Chương 507
Thuật ẩn nấp
- Ngươi muốn ta thế nào?
Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong giọng nói tràn đầy oán hận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi và bất lực. Khi bản thân yếu đuối nhất, bị người khác ức hiếp, cảm giác này khiến cho người ta căm phẫn vô cùng. Nếu bình đẳng quyết đấu mà chiến bại, tin rằng tâm trạng Giang Trừng nhất định sẽ không như bây giờ.
Với tâm lý này của Giang Trừng, Tiêu Phàm rất hiểu nhưng cũng không để ý tới, vẫn lẳng lặng đứng trước mặt Giang Trừng như thế, chậm rãi nói:
- Giang Trừng đại sư, hãy dẫn ta đi tìm ‘Xích Viêm Thảo’.
- Không được...
Giang Trừng gần như là phản xạ có điều kiện la ầm lên.
Chỉ là y thật sự quá yếu, mặc dù bị kích động, la cũng không lớn tiếng nổi.
- Giang Trừng đại sư, chỉ sợ ngươi không có lựa chọn nào khác.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, tay phải nắm con rắn nhỏ, bóp nhẹ. Giang Trừng chỉ cảm thấy một cơn đau âm ỉ kinh khủng truyền đến, xương sống của mình rung “kanh kách”, dường như bất cứ lúc nào có thể bị siết chặt đến dập nát.
Dù là như thế, linh sủng bổn mảng của Giang Trừng không hề phản ứng, đối với bất kỳ kích thích bên ngoài nào, con rắn này đã bị tê liệt hoàn toàn. Cũng chính là sức sống của động vật dũng mãnh hơn con người, con người nếu đến tình trạng như vậy, thì về cơ bản cũng không cần cứu nữa, toi mạng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng con rắn nhỏ này, chỉ cần cứu chữa kịp thời, lại có cơ hội sống sót.
- Giang Trừng đại sự, đừng làm lỡ thời gian nữa. Bằng không, ngươi chịu nổi, linh sủng bổn mạng của người thì không chịu nổi nữa rồi.
Cơ Khinh Sa ở một bên dùng ngôn ngữ bản địa Lạc Già nhẹ giọng nói, giọng điệu có hơi lạnh.
Thật ra thời gian của họ cũng không còn nhiều, không biết Tô Nam và thầy trò Nguyên Thành Tử có thể kiên trì được bao lâu. Một khi Ma Cưu đại quốc sư vội trở về, tất cả trở thành xôi hỏng bỏng không. Tiêu Phàm dù có tự tin hơn, cũng không nghĩ rằng ở trang viên Ma Cưu, dưới sự vây đánh của đại đa số Hàng Đầu Sư, còn có thể chiến thắng Ma Cưu đại quốc sư, thoải mái lấy đi “Xích Viêm Thảo”.
Tình hình Nguyên Thành Tử và Tô Nam đang đại chiến ở Hoàng Phủ của Ma Cưu, Tiêu Phàm thấy rất rõ ràng. Vị đại quốc sư chẳng những Hàng Đầu Thuật thần thông, trình độ võ thuật cũng rất cao cường, đối với việc vận dụng sức mạnh của trời đất, có thể nhớ nằm lòng, thành thạo.
Khắp nơi đều là kẻ địch.
Sự dũng mãnh này tuyệt đối không hề kém hơn Dung Thiên tổ sư người chưa từng được gặp mặt.
Ở hoàn cảnh thích hợp, một chọi một giao thủ, Tiêu Phàm cũng không nghĩ mình có thể tất thắng.
Giang Trừng không trả lời Cơ Khinh Sa, thật sự y cũng không có thời gian để trả lời. Cùng lúc cột sống cực đau, càng thấy đầu óc như bị siết chặt, một luồng sức mạnh vô song từ bốn phương tám hướng từ từ dồn vào trong đầu óc y, tiếng “ầm ầm” bên tai, trong chốc lát, đại Hàng Đầu Sư hoàn toàn không cách gì có thể suy xét, giống như ngày tận thế sắp đến vậy.
