TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 506
Không thể chống đỡ

Khoảng 10 giây sau, một góc sâu khác trong mê cung, “Bất Cổ Phái” đại Hàng Đầu Sư Giang Trừng ngồi trong đó, miệng tràn máu tươi, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Cách y không xa, hai người nằm rạp trên mặt đất, trong đó có một người không có cánh tay trái, chính là Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư Vu Tông, người kia là đồng bọn của Giang Trừng, vị “Bất Cổ Phái” đại Hàng Đầu Sư tính tình khá nóng nảy kia. Cả hai người đều bất động, không hề có dấu hiệu của sự sống, đã là hai cái xác rồi.

Giang Trừng tuy rằng còn thở, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm. Y ngay cả sức phát tín hiệu cầu cứu đồng môn cũng không có.

Một lát sau, Giang Trừng dường như hồi phục được một chút sức lực, chuẩn bị cử động, thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, hướng về phía cuối lối đi hình thành giữa hai bức tường cao, vẻ mặt khiếp sợ.

Lối đi bên kia, không biết từ khi nào đã xuất hiện hai bóng người, khuất bóng, nhìn không rõ dung mạo, miễn cưỡng có thể phân biệt ra được, hình như là một nam một nữ, từ từ đi về phía y, giống như là đi bộ bình thường trong vườn nhà mình, nhìn không ra có ý vội vã gì cả.

- Ai?

Giang Trừng cố ngồi thẳng người, lớn tiếng quát, trong lòng có dự cảm không may.

Nhìn thế nào, hai vị này đều không giống như người của trang viên, cho dù là người đóng giữ trang viên Ma Cưu, người thường cũng quyết không được phép tiếp cận mê cung này. Trừ mấy vị Đại Hàng Sư bọn họ ra, chỉ có khoảng mười vị Hàng Đầu Sư hậu bối nhận được “đặc quyền” như vậy. Mười Hàng Đầu Sư hậu bối này, ai cũng biết Giang Trừng, thấy gã bị thương ở đây, nhất định sẽ vội đến cứu viện, tuyệt đối không thông thả mà đi như thế này.

- Giang Trừng đại sư!

Tới gần, quả nhiên là một nam một nữ, người nam trẻ tuổi đó đi đầu, diện mạo nho nhã, khí thế phi phàm, vừa nhìn không phải là người bản địa, mà là người Hoa. Từ từ tới bên cạnh y đứng lại cách y không xa. Thản nhiên chào hỏi y.

Giang Trừng tuy không thông thạo tiếng Hán, nhưng miễn cưỡng có thế hiểu được, cuộc trò chuyện thông thường không thành vấn đề. Đây dường như cũng là thói quen của người Lạc Già Thành, vừa căm hận uy thế cao cao tại thượng của người Hoa, vừa không ý thức tự giác cố gắng học hỏi từ người Hoa.

Bao gồm cả ngôn ngữ của họ, đó cũng là cách thể hiện thân phận thượng đẳng của mình.

- Ngươi là ai?

Tâm tư của Giang Trừng và sắc mặt của y giống nhau, vô cùng nặng nề.

Tình hình này, thật sự kỳ lạ. Trong đêm tối gió lạnh trăng mờ thế này, ở nơi trọng yếu của trang viên Ma Cưu, hai gã người Hoa đột nhiên xuất hiện trong mê cung, ngay trước mặt y. Trong lòng Giang Trừng, tình huống như vậy cũng chưa từng nghĩ tới. Người Hoa của thành Lạc Già mặc dù là “chủng tộc thượng đẳng”, nhưng trong giới Hàng Đầu, bọn họ không hề có địa vị gì đáng nói cả.

Nhiều năm như vậy, thật sự người Hoa có thân phận bình đẳng tiến vào trang viên Ma Cưu, chỉ có Phạm Anh đệ tự người hoa đó của sư huynh Di Nô. Hơn nữa còn là vì tặng các loại vật tư cho trang viên, mới có thể tiến vào được ngoại thành trang viên.

Nội thành, ngay cả y nửa bước cũng không có tư cách bước vào, chưa kể nói đến hậu hoa viên này.

- Ta họ Tiêu, Tiêu Phàm. Đến từ Trung Hoa.

Ngữ khí của Tiêu Phàm bình tĩnh thản nhiên như trước.

Giang Trừng kinh ngạc kêu lên:

- Đến từ Trung Hoa? Ngươi không phải người Hoa của thành Lạc Già à?

Mặc dù bây giờ là thời đại thông tin, nhưng nước Trung Hoa đối với Giang Trừng mà nói, vẫn xa xôi như thế. Lại không ngờ tới, có một ngày, sẽ có một vị “khách” của nước Trung Hoa, thâm nhập vào khu vực trọng yếu nhất của trang viên Ma Cưu.

Tiêu Phàm cười nhẹ.

Giang Trừng rốt cuộc không hổ là đệ tử của Ma Cưu. Đại Hàng Đầu Sư nổi danh “Bất Cổ Phái”, rất nhanh liền khôi phục vẻ điềm tĩnh, cảnh giác hỏi:

- Tiêu tiên sinh, xin hỏi ngươi khuya khoắt, đến trang viên của chúng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng là người của ‘Nạp Cát Phái’ ?

