Chương 504
Mê cung
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, dịch chuyển sang bên cạnh một chút, quay đầu nhìn phía Cơ Khinh Sa, hạ giọng nói:
- Ngoài việc phải đối phó với mấy tên Hàng Đầu Sư này ra, chúng ta vẫn còn một trở ngại nữa.
- Trở ngại gì?
- Chúng ta phải xác định vị trí của ‘Xích Viêm Thảo’ trước.
Về cơ bản, bọn họ không có thời gian để đi đường vòng.
Cơ Khinh Sa khẽ chau mày nói:
- Huyền Vũ Giáp của anh không cảm ứng được mùi của ‘Xích Viêm Thảo’ sao?
- Không cảm ứng được.
Tiêu Phàm lắc đầu nói.
Giống như “Xích Viêm Thảo” loại linh vật thiên địa có công hiệu cải tử hồi sinh này, thông thường mà nói đều rất đặc biệt. Có lẽ bản thân “Xích Viêm Thảo” có thể che mùi, kháng cự bất kỳ tra thám cùng cảm ứng của pháp khí và lực thần niệm.
Huyền Vũ Giáp tuy rằng thần kỳ, là một trong tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, chạm phải loại linh vật này cũng đành bất lực.
Cơ Khinh Sa suy nghĩ một hồi liền nói:
- Vậy chúng ta phải nghĩ cách bắt sống một tên.
- Có lẽ phải như vậy rồi. Hàng Đầu Sư bình thường chưa chắc đã biết rõ tung tích của ‘Xích Viêm Thảo’ ”.
Nhưng muốn bắt sống một Hàng Đầu Sư, thật sự dễ sao?
Tiêu Phàm không nán lại đây, cùng với Cơ Khinh Sa, vượt qua bên kia đại điện, tránh khỏi Hàng Đầu Sư đang đánh nhau ác liệt trong hoa viên, tiến sâu vào hoa viên. Ở trong đó, có rất nhiều kiến trúc như ẩn như hiện. Đoán chừng đó mới là nơi tu luyện thường ngày của Ma Cưu đại quốc sư.
Một trận chiến ác liệt khác đang diễn ra ở bên kia.
Lúc qua Nguyệt Môn, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa lại gặp phải thủ vệ, có điều lần này không chờ thủ vệ ra tay, cả hai liền đi trước một bước dọn dẹp luôn bọn thủ vệ.
Tiêu Phàm đem một trong số mấy tên Hàng Đầu Sư đến một nơi vắng vẻ, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu y. Một luồng chân khí mạnh mẽ xâm nhập vào, tên Hàng Đầu Sư đó toàn thân giật nhẹ, liền tỉnh lại. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Phàm, không kìm được mở miệng kêu la.
Bóng đen chợt lóe lên, một cái họng súng đen ngòm chắn ngay trên trán y.
Đây là vật Cơ Khinh Sa tiện tay tìm thấy từ trên người của tên thủ vệ bị đánh ngất. Khi thẩm vấn, có thể dùng tới những thứ này.
Quả nhiên, để họng súng ở trước trán, tên Hàng Đầu Sư định la lên liền lập tức thu lại, cổ họng cứng đờ, thậm chí cả cử động cũng không dám. Hàng Đầu Sư quả nhiên thần kỳ vô cùng, nhưng người có khỏe mạnh bị bắn một phát vào đầu, thì cũng chết chắc. Sợ rằng ngay cả Ma Cưu đại quốc sư cũng không ngoại lệ.
Trừ phi, y luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, thân thể trở nên bất tử nửa người nửa thần.
Thẩm vấn người bình thường, dùng thủ đoạn của Hàng Đầu Sư rất công hiệu, cũng như lúc này, thẩm vấn Hàng Đầu Sư cũng không bằng trực tiếp dùng súng lục.
Đây là Hàng Đầu Sư trẻ tuổi, dáng mạo của người bản địa. Tròng mắt chuyển động loạn xạ, nhìn Tiêu Phàm, lại nhìn Cơ Khinh Sa, thần sắc trong mắt vừa lộ vẻ căng thẳng vừa lộ vẻ sợ hãi. Đồng thời cũng mang một chút hiếu kỳ.
Không hề nghi ngờ, y cũng phát hiện Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa không giống người thường.
Đây không phải người bản địa, mà là người Hoa.
