TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 509
Người khổng lồ

Sai Vượng do dự.

Bây giờ nếu gã ta lui ra ngoài, hẳn là còn kịp.

Ba người đồng môn vừa mới chết trận, đoán chừng Ma Cưu trang viên tổn thất cũng không nhỏ, cho dù là tổn thất của Hàng Đầu Sư, ít nhất đã có ba người trở lên. Như vậy, toàn bộ trang viên khẳng định sẽ rất hỗn loạn. Muốn trong thời gian ngắn hồi phục thi triển cảnh giới, về cơ bản là không có khả năng.

Tình hình hỗn loạn như vậy, dựa vào thuật ẩn nặc nổi tiếng của mình, vô thanh vô tức rời khỏi trang viên, nắm chắc thành công đến bảy phần trở lên. Cho dù bị người ta phát hiện tung tích, mình muốn chạy chốn, những người trong trang viên này cũng không chắc ngăn được.

Nếu như vậy, “Xích Viêm Thảo” kia nửa phần hy vọng vào cũng không có, thậm chí cũng đừng nghĩ đột phá bình cảnh nữa. Sau mấy năm nữa, mình sẽ trở thành thức ăn trong miệng Âm Quỷ, bị Âm Quỷ do chính mình nuôi dưỡng biến thành thức ăn, ăn hết sạch sẽ.

Mà dù sao, chẳng phải còn vài năm hòa hoãn nữa hay sao?

Nói không chừng trong mấy năm này, gã ta lại có thể tìm ra cách khác để đột phá bình cảnh? Chẳng phải là tốt hơn nhiều so với liều mạng ở trong này sao.

Điều này ai có thể chắc chắn được.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ý niệm lòng vòng trong đầu Sai Vượng, nhìn về phía màn sương đen kia, thần sắc sợ hãi lẫn tham lam lóng lánh, chần chờ hạ không được quyết tâm.

Vào lúc này, bộ ngực gã ta nhảy dựng lên.

Một con linh trùng khác “Xèo xèo” kêu lên.

Đây là Tô Nam đang thúc giục gã ta.

Gã ta và Tô Nam đã sớm có trao đổi linh trùng gửi nuôi. Đào tạo nhiều năm như vậy, linh tính linh trùng cực cao. Tiếng “Xèo xèo” vừa kêu như vậy, Sai Vượng lập tức có thể cảm nhận được sự cấp bách của Tô Nam.

Bên kia mái hiên, Tô Nam đau khổ ngăn cản sự công kích của Ma Cưu, xem chừng cũng khó có thể chống đỡ được.

Hơn nữa, Tô Nam cũng giống như gã ta, biết rõ, ba vị sư đệ khác đã chết oan uổng, chỉ còn lại có một mình Sai Vượng.

Tình thế thật đã vạn phần nguy cấp.

Sai Vượng quyết định chắc chắc, không nghĩ cái khác nữa, cổ tau vừa lật, trong tay phải liền xuất hiện một pháp khí đen nhánh, tay trái nắn bí quyết, miệng niệm chú. Từng đoàn từng đoàn sương đen bay lên, dần dần ngưng tụ thành bốn bóng người màu đen, thân hình cao lớn, miệng mũi mơ hồ dị thường.

- Đi!

Sai Vượng quát một tiếng lạnh người.

Từng đợt âm phong thổi qua, bốn bóng người màu đen nhẹ nhàng bay tới các cột đá khác nhau.

Sai Vượng lại thân hình như mèo, hướng về chính giữa hai cây cột đá ở bên phải, bắn xuyên qua, động tác nhanh như điện.

Nếu Ẩn Nặc thuật đã không có tác dụng, vậy cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh cứng rắn xông vào thôi.

Bốn bóng người đen đen này chính là đầy tớ âm hồn mà Sai Vượng nuôi, họ đều là người cõi âm, tỏa ra khí lạnh kinh người. Tuy nhiên, so với âm khí ma quỷ mà hai cái cột đá tỏa ra, thì vẫn còn kém xa. Khi vừa đến gần cột đá, vốn là động tác rất nhanh, nhưng lập tức lại trở nên vô cùng chậm chạp, không gian lúc đó dường như đột nhiên bị đông cứng.

