Chương 505
Hổ mang chúa
Cách đó không xa chợt vang lên liên tiếp hai tiếng thê lương.
Sắc mặt Tiêu Phàm thay đổi.
Lại có thêm hai người nữa chết oan uổng rồi.
Hàng Đầu Sư đấu pháp, quả nhiên vô cùng lợi hại.
Sau đó, một bóng người bay đến, thật sự như đang bay lượn giữa không trung, cảm giác người này giống như hóa thân thành một con dơi, tốc độ cực nhanh. Mặc dù ánh sáng lờ mờ, Tiêu Phàm trong chớp mắt đã nhìn thấy, người này cũng có dáng mạo của người bản địa, trang phục giống với vị Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư bị vây đánh nhìn thấy ở sau đại viện, chắc là đồng bọn.
- Trốn đi đâu?
Phía đằng sau tên Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư này, theo sát hai người đàn ông bản địa khác, khoảng chừng năm mươi tuổi, cũng chạy như bay, một dáng vẻ vừa vội vàng vừa tức giận.
Chắc chắn, hai người vừa rồi bị giết, cũng là Hàng Đầu Sư của trang viên Ma Cưu, hoặc có lẽ chính là môn nhân đệ tử của hai người này. Bị người trước mặt giết chết, đương nhiên sẽ phẫn nộ công tâm.
Hai người đàn ông đang đuổi theo đó, có cảm ứng mãnh liệt trên Huyền Vũ Giáp, khí tức mạnh, không có ý nhượng bộ vị Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư đang chạy phía trước kia. Đoán chừng là đại Hàng Đầu Sư “Bất Cổ Phái” trấn giữ trang viên Ma Cưu.
Dựa vào tin tức của Phạm Anh cung cấp, bình thường trang viên Ma Cưu sẽ có sáu vị đại Hàng Đầu Sư trấn thủ, trên gác cổng thành đã có một tên chết rơi xuống, trong một đám mà Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư vây đánh phía sau đại điện, Huyền Vũ Giáp cảm ứng được hai người, cộng thêm hai người hiện tại, tổng cộng có năm người đã lộ diện. Vẫn không biết còn một người, đang ẩn nấp ở đâu?
Có lẽ, không chỉ còn một người
Vì Phạm Anh nói ít nhất có sáu người, thời khắc phi thường, Ma Cưu có thể sẽ có càng nhiều Đại Hàng Đầu Sư được điều đến trang viên. Không tính Ma Cưu, bao gồm cả Di Nô trong đó, “Bất Cổ Phái” tổng cộng có mười lăm vị đại Hàng Đầu Sư.
Nhưng Tiêu Phàm đoán chừng, cho dù đại Hàng Đầu Sư đóng giữ trong trang viên hơn 6 người, nhiều thì cũng không nhiều tới đâu, mười lăm vị đại Hàng Đầu Sư, dám chắc không điều toàn bộ đến trang viên Ma Cưu. Nếu không, hẳn là có càng nhiều Đại Hàng Đầu Sư ra đánh địch. Để những kẻ xâm phạm trang viên tung hoành, giết hết môn nhân đệ tử của bọn chúng, thì vui lắm sao?
Hàng Đàu Sư còn lại không nhiều, tất nhiên có những nơi càng phải được trấn thủ chặt chẽ hơn, vạn bất đắc dĩ, không được tự ý rời khỏi. Nhìn tình hình trước mắt mà nói, toàn bộ trang viên Ma Cưu, nơi cấp bách nhất chính là nơi “Xích Viêm Thảo” sinh trưởng.
Nạp Cát Hàng Đầu Sư đằng trước tiến thẳng vào lối vào của mê cung.
Thông thường thì mê cung lớn như vậy, không chỉ có một lối vào. Có khi, mê cung càng nhiều lối vào, tình hình bên trong càng phức tạp. Chỉ là mê cung này quá lớn, cho dù có nhiều lối vào, muốn tìm ra, cũng không dễ dàng. Đoạn tường cao này, chỉ có lối vào phía trước này.
Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư không hề dừng lại. Chạy thẳng vào lối vào mê cung.
Phía sau, một tiếng “hừ”, lại nhanh như chớp vọng ra.
Trong tiếng “rít”, hai con hổ mang chúa từ trong lối vào lộ ra âm thanh đứt quãng. Nữa thân trên ngẩng lên, phần cổ dẹp cực lớn, nhìn chằm chằm vào Nạp Cát đại Hàng Đầu Sư. Lưỡi rắn đỏ tươi thụt thò.
[ truyen cua tui đốt net ]
Không giống với rắn hổ mang chúa bình thường, tròng mắt của hai con rắn hổ
mang này có màu đỏ tươi. Như chứa đầy máu tươi, trong ánh trăng ảm đạm lấp
lánh màu đỏ tươi sáng loáng, vô cùng kỳ quái.
- Vụ Tông, bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp. Chúng ta có thể không giết ngươi, nhờ Đại Quốc Sư xử lý!
Cứ như vậy trì hoãn, hai tên Hàng Đầu Sư “Bất Cổ Phái” phía sau đã truy đuổi sát nút, người đứng phía trước, vội vàng quát lên.
- Đúng vậy, Vu Tông đại sư, ngươi cũng là đại Hàng Đầu Sư nổi tiếng của ‘Nạp Cát Phái’, sư phụ ta quý trọng nhân tài, chỉ cần ngươi chịu đầu hàng, đại quốc sư nhất định sẽ đặc biệt cho phép ngươi gia nhập ‘Bất Cổ Phái’ bọn ta, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Xin Vu Tông đại sư suy nghĩ kỹ.
Một vị đại Hàng Đầu Sư “Bất Cổ Phái” khá nho nhã khác cũng khuyên nhủ nói, dùng những câu từ hết sức chú ý, khách khí hơn nhiều so với vị đồng môn phía trước. Cũng xem như là một mặt đỏ một mặt trắng.
Cơ Khinh Sa ghé sát tai Tiêu Phàm, nhẹ giọng giải thích lời đối thoại của hai bên cho Tiêu Phàm hiểu, còn nói thêm:
- Quả nhiên là người của ‘Nạp Cát Phái’.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Xem ra vì ngày này, “Nạp Cát Phái” và Tô Nam cũng hao tâm tổn sức rồi.
Vu Tông cười lạnh một tiếng, nói:
- Hai kẻ ngốc các ngươi, bây giờ còn chưa tỉnh ngộ. Nếu Ma Cưu luyện thành ‘Thiên Quỷ Hàng’, thứ mà phải ăn đầu tiên chính là những người bên cạnh như các ngươi đấy.
Hai gã Bất Cổ Hàng Đầu Sư phái liền biến sắc, cái vị khi trước tính khí khá nóng nảy quát:
- Nói vớ vẩn! ‘Thiên Quỷ Hàng’ cái gì? Ai nói vớ vẩn với ngươi thế hả?
Vẻ mặt của Hàng Đầu Sư khá ôn hòa tự xưng là đệ tử Ma Cưu cũng lập tức trở nên u ám vô cùng, chậm rãi nói:
- Vu Tông đại sư, ngươi đừng để người ta lừa, ai nói sư phụ ta muốn luyện ‘Thiên Quỷ Hàng’ ? Đây là những tin đồn thất thiệt, rốt cuộc chuyện đó có hay không đều chưa rõ ràng lắm, sao có người thật sự có thể tu luyện được? Như vậy, ngươi không được nói bừa nữa. Bằng không, tính tình của sư phụ ta dù có tốt đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không tha cho người đâu.