Dù được xem là Hàng Đầu Sư của trang viên Ma Cưu, đối với người Hoa cũng có chút coi trọng. Đây là “Xu hướng” của thành Lạc Gia. Cái gọi là “Phân biệt chủng tộc” chính là như vậy, người có hiểu biết nhất định tất nhiên rất phản đối sự ưu việt cao cao tại thượng của người Hoa. Nhưng đồng thời đại đa số người dân bản địa cũng thừa nhận ưu thế của người Hoa, thậm chí bao gồm cả những người bản địa ưu tú.
Sợ rằng chỉ có Ma Cưu đại quốc sư, Tô Nam Đại Hàng Đầu Sư những nhân vật nổi tiếng cùng đẳng cấp như vậy, sống chết nắm trong tay họ, khi đối mặt với người Hoa, mới không sinh ra cảm giác tự ti.
Hàng Đầu Sư trẻ tuổi tò mò là tại sao tối nay còn có cả người Hoa đến chung vui?
Hàng Đầu Sư người Hoa không ít, nhưng thật sự đạt tới thượng thừa thì rất hiếm thấy. Giống loại trình độ của Phạm Anh, lực tấn công cực mạnh, trong các Hàng Đầu Sư người Hoa được coi là tuyệt rồi. Nếu dám tự ý xông vào trang viên Ma Cưu, thì chắc chắn là tìm đến chỗ chết, đoán chừng không chống đỡ nỗi được ba phút ở trong trang viên liền hóa thành mưa máu đầy trời.
Hai vị này, cũng không biết ở đâu xuất hiện, lại còn có một nữ nhân.
- ‘Xích Viêm Thảo’ ở đâu?
Cơ Khinh Sa không mảy may quan tâm đến sự kinh ngạc của tên Hàng Đầu Sư trẻ tuổi, hạ giọng hỏi, họng súng hướng lên đỉnh đầu một chút. Mặc dù tên Hàng Đầu Sư khá trẻ tuổi, vả lại trình độ không cao, có thể khẳng định không phải đại Hàng Đầu Sư, chỉ là Lạc Già Nhân tế sư mới vào, vẫn đáng để thử một lần. Nếu lỡ gã thật sự không biết vị trí chính xác của “Xích Viêm Thảo”, thì không cần mạo hiểm đi bắt sống một tên Đại Hàng Đầu Sư.
Vốn tiếng bản địa ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, nhưng từ miệng Cơ Khinh Sa nói ra, ngay tức khắc trở nên tao nhã dễ nghe.
Nhưng dưới sự uy hiếp của họng súng, Hàng Đầu Sư trẻ tuổi hiển nhiên không có thời gian cũng không có tâm trạng để lĩnh hội loại tao nhã này, thần sắc ánh mắt lộ rõ sợ hãi, vội hỏi:
- Ngươi, các ngươi muốn tìm ‘Xích Viêm Thảo’ ?
Vẻ mặt không dám tin.
Ngay cả người Hoa cũng có ý đánh “Xích Viêm Thảo” ?
Thế giới này hoàn toàn làm cho người ta nhìn chẳng hiểu rõ.
- Gã đẹp trai, là ta đang hỏi ngươi.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói, tay trái đưa lên trước, kéo nhẹ để chốt an toàn, “cạch” một tiếng, lên đạn.
- Xin... Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết ‘Xích Diệm Thảo’ ở đâu... Thật sự tôi không biết...
Tên Hàng Đầu Sư trẻ tuổi sắc mặt đen đen trở nên trắng bệch luôn miệng nói. May mà người này đủ thông minh để biết trước mắt không thể lớn tiếng kêu gào. La lớn, tuy có thể đủ thu hút sự chú ý của người khác, biết bên này có địch đến. Nhưng như thế cũng có nghĩa là, tính mạng mình cũng không giữ được nữa. Mặc dù trước mắt là một người phụ nữ, nhưng ban đêm dám xông vào trang viên Ma Cưu, chắc chắn khi cần sẽ không ngần ngại bóp cò.
Giết người, đối với loại người này mà nói, tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại tâm lý.
- Vậy ngươi ít nhất cũng biết rõ, lão ta đang ở đâu chứ?
- Đang ở bên trong, đi vào trong... Cụ thể là ở đâu, chúng tôi cũng không biết, chỉ có tổ sư gia và sư phụ mới biết...
Hàng Đầu Sư trẻ tuổi vội trả lời, cố gắng dùng ngữ khí của mình để sao nghe thành thật nhất.
- Ở trong đó là ở đâu?
- Không biết, chúng ta không vào được trong đó. Đó là nơi tổ sư gia tu luyện, từ trước đến nay chúng ta chưa từng vào trong... Thật đó, những lời ta nói đều là sự thật, không hề bịa đặt...
