vượng đến nỗi chỉ có sức chạy chốn chứ không có sức chống trả. Thứ dùng để đối phó con chuột kia lại là pháo cao xạ đánh muỗi – dao trâu mổ gà.

Mấu chốt là, dao trâu này không chỉ là mổ gà, mà là về căn bản không dùng được.

Thấy cây đao lao tới, tia hung hăng trong con mắt xanh của chuột nhỏ kia chợt lóe lên, cả người hơi cuộn tròn lại, tránh được lưỡi đao. Trên móng chân trước ánh lên tia sáng nhỏ, nhìn kỹ lại không ngờ chính là mấy cái móng vuốt sắc bén, lập tức chụp lấy mặt Cơ An Ni.

Cơ An Ni hét một tiếng lớn, tay trái buông chuôi đao ra, đánh một quyền về phía chuột nhỏ. Đồng thời lui nhanh về phía sau.

Sai Vượng thả linh sủng bản mệnh ra, không ngờ là nó sẽ đánh nhau với Cơ An Ni, hít một hơi thật sâu, gã phi thân lên, một lần nữa xông vào thạch trận.

Mặc dù chỉ đấu với Cơ An Ni có một lúc, nhưng người này, thân là Đại Hàng Đầu Sư, lại được Ma Cưu phái đến chuyên trấn thủ khu vực trung tâm cuối cùng, chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Linh sủng bản mệnh tiểu xảo linh hoạt chỉ có thể đánh cho y trở tay không kịp, nếu muốn giết y, quả không dễ dàng gì. Huống hồ ba sư đệ cùng đến, đều bị mất mạng. Rất nhanh sẽ có những đại Hàng Đầu Sư khác đuổi kịp đến đây, Sai Vượng không thể chậm trễ ở đây quá lâu.

- Khốn khiếp!

Cơ An Ni rống lên.

Nếu là đấu pháp bình thường, với động tác này của Sai Vương, Cơ An Ni hoàn toàn không coi ra gì, thậm chí còn vô cùng sung sướng. Bất cứ một Hàng Đầu Sư nào cũng không quan tâm đến linh sủng bản mệnh của chính mình, đó là hành vi tự tìm đến cái chết. Cơ An Ni chỉ muốn đập nát con chuột nhỏ kia, Sai Vượng cũng sẽ biến thành một đống thịt nát.

Nhưng rõ ràng là tình thế hiện giờ hoàn toàn khác, Cơ An Ni quyết không thể ngồi nhìn Sai Vượng lấy “Xích Viêm Thảo” đi. Một khi “Xích Viêm Thảo” gặp sự cố, dù có chém Sai Vượng thành trăm mảnh cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Sư phụ nhất định sẽ phanh thây xé xác y.

Cơ An Ni múa đao, lấy ra một miếng hoa đao, hùng hục sải bước dồn con chuột kia đuổi vào bên trong thạch trận.

Con chuột kêu “Meo” một tiếng chói tai, nhảy dựng lên, đánh thẳng về phía Cơ An Ni. Mục tiêu của ông ta lớn như thế, dường như không cần nhìn kỹ, chỉ bằng cảm giác cũng sẽ tính không sai.

Đột nhiên một tiếng “hô” vang lên.

Một cơn gió to thổi đến, một bóng đen khổng lồ từ trên trời bay xuống, trong chốc lát, một cái miệng đầy máu há ra trước mặt con chuột, đợi linh sủng bản mệnh của Sai Vượng chui đầu vào lưới.

501-chuot-nho-1/1162218.html

501-chuot-nho-1/1162218.html

286

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.