Chương 503
Đại nội Hoàng thành
Mãng xà là một lọai sinh vật da dày thịt béo. Sinh mạng cực kỳ ngoan cường, bị công kích bình thường thì tác dụng căn bản là không quá lớn.
Tránh sự công kích của mãng xà, trực tiếp tấn công Hàng Đầu Sư, coi như là “muốn bắt giặc phải bắt vua trước”.
Cùng lúc đó, Cơ Khinh Sa bỗng nhiên vặn vẹo thân một chút, vòng eo mềm mại tạo thành một độ cong rất đặc biệt. Một con rắn nhỏ dài không đến hai thước, bắn ra từ bên người cô. Cả người con rắn này đỏ như máu, trong bóng tối lại càng thêm quỷ dị.
Đan Mạn là một nước nhiệt đới, trong rừng có rất nhiều các lọai mãng xà. Hàng Đầu Sư cũng rất thích nuôi mãng xà làm linh sủng bổn mạng của mình.
Đột nhiên, một con mãng xà lớn trườn xuống từ cột trụ ở hành lang, thu hút ánh mắt của mọi người. Con rắn nhỏ chưa dài dến hai thước kia sẽ tự nhiên bị bỏ quên, từ chỗ tối đánh lén đến, tám chín phần sẽ có hiệu quả.
Hai gã Hàng Đầu Sư này là huynh đệ, không biết đã dùng cách này phối hợp với nhau bao nhiêu lần rồi, trong những lần tập luyện rất ít khi thất bại. Bọn họ luyện Hàng Đầu thuật, giấu rắn độc trong hàm răng. Một khi bị rắn cắn trúng cũng sẽ không bị mất mạng như khi bị những con rắn độc khác cắn, hậu quả chắc chắn cũng không nghiêm trọng lắm.
Rất nhiều người sau khi trúng độc của Hàng Đầu Sư, vì muốn giữ mạng sẽ không thể không khuất phục Hàng Đầu Sư.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cánh tay đẹp như tuyết trắng vẽ ra một đường cong xinh đẹp. Năm ngón tay xòe ra, con rắn nhỏ mình đỏ như máu nhanh như cắt bị Cơ Khinh Sa nắm trong tay.
Năm ngón tay xiết chặt.
Con rắn nhỏ màu đỏ lập tức kêu “xèo xèo”, liều mạng vặn vẹo nửa thân sau. Phần cổ cũng không thể động đậy được.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
Con rắn nhỏ thân mình đỏ như máu bớt giãy dụa đi. Tuy nhiên trong khoảnh khắc lại rất “yên tĩnh”, nửa phần thân sau mềm nhũn ra và rơi xuống mặt đất. Chỉ nghe một âm thanh “Rầm” vang lên, một cọc gỗ mục nát đổ ra từ trong bóng tối, đó chính là Hàng Đầu Sư sử dụng linh sủng xuất kích vừa mới ngã xuống đất.
- Đừng ném đi.
Ngay khi Cơ Khinh Sa định cầm con rắn thân đỏ vất đi, thì bên tai vang lên giọng nói của Tiêu Phàm.
- Sao thế?
Cơ Khinh Sa nghiêng đầu sang một bên, dường như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
- Nghĩ cách để mang về, có cơ hội chúng ta sẽ nghiên cứu một chút.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra.
- Nghiên cứu cái này sao?
Cơ Khinh Sa giật mình sửng sốt. Cô du học ở thành Lạc Già Thành ba năm, chưa từng nghe nói linh sủng mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng có thể làm vật nghiên cứu.
- Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, linh sủng không thể rời khỏi Hàng Đầu Sư quá lâu, nếu không sẽ bị chết mất.
Cơ Khinh Sa nói cho Tiêu Phàm hiểu biết của mình.
Tiêu Phàm nhăn mày lại nói:
- Là như thế sao?