Giang Trừng không kiềm được hồn bay phách lạc.
Tra tấn linh sủng bổn mạng của y, là gián tiếp tra tấn thân thể y, đang trong lúc dự liệu thì lực lượng đó xâm nhập thẳng từ não bộ vào, là điều mà bất luận thế nào Giang Trừng cũng không nghĩ tới.
Cảm giác trong đầu óc, không phải là đau đớn, điều này hầu như không nghi ngờ, Giang Trừng một chút cảm giác đau đớn cũng không có, nhưng nỗi sợ hãi thậm chí còn nhiều hơn là đau đớn. Dường như có một loại “tư tưởng” khác, cưỡng ép xâm nhập tâm trí y, suy nghĩ của y bị trục xuất. Giang Trừng cảm thấy rất rõ, đây là một loại sức mạnh to lớn của pháp thuật. Tuy trái ngược hoàn toàn với pháp thuật của Hàng Đầu Sư, nhưng kiên quyết là sức mạnh pháp thuật.
Thân là đại Hàng Đầu Sư, phải đối mặt với mối đe dọa của cái chết, Giang Trừng còn có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng với sự uy hiếp biến thành “Cái xác không hồn”, rốt cuộc cũng không kiên trì nổi.
- Được, ta đồng ý...
Cắn răng, vô cùng khó khăn mới nói được vài chữ từ miệng, Giang Trừng chỉ cảm thấy giọt sức lực cuối cùng của cơ thể, cũng theo đó mà rời khỏi, thân thể của mình, biến thành một cái vỏ trống rỗng.
Cái gọi là “Dầu hết đèn tắt”, có lẽ chính là cảm nhận như vậy.
Cảm giác giống như vậy, Giang Trừng lại trải qua một lần nữa. Luồng sức mạnh khổng lồ xâm nhập vào trong tâm trí y đó, lập tức như thủy triều rút khỏi, toàn thân từ trên xuống dưới, một sự thoải mái khó nói thành lời.
Giang Trừng lại là kẻ lưu manh. Vừa đồng ý, liền vùng vẫy đứng dậy, ai ngờ chưa đứng vững, liền lảo đảo một cái, chân mềm nhũn, lại ngã xuống đất.
Thật sự thể lực đã cạn kiệt, thương tích nghiêm trọng.
Tiêu Phàm khẽ chau mày, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng, thấu qua lòng bàn tay, tuôn vào thân thể con rắn nhỏ trong tay. Con rắn nhỏ vốn cứng ngắc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lưỡi rắn thụt thò, trở nên vô cùng sinh động, thậm chí còn bò trong lòng bàn tay Tiêu Phàm. Chỉ có điều bất kể nó cố gắng như thế nào, cũng không thể rời khỏi “bàn tay lớn” này, mỗi lần muốn thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Phàm, liền bị một luồng sức mạnh vô hình chặn lại. Thử mấy lần liên tiếp đều không đánh mà lui, con rắn nhỏ cũng đành ngoan ngoãn ở trong tay Tiêu Phàm.
Cùng lúc đó, Giang Trừng đang ngã trên mặt đất cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp bao lấy cơ thể mình, vốn bị ép đến sạch sẽ, Kỳ Kinh Bát Mạch không còn một chút sức mạnh nào, đột nhiên trở nên tràn đầy.
Thắt lưng Giang Trừng giản ra, dễ dàng đứng dậy lần nữa, lần này, đương nhiên là chắc chắn hơn, nhưng nhìn về hướng ánh mắt của Tiêu Phàm, đã từ oán hận biến thành vô cùng kính nể.
Người trẻ tuổi đến từ đất nước Trung Hoa xa xôi này, trong tay nắm sức mạnh của trời đất, mãi mãi cao hơn mình, trong ấn tượng của Giang Trừng, dường như duy chỉ có sư phụ Ma Cưu đại quốc sư, có thể đạt tới trình độ như vậy. So sánh với Tiêu Phàm mà nói, rốt cuộc ai mạnh ai yếu, thật sự không thể nhận xét được.