Nói thật, cái gã dám tấn công thẳng vào Ma Cưu trang viên, ở nước Đan Mạn thật sự là hiếm có rồi. Cũng chỉ có đại phái “Nạp Cát Phái” có danh tiếng lâu đời này mới dám hành động điên cuồng như vậy. Giang Trừng đã cảnh giác lại càng cảnh giác hơn, nhưng thực sự không thể nghĩ ra, một người Hoa của nước Trung Hoa, vượt trùng dương, không ngại xa xôi vạn dặm lại tới đây, rốt cuộc vì chuyện gì, tự nhiên quy Tiêu Phàm về phe của “Nạp Cát Phái”.

Có thể nói, suy đoán này của Giang Trừng, cơ bản là không thái quá.

Ít nhất trước mắt, Tiêu Phàm và “Nạp Cát Phái” cũng được coi là đồng minh.

Tuy rằng lúc này Tô Nam đang liều mạng cùng Ma Cưu, Tiêu chân nhân bỏ bọn họ qua một bên, chủ ý chạy thẳng tới trang viên Ma Cưu đánh “Xích Viêm Thảo”, dường như có phạm đạo bằng hữu. Tuy nhiên, hắn thật sự có thể hái được “Xích Viêm Thảo”, tuyệt đối chính là giúp Tô Nam và “Nạp Cát phái” một tay, Tô Nam có thể quay đầu bước đi, lại không cần dừng lại thành Lạc Già nơi thị phi này, kinh hoàng khiếp sợ đợi Ma Cưu đến giết y.

- Giang Trừng đại sư nhất định nghĩ như vậy, cũng không tính là sai. Nhưng, ta không có ý định giết chóc. Nếu Giang Trừng đại sư có thể phối hợp với ta, có lẽ có thể không đổ máu.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiêu tiên sinh khẩu khí thật lớn. Ngươi cho rằng nơi này là đâu?

Nếu đã đến nơi đây, ngươi có thể còn sống mà ra khỏi trang viên này thì đúng là nghi ngờ, lại ở đây hô hào khoác lác, nói cái gì “không có ý định giết chóc” ? Coi trong trang viên Ma Cưu này người chết hết rồi sao?

Cơ Khinh Sa cười nhẹ, tiếp lời:

- Giang Trừng đại sư, mặc kệ nơi này là đâu, ít nhất hiện tại bọn ta muốn lấy mạng của ngươi, dễ như trở bàn tay. Cho nên, xin ngươi phối hợp một chút, không nên ép bọn ta động thủ giết người.

Thông thường đại Hàng Đầu Sư đều rất kêu ngạo, đối phó với gã kiêu ngạo này, chính là cần đánh vào lòng tự tôn của y trước.

- Thật à? Ngươi thật sự cho là vậy à? Ha ha...

Giang Trừng liên tục cười lạnh, mượn thời gian nói chuyện này, sức lực trong cơ thể gã dường như đang dần dần hồi phục lại. Hai người Hoa đến từ đất nước xa xôi này, nhất định là coi Hàng Đầu Sư đồng đẳng với người thường rồi. Bọn họ mãi mãi không có cách gì có thể hiểu được, một tên Hàng Đầu Sư thật sự thì đáng sợ đến mức nào, có sức bật và sức lực dũng mãnh biết bao nhiêu. Mặc dù vừa rồi, Giang Trừng ngay cả cử động một ngón tay cũng rất khó khăn, muốn đối phó với một người đàn ông cường tráng bình thường, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Giang Trừng hiện giờ đã không muốn phí lời với hai tên này, chỉ muốn trực tiếp giết chết bọn chúng, càng sớm bế quan trị thương càng tốt.

Vu Tông không hổ là một trong những đại Hàng Đầu Sư mạnh nhất của “Nạp Cát Phái”, bị trọng thương, lấy một địch hai, vẫn cứ liều cùng chết với bọn chúng, y nếu vận khí tốt, e rằng nằm xuống đây không phải là hai cái xác mà là ba cái.

Giang Trừng vẫn chưa xem kĩ vết thương của mình, nhưng khẳng định là rất nặng. Thậm chí ngay cả thần hồn cũng bị thương nặng nề, hơn nữa là linh sủng bổn mạng của mình, đối với triệu hồi của mình đã không còn bất kỳ phản ứng gì, không trải qua thời gian nghỉ dưỡng lâu dài, sợ là không khôi phục được nữa. Nhưng lại chui ra hai người Hoa không biết trời cao đất dày, ở đây quấy rầy không yên.

Giang Trừng không lãng phí được thời gian này.

Đại Hàng Đầu Sư cổ tay khẽ lật, một pháp khí đen như mực, tạo hình kỳ quái liền xuất hiện trong tay y, đồng thời hai mắt khép hờ, tay trái điều khiển, miệng lẩm bẩm, sắp xuất ra đòn sát thủ, giết hai tên kỳ quái này, khiến chúng trở thành một đôi quỷ hồ đồ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, giơ bàn tay lên, một chưởng nhẹ như bay về phía trước.