Cơ Khinh Sa liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Xem ra Hàng Đầu Sư trẻ tuổi này nói thật rồi, ít nhất cũng xác định được, phương hướng của bọn chúng không sai. Tiêu Phàm từ cảm ứng lúc có lúc không trên Huyền Vũ Giáp, cũng có thể biết được, người nào không biết Hàng Đầu Sư lợi hại còn tồn tại hay không, dường như là hướng sâu trong khu hoa viên này.
Cuộc chiến ác liệt đang diễn ra, cũng ở hướng đó.
Một vị Nạp Cát phái Đại Hàng Đầu Sư, đã giết vào nơi cấm địa trọng yếu.
Tiêu Phàm chỉ ngón tay ra, tên bản địa trẻ tuổi Hàng Đầu Sư không kịp rên một tiếng, liền ngất đi như chết.
Phía sâu trong hoa viên, đi lên phía trước một đoạn nữa, liền thấy một bức tường cao chắn lại. Bức tường chắn này rất cao, tầm 3 mét, được xây bởi những viên đá khổng lồ. Trên đỉnh tường có gai nhọn dày đặc được tạo nên bởi những thanh thép, chĩa thành hai hướng, sáng loáng, không có bất kỳ chỗ nào để leo và để chân.
Tường cao hình vòng cung kéo dài ra hai bên, bên trái có một lối vào. Phía xa xa, từ lối vào nhìn vào bên trong, thấy một bức tường chắn cao khác, đá khổng lồ màu trắng xám, lạnh như băng.
- Đây là đâu? Chẳng lẽ là mê cung?
Cơ Khinh Sa hơi kinh ngạc hỏi.
- Rất có thể.
Tiêu Phàm gật đầu đáp.
Loại kiến trúc tường trong tường này, trong trí nhớ của hắn, hẳn chính là mê cung. Nếu không, căn bản không cần phiền phức như vậy.
- Nói như vậy, “Xích Viêm Thảo” có khả năng đã ở bên trong mê cung này rồi sao?”
Nơi tu luyện của Ma Cưu Đại Quốc Sư bỗng nhiên xuất hiện một tòa mê cung như vậy, thật sự rất kỳ lạ, nếu như không phải giấu “Xích Viêm Thảo” bên trong, thì không cần thiết phải xây mê cũng khổng lồ như vậy.
- Nhưng mà, có chút không đúng...
Cơ Khinh Sa liền lắc đầu, bác bỏ suy đoán của mình.
Tường cao tạo thành mê cung, quả nhiên chắc chắn, tay không không thể nào phá hủy được, mà lại không xây kín nóc. Chiều cao ba mét, trên tường gắn gai thép ngược xuống, là cách phòng thủ rất hay, lại hoàn toàn không thể leo lên. Chỉ cần có dụng cụ thích hợp, Cơ Khinh Sa tin rằng loại tường cao ba mét và có gai thép không trèo lên được này không thể ngăn được mình.
Trèo tường mà vào, mê cung như vậy sẽ vô hiệu ngay.
Đây chẳng phải uổng công vô ích sao?
Trực tiếp đóng kín nơi đây lại, há chẳng phải tốt hơn sao?
Tiêu Phàm dễ dàng đoán được nội tâm cô đang nghĩ gì, nói:
- ‘Xích Viêm Thảo’ phải hấp thụ được tinh hoa của trời đất mới có thể phát triển được, nếu ‘Xích Viêm Thảo’ trong mê cung này, đóng kín toàn bộ thì không ổn rồi.
- Hơn nữa, em không nên xem thường khả năng phòng ngự của loại tường cao này. Gai Thép chĩa ngược chỉ là thấy những thứ có thể nhìn thấy, mà còn rất nhiều thứ hạn chế không nhìn thấy được, mới là nơi thật sự lợi hại, muốn phá những thứ hạn chế này, trực tiếp lục lọi trên tường mà qua, độ khó còn hơn tìm đường trong mê cũng nhiều, tốn càng nhiều thời gian hơn.
Tốn một khoảng thời gian hòa hoãn như vậy, thì Hàng Đầu Sư trong trang viên sớm bao vây chặn lại rồi.
Chung quy thì nơi đây là sân nhà của người ta.
- Nếu như chúng ta có thể tìm được người dẫn đường nhỉ?
Cơ Khinh Sa bỗng nhiên nói.
Tiêu Phàm liền mỉm cười, Cơ Khinh Sa luôn tìm được biện pháp giải quyết vấn đề chính xác.
495-me-cung/1162212.html
495-me-cung/1162212.html
296
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
