Chương 502
Một trận hỗn loạn (2)
Còn một người nữa cũng may mắn như tên xạ thủ, đó chính là Hàng Đầu Sư trẻ tuổi được phái đến trấn thủ ở cửa thành. Người trẻ tuổi vừa mới trở thành tế sư của Lạc Già, được sư phụ trân trọng không để anh ta tham gia cuộc đại chiến trong nội thành. Những Hàng Đầu Sư trẻ tuổi mới nhập môn sơ cấp như anh ta đều như những quả trứng gà yếu ớt vậy. Hàng Đầu Sư Nạp Cát Phái chỉ cần búng nhẹ móng tay thôi, là những Hàng Đầu Sư trẻ tuổi chưa kịp tỏa sáng này sẽ trở thành một cỗ thi thể.
Sự thật chứng minh, sư phụ anh ta chỉ thuận miệng quyết đóan thôi, nhưng lại rất chính xác.
Tiêu Phàm mà anh ta đụng phải, cũng không phải là kẻ khát máu.
Sau khi tha cho vị tế sư thổ dân trẻ tuổi kia, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cùng nhau đứng trên tường thành, từ trên cao quan sát tình hình phía dưới.
Hỏng bét rồi!
Nội thành và ngọai thành khác nhau hòan tòan.
Kiến trúc ngọai thành xây dựng chi chít, khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, đó là ngôi nhà cực lớn, không có nhiều sự khác biệt so với những trang viên bình thường.
Nội thành lại là một khoảng đất trống trải, nghiêm túc mà nói đó là một quảng trường rộng lớn. Chẳng qua quảng trường này bị một tường thành bao vây lại, tại phía nam nội thành là tòa đại điện lớn.
Đại điện được xây dựng giữa tường thành và tòa kiến trúc, tầm nhìn rất khoáng đạt.
Địa hình như vậy, kẻ đột nhập muốn ẩn hình xuyên qua quảng trường, tiến vào điện phủ, trừ phi người bảo vệ trong cung điện và trên tường thành đều là người chết, nếu không trên cơ bản là không thể vào đó được.
Huống chi, lúc còn sống Bồng Giang Đại Hàng Đầu Sư đã phát ra báo động rồi.
Ở cửa thành cách đó không xa, là một đống thịt nát và vũng máu lớn.
Mùi máu tanh không thể thóat đi được.
Vị Đại Hàng Đầu Sư tự nổ kia không hề giữ lại cho mình một thi thể trọn vẹn, mà lại dùng phương thức quyết liệt này để lấy tính mạng của những người trong Bất Cổ phái, khơi lên cuộc tập kích đáng sợ cuối cùng này.
Bên ngòai vũng máu lớn có bốn năm bóng người nằm lăn trên mặt đất, thân mình cong lại. Có thể nhận thấy đây chính là những kẻ đáng thương chết cùng vị Hàng Đầu Sư cho tự nổ kia. Ban đầu vốn tưởng là thắng lợi, nhưng cuối cùng lại bị tự nổ mà chết, có thể nói là xui xẻo đến tận cùng.
Ngọai trừ mấy thi thể vặn vẹo này, trên quảng trường không có một bóng người.
Những người còn sống đều đuổi giết Đại Hàng Đầu Sư của Nạp Cát Phái.
Đối với những người trấn thủ ở trang viên Ma Cưu, buổi tối mà sắc nguyệt thanh đạm chính là sự sỉ nhục với họ. Bị người khác đánh lén nội thành, đội phòng hộ và tuần tra dọc đường lại còn bị người ta giết sạch.
Phải nhớ rằng đây là trang viên của Đại Quốc Sư!
Đây không phải là nỗi sỉ nhục bình thường, mà quả thực là sự hổ thẹn cực kỳ lớn.
Chỉ có điều, hiện tại tất cả Hàng Đầu Sư và nhân viên bảo vệ không có thời gian để suy xét vấn đề bị sỉ nhục, họ cũng giống như những kẻ đột nhập, hiện tại trong đầu họ chỉ luẩn quẩn một thứ đó là “Xích Viêm Thảo”!
Những kẻ đột nhập chỉ để lại một người để ngăn chặn bọn họ, ba người khác thì không hề quay đầu lại, một mạch chạy về phía đại điện. Không hề nghi ngờ, bọn họ đang chạy về phía “Xích Viêm Thảo”.
Nếu “Xích Viêm Thảo” bị hủy trong tay những kẻ đột nhập, thì Ma Cưu Đại Quốc Sư sẽ trừng phạt Nạp Cát Phái như thế nào là điều không thể biết trước được, kết cục của bọn họ chắc chắn là sẽ rất thảm.
Đại Quốc Sư cũng không phải là một người ôn hòa hiền lành.
Từ khi Hàng Đầu Sư khai lập đã mấy chục năm, từng giết vô số người, đa số trong đó đều là những kẻ mạnh. Những người như vậy, những Hàng Đầu Sư như vậy có lẽ đã hình thành tính khát máu trong họ, sao có thể ôn hòa khiêm nhường được chứ?
Không nhìn thấy được tình hình trong cung điện, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nhập nhòe, lóe lên trong đêm tối.
Huyền Vũ Giáp cảm ứng, lại càng thêm kịch liệt.
Trong đại điện, một trận hỗn chiến đang xảy ra.