Nguyên khí trời đất xung quanh đột nhiên quay cuồng.

Giang Trừng Đại Hàng Đầu Sư chỉ cảm thấy trong nháy mắt, một luồng sức mạnh cực mạnh đè xuống, giống như phong ba biển lớn, đột nhiên bao phủ lấy y. Vừa mới tập trung được một chút sinh lực, lập tức tiêu tan hoàn toàn. Xương cốt toàn thân như bị đè lên rung cành cạch, đừng nói đến dơ tay điều khiển làm phép, cả việc nhấc ngón tay lên, cũng trở nên khó khăn vô cùng, cơ thể trên dưới mỗi tấc trên da, đều có thể cảm nhận được luồng trấn áp mạnh vô song đó.

Hoàn toàn không thể chống đỡ lại.

Giang Trừng đại Hàng Đầu Sư hé miệng, cả nữa tiếng cũng không phát ra được.

Đặc biệt khiến Giang Trừng sợ hãi chính là, luồng sức mạnh không ngừng đè lên thân thể y đó, không thể di chuyển, thậm chí còn đang xuyên thấu qua da thịt y, từng chút một thấm vào cơ thể y, rất nhanh rải rác đến xương thịt tứ chi của y, toàn thân mỗi một kinh mạch, đều bị ép đến nỗi phải ngừng lại.

Linh sủng bổn mệnh vốn không hề có chút cảm ứng nào đối với việc triệu hồi của y, trong nháy mắt bừng tỉnh, dốc toàn lực dãy dụa luồng chèn ép cực mạnh này, nhưng chỉ cần xoay một chút, liền kiệt quệ chút sức lực cuối cùng, toàn thân cứng ngắc, cũng không thể cử động được gì, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Giang Trừng cảm thấy rõ, luồng sức mạnh cực lớn đó, bốn phía xoay quanh linh sủng bổn mạng của y, cuồn cuộn không ngừng.

Đây là Tiêu Phàm hạ thủ lưu tình, đồng thời cũng đang cảnh cáo y. Chỉ cần Tiêu Phàm muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết linh sủng bổn mạng của y. Đối với bất kỳ vị Hàng Đầu Sư nào mà nói, linh sủng bổn mạng bị giết, thì cũng có nghĩa là sinh mệnh của mình hoàn toàn kết thúc.

Cho dù là Ma Cưu đại quốc sư sư phụ y cũng không thể ngoại lệ.

Giang Trừng đang liều mạng chống đỡ.

Sau một hồi, Giang Trừng cảm thấy luồng sức mạnh vô song đó bỗng nhiên chuyển hướng, như thủy triều rút ra khỏi cơ thể y.

- A...

Giang Trừng không kiềm được hét lớn, ra sức phun một luồng hỗn khí bị nén trong lòng ngực ra, hít một hơi không khí trong lành vào. Nếu luồng sức mạnh vô song đó lại trấn áp tiếp, Giang Trừng e rằng bản thân sẽ không chịu nổi, nổ tung mà chết rồi.

Nhưng ngay sau đó, Giang Trừng liền cảm thấy không đúng.

Lồng ngực của hắn trống rỗng.

Linh sủng bổn mạng vốn ở vùng ngực của y, mượn hơi ấm của y để sưởi ấm —— là một con rắn nhỏ lưng đen dài không đến một xích, cũng rời khỏi cơ thể y cùng với luồng sức mạnh như thủy triều kia.

Giang Trừng đột nhiên nhìn lên, chỉ thấy linh sủng bổn mạng đã nằm gọn trong tay Tiêu Phàm, vẫn như là một cái vòng tròn, cuộn tròn trong lòng bàn tay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng có hứng thú nhìn con rắn nhỏ cứng đờ, giống như đang quan sát sủng vật rất thú vị này, trên mặt còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Một luồng hơi lạnh thấu xương, đột nhiên rải khắp xương cốt tứ chi Giang Trừng, như rơi vào một vực thẳm không đáy, bị luồng hơi cực lạnh từ đại ngục đóng băng thành một cái mụn băng.

Tiêu Phàm cầm linh sủng bổn mạng của y, chẳng khác nào cầm tính mạng của y.

Người Hoa đến từ đất nước xa xôi này, chẳng những công lực thâm hậu không đoán được, thậm chí còn tinh thông tất cả của Hàng Đầu Sư, vừa ra tay liền chế ngự được y, không có chỗ nào có thể vùng vẫy được.

Đương nhiên, nếu Giang Trừng không phải bị trọng thương trước, Tiêu Phàm mạnh như thế, y cũng tự tin để đánh một trận.

Nhưng, hiện tại...

- Giang Trừng đại sư, ta nghĩ chúng ta có thể từ từ nói chuyện.

497-khong-the-chong-do/1162214.html

497-khong-the-chong-do/1162214.html

310

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.