Một người mạnh như vậy, cho dù y không phải là Hàng Đầu Sư, cũng tuyệt đối không phải là đối tượng mình có thể đối kháng được.
Nhưng, chính mình mang theo một người mạnh như vậy tiến đến “Thánh Tuyền”, thế thì “Xích Viêm Thảo” thật sự nguy hiểm rồi, mất đi “Xích Viêm Thảo”, sau khi sư phụ trở về, làm sao tha cho mình được?
Trong lòng Giang Trừng nghĩ như vậy, lén lút vận tức, liền nghĩ thả “Linh Trùng” của mình ra.
Loại “Linh Trùng” này vô cùng nhỏ, mắt thường gần như khó phân biệt được, là Ma Cưu đại quốc sư đã tự mình ban thưởng, dùng để liên hệ với nhau trong trường hợp khẩn cấp. Linh Trùng đều là một đôi, một con Giang Trừng mang theo bên mình, con khác thì do Ma Cưu đại quốc sư cất giữ. Bất kể thả con nào ra, thì Linh Trùng sẽ chạy thẳng đến con còn lại, tuyệt đối sẽ không đi đường vòng.
So sánh với Âm Quỷ của Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng mà nói, ưu điểm lớn nhất của Linh Trùng chính là bí mật, rất khó bị người ngoài nhận ra. Nhưng nhược điểm là không cách nào truyền tin tức đi một cách chi tiết được. Vì thế Ma Cưu đại quốc sư quy định, loại Linh Trùng này chỉ trong những trường hợp cần thiết nhất mới được sử dụng. Một khi Linh Trùng bay đến, chính là đại diện cho giây phút sinh tử của chủ nhân đã đến, người nhận được Linh Trùng, sẽ dốc toàn lực đến cứu viện.
Linh Trùng này vốn là Ma Cưu ban cho môn nhân đệ tử coi như là phương pháp bảo đảm tính mạng cuối cùng, lại là “vật tiêu hao” mang tính một lần, sau khi sử dụng một lần, Linh Trùng sẽ lập tức tử vong, chỉ có thể do sư phụ thưởng một đôi khác. Giờ đây Giang Trừng thả Linh Trùng ra, cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng một lúc sau, Giang Trừng liền biết mình đã nhầm.
Linh Trùng vừa mới rời khỏi người y, Giang Trừng chỉ cảm thấy vùng Đang Điền thắt lại, lập tức liền trở nên giống như cục bột nhão, chân khí nội tức, nửa phần cũng không động đậy được.
Tiêu Phàm chìa tay chưởng vào không trung, một con trùng còn nhỏ hơn cả con muỗi, bỗng nhiên liền bay lên tay Tiêu Phàm.
Ngay sau đó, Giang Trừng liền mất đi cảm ứng của Linh Trùng.
- Giang Trừng đại sư, nếu đã hợp tác thì phải mang thành ý ra. Ta hy vọng, đây là lần cuối cùng.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng điệu mang theo vài phần không hài lòng.
Một tiếng “Ọe”, miệng Giang Trừng hơi mở, một ngụm máu tươi phụt ra.
Linh trùng tuy nhỏ, nhưng lại nối liền với tâm mạch của y. Linh Trùng bị giệt, tâm mạch liền bị trọng thương.
- Giang Trừng đại sư, nếu ta là ngươi, thì sẽ ngoan ngoãn hợp tác, đừng gây chuyện nữa. Ta tin chắc, ở chỗ ‘Xích Viêm Thảo’ khẳng định là còn có người canh giữ. Ngươi hà tất một mình gánh hết tất cả mọi chuyện?
Cơ Khinh Sa ở một bên nhẹ giọng nói.
Giang Trừng đờ mặt, im lặng, nhưng dưới chân lại tăng nhanh tốc độ.