Đối với chuyện này, Sai Vượng sớm đã có dự tính trước. Thả bốn đầy tớ âm hồn ra, chẳng qua là để phân tán sức mạnh của thạch trận. Muốn có được “Xích Viêm Thảo”, thì phải do Sai Vượng đích thân ra tay, đầy tớ âm hồn không có năng lực như thế.

Sai Vượng vừa đến gần cột đá, liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ mười tám tầng địa ngục mãnh liệt ập đến. Trong chớp mắt, Sai Vượng cảm thấy máu trên cơ thể mình đều đóng thành băng cả rồi.

Sai Vượng lật cổ tay, trong tay gã xuất hiện một vật màu đỏ, cạch một tiếng, đồ vật màu đỏ kia vỡ ra, một luồng hơi nóng bốc lên bao vây lấy gã, trong nháy mắt đã chắn được luồng khí lạnh đang mãnh liệt nhào tới. Nắm được cơ hội này, Sai Vượng nhanh chóng lao xuống cái ao cách đó không xa.

Bỗng hàn quang lóe sáng, một ánh đao sáng như tuyết rực rỡ từ trên trời rơi xuống, một vòng tròn lóng lánh xoẹt qua màn đêm tĩnh mịch, rớt thẳng xuống đỉnh đầu Sai Vượng.

- Thật to gan!

Cùng lúc đó, một tiếng quát hung bạo ùng ùng vang lên trên đầu Sai Vượng.

Tốc độ của ánh đao này không quá nhanh, nhưng khí thế mạnh mẽ, sắc bén vô cùng, một đao thôi cũng đủ làm phong tỏa xung quanh, bất luận đến từ hướng nào cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ.

Sai Vượng cực kì hoảng sợ, trong lúc cấp bách, không suy nghĩ được gì, chân đang bước, lập tức đứng lại, vội vàng lui lại phía sau.

Ở rất xa, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Xa vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.

- Công phu tuyệt đẹp!

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm khẽ giương lên, giật mình nói.

Động tác này của Sai Vương nhìn qua thì đơn giản, kì thực thì rất khó. Trừ phi võ công và khả năng phản ứng đều đạt đến trình độ thượng thừa, nhưng tuyệt đối cũng khó tránh phải đứng trước cửa sinh tử. Đổi lại, người có công phu kém một chút, e rằng sẽ bị đao kia xẻ làm hai mảnh.

Động tác như thế, bình thường dường như không hề có tác dụng, nhưng lúc luyện tập, lại gian nan vô cùng, rất ít người có thể kiên trì tập luyện. Lại bình thường không nghĩ đến, trong thời khắc quan trọng, kiểu luyện tập này có thể cứu mình một mạng.

Vị đại sư Nạp Cát này xông vào trận, kể cả là ở Trung thổ cũng có thể nói là cao thủ võ thuật nhất đẳng.

Lại nhìn đối thủ của gã, càng làm người ta sợ hãi.

Một đao đã làm Sai Vượng phải lui bước, một bóng người khổng lồ dần dần hiện ra trong màn đêm tối. Người này có làn da ngăm đen, khuôn mặt mang đặc trưng rất rõ ràng của dân vùng này, không thể sai được. Đây là người Lạc Già, không thể giả được. Chỉ có điều đây là một người dân bản địa được “phóng to” lên rất nhiều. Thân cao chừng hơn hai mét, bên hông kẹp một chiếc đai lưng da trâu to bản, Đinh đồng trên chiếc đai lưng được lau chùi đến nỗi có thể phát sáng được. Cởi trần nửa thân trên, cả người như một khối thịt bằng sắt. Cho dù là dưới ánh trăng lờ mờ, cũng làm cho người ta có cảm giác áp lực vô cùng.

Đây là một người khổng lồ chính cống.

Đã quen nhìn thấy những người dân bản địa gầy còm, bỗng nhiên lại thấy một người khổng lồ như thế. Cho dù điềm tĩnh như Tiêu chân nhân đây, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cây đao dài trong tay người khổng lồ càng làm người ta choáng váng.