Nếu thực sự là như vậy thì có thể nói lên kỹ thuật nuôi dưỡng linh sủng của Hàng Đầu Sư có thể nâng cao. Điều này lại khác với mối quan hệ giữa hắn và Hắc Lân. Dù hắn và Hắc Lân có cách bao xa, bao lâu cũng không có vấn đề gì quá lớn. Dù ai bị tổn thương cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác. Hoặc có thể nói linh sủng mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng mới chính là linh sủng bản mệnh, hoàn tòan hòa làm một thể. Còn Hắc Lân và Tiêu Phàm không thể tính là linh sủng bản mệnh được, chỉ xem như là sủng vật có khả năng kết nối cao với chủ nhân mà thôi.
- Dù thế nào tôi vẫn muốn thử một chút.
Tiêu Phàm lập tức nói.
Theo như tình hình hắn tiếp xúc với các Hàng Đầu Sư và Hàng Đầu thuật, thì thủ đoạn của Hàng Đầu Sư vô cùng quái lạ. Nhưng xét cho cùng các sát chiêu chính thức không có gì ngòai hai hình thức là súc quỷ và linh sủng bản mệnh.
Hai thứ này chính là vũ khí chủ yếu của Hàng Đầu Sư.
Nghe nói ở Nam Dương còn có một lọai “Phi đầu hàng” vô cùng thần kỳ. Đầu của Hàng Đầu Sư có thể rời khỏi thân thể, bay trong đêm tối, nhắm người mà cắn, đồng thời Hàng Đầu có thể hạ xuống người bị cắn. Nghe thì có vẻ giống với truyền thuyết quỷ hút máu của phương Tây. Chẳng qua quỷ hút máu hóa thân thành con dơi, còn Hàng Đầu Sư là đầu lìa khỏi xác.
Tuy nhiên lọai Hàng Đầu thuật này chỉ là nghe nói đến mà thôi. Chưa nhìn thấy tận mắt thì Tiêu Phàm không thể tin được. Muốn hắn tin tưởng “Phi đầu hàng”, thì phải cho hắn tận mắt nhìn thấy sau khi đầu lìa khỏi xác mà người đó vẫn có thể sống được.
Cơ Khinh Sa gật gật đầu, lập tức đi đến bên cạnh Hàng Đầu Sư đã hôn mê, từ bên người gã tìm được một ống trúc, xem chừng đây chính là công cụ mà hằng ngày gã nuôi dưỡng con rắn nhỏ trong đó. Cơ Khinh Sa bỏ con rắn đã hôn mê vào trong đó, quả nhiên là rất kín kẽ.
Cơ Khinh Sa đóng nút lại, đưa ống trúc cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lật tay, trong tay lập tức xuất hiện một tấm Phù Lục đỏ tươi, rồi dán lên phía trên ống trúc.
Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy trong nháy mắt liền mất đi ống trúc và hơi thở của con rắn nhỏ này. Không thể nghi ngờ, Tiêu Phàm dán Phù Lục lên ống trúc là để ngăn cách hơi thở. Bất kể thế nào đây là linh sủng bản mệnh mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, chắc chắn là sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với chủ nhân, dù có cách xa thế nào hẳn là vẫn có thể cảm ứng được.
Tiêu Phàm cũng không muốn lúc mình vùi đầu nghiên cứu con rắn nhỏ này, lại bị Hàng Đầu Sư đuổi giết đến tận cửa.
Kích thích là kích thích, những cũng không dễ chơi như vậy.
Họ nhanh chóng qua cửa đại điện, ngọai trừ hai gã Hàng Đầu Sư tu vi không cao và hai gã bảo vệ người bản địa, thì ở đây cũng không có lực lượng bảo vệ nào khác. Chủ lực đều đi bao vây hai gã Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” rồi.
Nhóm bảo vệ trang viên Ma Cưu, về mặt kinh nghiệm không hề phong phú. Dù thế nào cũng không thể nghĩ ra, một buổi tối sẽ có hai nhóm người đột nhập. Từ khi nào thì đám người ngòai kia lại to gan như thế, ngay cả trang viên Ma Cưu mà cũng dám xông vào làm loạn?
Cuộc chiến ác liệt không xảy ra bên trong đại điện, mà là ở phía sau đại điện.
Trong đại điện, không có một bóng người.