Vu Tông ngẩng đầu lên, cười to ha ha:
- Tha cho ta? Khi nào ta cần lão tha cho ta nhỉ? Nói cho các ngươi biết, nếu Vu Tông ta tối nay dám đến trang viên Ma Cưu, thì không có ý định còn sống trở về. Các ngươi đừng tưởng rằng có một Ma Cưu, ‘Bất Cổ Phái’ sẽ thật sự vô địch thiên hạ. Nói cho các ngươi biết, so với ‘Nạp Cát Phái’ bọn ta, còn kém xa lắm đấy. Thật sự là không biết trời cao đất dày!
- Kiêu ngạo, ngông cuồng!
Bất Cổ Hàng Đầu Sư có tính khí nóng nảy lớn tiếng quát, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
- Giang Trừng, không cần phí lời với loại vô lại này, cùng ra tay, giết lão ta. Chỉ có ba tên tiểu tốt, muốn làm loạn trang viên Ma Cưu của bọn ta, thật là mơ mộng hão huyền.
Đại Hàng Đầu Sư ôn hòa được gọi là Giang Trừng khẽ thở dài.
Y cũng không thật sự “yêu tài”, muốn thu hút Đại Hàng Đầu Sư có trình độ cao thâm như Vu Tông cho Bất Cổ Phái, thật ra là vì Vu Tông có bản lĩnh lợi hại, dù cho hai người bọn họ liên thủ, cũng không nắm chắc thắng lợi, chỉ muốn dùng lời lẽ để lay động Vu Tông. Nếu quả thật có thể không đánh mà khuất phục được lòng người, sư phụ nhất định sẽ thêm phần tán thưởng. Nói không chừng sau khi thoái vị, sẽ đem vị trí Đại Tế Ti truyền cho mình, mà không phải cái tên vừa háo sắc vừa ngông cuồng tự đại Di Nô kia.
Chỉ là cái tên Vu Tông này xem ra như là rùa ăn phải quả cân —— quyết tâm!
Muốn thuyết phục y đầu hàng, thì không cần phải nghĩ ngợi nữa rồi.
“Ầm” một tiếng!
Một quả pháo khói màu máu từ trong tay Vu Tông bắn ra, thậm chí không đợi hai người Giang Trừng hành động, liền hạ thủ lấy uy trước. Quả pháo khói này nhìn màu sắc rất đẹp, lại không mang theo mùi máu tanh, cũng không cháy hừng hực, ngược lại mang một luồng khí lạnh dày đặc, giống một dải hàn băng múa lượn.
Đáng ngạc nhiên chính là, luồng lửa lạnh của Vu Tông, không phải bắn về phía hai gã “Bất Cổ Phái” Hàng Đầu Sư đối diện, mà là bắn về phía hai con rắn hổ mang thủ vệ ở lối vào mê cung.
Hai con rắn hổ mang này, dường như không phải là linh sủng bổn mạng của các vị Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, mà là đặc biệt nuôi để bảo vệ lối vào mê cung. Ngoại trừ con mắt là màu đỏ tươi, không có khác biệt gì đáng kể so với rắn hổ mang khác. Nhưng được dùng để bảo vệ lối vào mê cung, chắc chắn không đơn giản.
Mắt nhìn thấy ngọn lửa lạnh đến, hai con rắn hổ mang không tránh không né, “rít” lưỡi rắn thụt thò, phần cổ dẹp co lại phía sau, lại đột nhiên ngẩng về phía trước, hai dòng nọc độc đặc sệt, giống như một mũi tên bắn về phía Vu Tông.
Mặc dù cách nhau bởi một khoảng cách không gần, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cũng lập tức ngửi thấy được mùi tanh hôi của nọc độc đó. Do vậy có thể thấy, độc tính của loại độc này, rất khác thường.
Một số rắn độc có độc tính cực mạnh, không cần truyền qua máu, da cũng có thể lây nhiễm, chỉ cần nhiễm phải một ít trên da, lập tức ăn mòn tới tận xương.