Đây là một lưỡi đao khổng lồ hơi cong, nhìn qua có chút giống với đao của võ sĩ Đông Đảo, nhưng to hơn rất nhiều. Chiều dài lưỡi đao trên một mét rưỡi, trong ánh sáng lập lòe lộ ra một luồng khí tanh mùi máu.

Chỉ có những cây đao đã từng dính qua rất nhiều máu tươi, mới có thể lộ ra được mùi máu tanh.

- Y là ai vậy?

Cơ Khinh Sa hạ giọng hỏi Giang Trừng.

- Đây là Cơ An Ni - đại lực sĩ tiếng tăm nhất của bộ tộc chúng tôi, cũng là sư đệ của tôi.

Giang Trừng thấp giọng đáp, ngữ khí có chút tự hào, nhưng lại không kìm được rụt cổ một cái, như là sợ Cơ An Ni phát hiện. Một khi bị người ta biết được là y đưa người ngoài vào vùng trọng địa, dù cuối cùng không có tổn thất gì, Ma Cưu chắc chắn cũng không tha cho y.

- Y cũng là đại sư sao?

Cơ Khinh Sa lại hỏi.

- Dĩ nhiên, y cũng giống như tôi, là Đại Hàng Đầu Sư.

Nếu không thì nơi quan trọng thế này làm sao có thể để y đích thân trấn thủ? Đàn ông bình thường, cho dù thân hình cao lớn, thể lực khỏe mạnh, nhưng trước mặt Đại Hàng Đầu Sư cũng không chịu nổi một đòn. Cơ An Ni nếu không phải là Đại Hàng Đầu Sư, thì cùng lắm cũng chỉ là vệ sĩ tuần tra ở trang viên Ma Cưu.

Cơ Khinh Sa không nhịn được lại liếc nhìn Cơ An Ni một cái, trong lòng luôn có cảm giác có chút cổ quái.

Đại Hàng Đầu Sư “thân hình to lớn” như vậy, còn cầm cây đao dài sáng loáng, kì thực vẫn kém xa hình tượng Đại Hàng Đầu Sư trong đầu cô.

- “Xích Viêm Thảo” có ở bên trong không?

Sự chú ý của Tiêu Phàm nhanh chóng chuyển sang người khổng lồ, nhẹ giọng hỏi.

Huyền Vũ Giáp không có bất kỳ tác động qua lại gì với tất cả thạch trận kia. Không nghi ngờ gì nữa, đây là tác dụng che đậy của thạch trận. Lực của thần niệm vừa mới đến gần, cũng nhanh chóng bị bắn ra.

- Đúng, “Xích Viêm Thảo” ở ngay trung tâm “Thánh Tuyền”.

Giang Trừng cũng không giấu diếm. Dù sao cũng đã đưa người đến đây, giấu diếm chuyện này cũng không cần thiết nữa.

- Thánh Tuyền?

Cơ Khinh Sa hỏi ngược lại.

- Thánh Tuyền là suối được hình thành từ mạch đất cực âm, âm khí trong vòng một trăm dặm đều được tập trung lại. Bằng không, “Xích Viêm Thảo” cũng không thể mọc được ở đây.

Cơ Khinh Sa gật gật đầu.

- Có phải những nơi có “Xích Viêm Thảo” đều có “Thánh Tuyền” như thế không?

Giang Trừng lắc đầu, nói.

- Không hẳn là như vậy, không giống nhau. Mạch đất cực âm không nhất thiết là suối, cũng có thể là một sơn động, thậm chí là một tảng đá. Hơn nữa, cho dù là địa mạch cực âm, cũng chưa chắc sẽ mọc được “Xích Viêm Thảo”, cái này thực sự phải dựa vào vận may.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cùng gật đầu, bày tỏ rất tán đồng.

Cái gọi là “linh vật của trời đất”, nếu ở đâu cũng có thì còn gọi gì là linh vật nữa?

500-nguoi-khong-lo/1162217.html

500-nguoi-khong-lo/1162217.html

285

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.