Về cảm giác, nơi này chỉ là một nơi để tổ chức các cuộc họp. Bởi vì quan hệ của cá nhân Ma Cưu, nơi này vốn là trang viên tư nhân, rất khả năng đã hoàn toàn biến thành “Hoàng thành” của thổ dân bộ lạc Lạc Già, mọi việc lớn của bộ lạc đều được bàn bạc ở đây.
Ngai vàng ở chỗ cao nhất và ghế dựa hai bên đại điện đã xác nhận phán đóan này của Tiêu Phàm. Nếu hắn là một khách du lịch, bỗng nhiên nhìn thấy một tòa đại điện tráng lệ trong rừng sâu thế này, chắc chắn là phải mừng rỡ như điên, có thể khai quật rất nhiều thứ có giá trị.
Mà hiện tại, đại điện rộng mở ở chỗ này đối với Tiêu Phàm mà nói tác dụng lớn nhất chính là có thể yểm hộ cho hắn và Cơ Khinh Sa, che đậy thân hình bọn họ, không để cho đám người đang chiến đấu kịch liệt phía sau kia có thể phát hiện ra bọn họ.
Phía sau đại điện là một chỗ giống như hoa viên vậy.
Xem ra, tòa nội thành này, chẳng những là nơi Ma Cưu xử lý công việc mà cũng là nơi ở của ông ta, có điểm giống với hoàng cung Hoa Hạ quốc.
Trang viên Ma Cưu có thể được coi là “Thủ đô” của tòan bộ thổ dân Lạc Già, nội thành còn là cơ quan chính sự cao nhất. Cũng chính là “Hoàng thành”, sau Hoàng thành mới là cấm cung, nơi mà Hoàng đế sinh họat.
Trên cơ bản chính là kết cấu như thế.
Hoa viên cách đại điện không xa, hơn mười tên Hàng Đầu Sư vây quanh một thổ dân. Các linh sủng bản mệnh đứng ngòai xem tán loạn, chỉ chờ trực tìm cơ hội cho kẻ thù một đòn trí mạng. Vòng trong vòng ngòai, âm phong từng trận, hàn khí kinh người. Mười mấy bóng đen mơ hồ cùng tiến vào trận đấu.
Phía bên ngòai có mấy thi thể đã cứng ngắc, không còn chút sinh khí.
Trận chiến này vô cùng thảm khốc, chẳng khác nào trận tự bạo tại quảng trường nội thành.
Tuy nhiên nhìn qua thì Đại Hàng Đầu Sư của “Nạp cát phái” chỉ có sức chống đỡ, chứ không có sức trả đòn, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
- Xem ra, chúng ta phải tăng thêm tốc độ mới được...
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Tiêu Phàm, kề tai hắn nhẹ giọng nói.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trên cánh tay hắn một cảm giác mềm mại tê người, mặc dù trong bóng tối, vẫn không khỏi đỏ mặt tía tai. Thế nhưng có hơn mười tên Hàng Đầu Sư chiến đấu ác liệt cách đó không xa, Cơ Khinh Sa nói chuyện cũng không dám nói quá lớn tiếng.
Mấy tên Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát Phái” đến xâm phạm này, chính là “Ô dù bảo vệ” tốt nhất của bọn chúng, cần phải mau chóng tóm được “Xích Viêm Thảo” vào tay trước khi bọn chúng từng đứa một bị giết chết.
Cơ hội như vậy, có lẽ chỉ có một.
Trong đại trạch viện Hoàng phủ, thầy trò Tô Nam và Nguyên Thành Tử vẫn đang gắng sức chống đỡ. Nhưng thắng bại của trận chiến này, đã không còn gì trì hoãn nữa. Ngoài Tô Nam ra, cả nước Đan Mạch cũng không thể có người nào xứng đáng để Ma Cưu tự mình ra tay.
Nói cách khác, sau đêm nay, Ma Cưu sẽ tự mình trấn giữ trong trang viên, không đi ra ngoài nữa.
Đối với những người có ý muốn đánh “Xích Viêm Thảo” mà nói, đây là một tin tức làm người ta vô cùng tuyệt vọng.
494-dai-noi-hoang-thanh/1162211.html
494-dai-noi-hoang-thanh/1162211.html
295
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