Vu Tông “hừ” lạnh một tiếng, tay trái bấm quyết, miệng lẩm bẩm, ngọn lửa lạnh kia “ầm ầm” nổ tung ra, tức khắc nọc độc bắn ra trước mắt đông cứng lại thành một phiến hoa băng, rơi xuống mặt đất, phát ra những âm thanh vỡ vụn lanh lảnh.
Ngay lúc này, Vu Tông buồn bực “hừ” muốn tiếng.
Chỉ thấy tay trái trên cánh tay y, bỗng nhiên nổi lên một tầng bọt nước, một mùi tanh hôi theo gió bay ra.
Xem ra Hàn Diệm vẫn chưa chắn hết tất cả độc rắn ra bên ngoài, cuối cùng vẫn còn một ít tránh được Hàn Diệm, phun thẳng đến cánh tay trái của Vu Tông.
Da vừa mới dính độc rắn, tức thì bắt đầu thối rửa, mùi tanh xông vào mũi, đủ thấy loại độc rắn này mạnh vô cùng.
“Bất Cổ Quái” Hàng Đầu Sư tính khí nóng nảy vui mừng, kêu lên:
- Vu Tông, ngươi chết chắc rồi!
Rắn hổ mang này là Ma Cưu đại quốc sư tự mình nuôi dưỡng, ngày thường dùng những thứ cực độc cho ăn, độc tính mạnh, sớm không còn là rắn hổ mang bình thường nữa, có thể được như vậy thiệt là hiếm thấy. Phàm là người hay là động vật bị nhiễm phải một lượng cực nhỏ nọc độc của loại rắn này, cuối cùng nhất định ngã lăn mà chết.
Vu Tông hiện giờ trúng phải độc rắn, thế thì chết chắc rồi.
Ánh sáng trắng lóe lên, trong tay Vu Tông đã có dao găm sắt bén sáng lóe, đại Hàng Đầu Sư không hề do dự vừa vung đao, cả cánh tay trái lập tức đứt rời khỏi khủy tay.
Tráng sĩ cụt tay!
Vu Tông này quả nhiên cũng là nhân vật lợi hại.
Nếu không thì Tô Nam cũng sẽ không phái y tham gia hành động tiến công trang viên Ma Cưu.
Hàn quang lại lóe lên, cánh tay bị đứt mang đầy mùi máu và tanh hôi chọc vào mũi đó, bắn ra về phía hai con rắn hổ mang. Hai con rắn hổ mang dường như nhìn thấy đồ ăn gì đó hết sức mỹ vị, cái đuôi mạnh dùng lực chống trên mặt đất, thân mình nhảy dựng đứng lên, miệng máu mở lớn, ngoạm lấy cánh tay đang bay tới và tranh nhau cắn xé.
Loài rắn không có răng hàm, không thể nhai, chỉ có thể nuốt tất cả thức ăn xuống.
Hai con rắn hổ mang không nhường nhau, kiên quyết dùng răng nanh cắn lấy cánh tay bị đứt, ở đó giằng co nhau không dứt.
Nhưng sau đó một lúc, hai con rắn hổ mang chúa hung dữ đột nhiên tê liệt mềm nhũn, ngã “xoạc” xuống đất, không động đậy nữa, dường như trong phút chốc đều toi mạng.
Rắn độc đối với con người mà nói, là nọc độc chết người, nhưng Hàng Đầu của Hàng Đầu Sư hạ, đối với rắn độc mà nói, cũng là toi mạng.
Hai con rắn hổ mang chúa kịch độc vô cùng này, lại bị Vu Tông giết chết tại chỗ.
Bóng người chợt lóe, Vu Tông vụt lên phía trước, tiến vào trong mê cung.
Hai gã Bất Cổ phái Hàng Đầu Sư vừa sợ vừa giận, cũng lập tức đi vào truy sát.
496-ho-mang-chua/1162213.html
496-ho-mang-chua/1162213.html
286
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