Nữ nhân này nói không sai, bảo vệ “Xích Viêm Thảo” không phải trách nhiệm của một mình y, hiện giờ tính mạng nằm trong tay người ta, y không thể không hợp tác. Nếu thật sự mất “Xích Viêm Thảo”, sư phụ trách phạt, tất nhiên khó sống, nhưng nếu lại gây sự, e rằng khó sống tới lúc đó.
Tình hình nguy cấp, tạm lo trước mắt.
Hơn nữa, lực lượng bảo vệ xung quanh “Thánh Tuyền” mạnh cỡ nào?
Tất cả đều là sư phụ tự mình bố trí thỏa đáng.
Hai tên này muốn tự chui đầu vào lưới, thế thì cầu còn không được!
Nghĩ như vậy, vướng mắc của Giang Trừng liền được tháo gỡ, dẫn theo Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đi nhanh về phía trước trong mê cung.
Tuy nhiên, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa không phải là người sớm nhất trong tối hôm nay đột nhập vào trong mê cung này, có một người, còn đến sớm hơn cả bọn họ. Đó là người có vóc dáng thấp bé, người đàn ông bản địa vẻ mặt đen đen, khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, cái duy nhất không giống người thường là đôi mắt của lão, trong đêm tối ánh hào quang phát ra xanh biếc, thậm chí còn làm người ta khiếp sợ hơn mắt Sói trong đêm đen.
Xai Vượng!
Một trong những người mạnh nhất của Nạp Cát Phái, gần với đại Hàng Đầu Sư của giáo chủ Tô Nam.
Thuật ẩn nấp, có một không hai trong giáo, dù là giáo chủ Tô Nam cũng không bằng. Xai Vượng cũng là sư đệ chính thống của Tô Nam, đệ tử cuối cùng của đại quốc sư tiền nhiệm, tâm phúc tín nhiệm nhất ở trong giáo của Tô Nam, cũng là chủ lực đột kích trang viên Ma Cưu trận này, tất cả hy vọng của Tô Nam, đều đặt cược vào lão.
Nếu như nói, cả thiên hạ còn có một người có thể đột phá phòng ngự trang viên Ma Cưu một cách vô thanh vô tức, tiếp cận “Xích Viêm Thảo”, Tô Nam cho rằng, người này không ai ngoài Xai Vượng.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, nhiệm vụ lần này hôm nay, không phải từ phân phó của Tô Nam, mà là Xái Vượng chủ động muốn đến. Xái Vượng trong khi tu luyện thì lọt vào bình cảnh, trừ khi có thể phá được bình cảnh lên một tầng cao hơn, bằng không Âm Quỷ đang không ngừng phát triển sẽ cắn trả. Nhưng tu vi cao thâm đến độ như lão, muốn đột phá bình cảnh, thực sự nói dễ hơn làm.
“Xích Viêm Thảo” cũng trở thành hy vọng duy nhất của Xái Vượng.
Đối với Xái Vượng mà nói, không lấy được “Xích Viêm Thảo”, chính là con đường chết, nhiều lắm còn có thể miễn cưỡng chống đỡ vài năm mà thôi. Thời gian càng kéo dài, Âm Quỷ càng cắn trả dữ dội tới lúc chết thảm vô cùng.
Với việc ngồi chờ chết, không bằng thử mạo hiểm một lần.
Nếu thành công thật, không những phá vỡ được xiềng xích của bản thân, tu vi tiến nhanh, có thể giải trừ được thảm họa của Tô Nam và “Nạp Cát Phái”.
Đúng là một công đôi việc.
Dựa vào sự hy sinh hào hiệp của ba vị đồng môn, đương nhiên cũng dựa vào thuật ẩn nấp vô song kỳ diệu của mình, bí mật đột nhập vào khu vực trọng yếu của trang viên Ma Cưu.
Bình mình đã lên rồi.
498-thuat-an-nap/1162215.html
498-thuat-an-nap/1162215.html
329
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