Tiêu Phàm cảm nhận được tin tức mà Huyền Vũ Giáp truyền đến, mắt nhìn đại điện cách đó hai trăm thước, hạ giọng nói:
- Còn hai người, hiện tại họ cũng bị bao vây rồi, trong đại điện đang có rất nhiều người bao vây họ.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nói như vậy tức là chỉ có ba người đến? Xem ra đây là những đệ tử mà Tô Nam chuẩn bị từ lâu rồi!
Chỉ ba người mà dám trực tiếp đến tấn công trang viên Ma Cưu đề phòng nghiêm ngặt. Cho dù Ma Cưu Đại Quốc Sư có bị đặt vào tình thế điệu hổ ly sơn đi nữa, thì họ cũng thật to gan, thật ngạo khí.
Chỉ có điều hiện tại cho dù ba người này có mạnh thế nào đi nữa, thì vẫn không thể đột phá được tuyến phòng vệ của Ma Cưu.
Một người đã tự nổ, hai người khác thì bị bao vây, lọt vào vòng vây mạnh mẽ, hẳn là họ cũng không cầm cự được lâu. Cho dù bọn họ là Đại Hàng Đầu Sư đẳng cấp gần bằng Tô Nam, thì Hàng Đầu Sư của Bất Cổ phái cũng không phải là những kẻ ngồi không.
Dù là kiến cắn voi, thì đối mặt với những trận chiến không ngừng, cũng mệt chết đi được.
đọc truyện cùng❤//truyencuatui.net/
Tiêu Phàm không vội vã trả lời, hai hàng lông mày nhẹ nhíu lại, tay phải nắm
Huyền Vũ Giáp thật chặt. Huyền Giáp dường như còn cảm nhận được tin tức của
một người, nhưng rất mờ hồ, như có như không. Mạnh như Tiêu Phàm cũng không
dám xác định, rốt cục người đó thực sự tồn tại hay đó chỉ là ảo giác của mình
thôi.
Khắp trang viên Ma Cưu đều là phòng ngự, mười Hàng Đầu Sư bình thường và Đại Hàng Đầu Sư sống trong đó, Huyền Vũ Giáp đều có thể cảm ứng được dao động linh lực của họ. Trong hoàn cảnh như hiện tại, cảm ứng của Huyền Vũ Giáp xuất hiện ảo giác là điều không thể.
Chỉ có điều, nếu chẳng may mình cảm ứng đúng, thì hơi thở không rõ ràng này có thể là của một vị Hàng Đầu Sư mạnh nhất trong số những người kia.
Tiêu Phàm cần đặc biệt để ý người này mới được.
Nếu thực sự tồn tại một vị đại sư mạnh như vậy, thì rốt cuộc người này là bạn hay thù?
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa không vội vàng không hấp tấp đi trên quảng trường tràn ngập máu tanh, đi về phía đại điện.
Ngay từ đầu không ai phát hiện ra bọn họ, hoặc không ai để ý đến. Hai người này phong thái điềm đạm, có quy tắc, dường như không giống với kẻ địch. Trong một hòan cảnh hỗn loạn sẽ tạo ra lối suy nghĩ hỗn loạn, dẫn đến phán đóan sai.
Khoảng cách hơn 100m, không ngắn cũng không dài, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa nhanh chóng tiếp cận đại điện.
Tòan đại điện này mang theo “dị vực phong tình”, cũng chính là hơi thở của bộ lạc người Lạc Già, kiến trúc cung điện có sự khác biệt rất lớn với cung điện Trung thổ. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, vẫn thấy pha tạp chút ít kiến trúc Trung thổ.
Nghe nói Hàng Đầu Thuật vốn chính là sự kết hợp giữa cổ thụât Châu Á Miêu Cương và vu thuật Nam Dương, vì thế kiến trúc cung điện trong trang viên Ma Cưu Đại Quốc Sư có pha lẫn kiến trúc Trung Thổ cũng là điều dễ hiểu.
Cuối cùng thì sự hiện diện của hai người ở đại điện cũng bị người khác phát hiện ra.
- Đứng lại! Ai đấy?
Hai nhân viên bảo vệ to khỏe đi từ trong cửa đại điện sáng bóng ra, giơ súng trong tay lên, họng súng đen ngòm chỉ về phía trước.
Từ diện mạo có thể nhận ra rằng hai gã nhân viên bảo vệ này là thổ dân, chẳng qua là mấy ngày nay Tiêu Phàm quen nhìn thấy những thổ dân thấp bé gầy gò, bỗng nhiên lại nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn như thế không khỏi có chút không quen.
Cơ Khinh Sa gọn gàng dứt khóat giải quyết hai tên bảo vệ này.
Tuy rằng cô không thích giết chóc, nhưng trong hòan cảnh hỗn loạn như này thì phải giải quyết một cách dứt khóat.
Hai người vừa mới đặt chân vào đại điện, một con mãng xà lớn bỗng nhiên trượt xuống từ cột trụ đá ở đại điện, lưỡi rắn dài màu đỏ không ngừng thè ra nuốt vào. Há to miệng lớn dính máu, lao mạnh về phía Tiêu Phàm.
Ngay lúc này, Tiêu Phàm vỗn không hề hoang mang bống nhiên gia tăng tốc độ. Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không thấy bóng dáng Tiêu Phàm đâu.
Một gã Hàng Đầu Sư thổ dân núp trong bóng tối cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, liền có một người xuất hiện trước mắt, nhìn qua thì là một người thanh niên.
- Hự!
Một tiếng hô vang lên.
Tiêu Phàm giơ đao lên, cắt một nhát lên cổ Hàng Đầu Sư thổ dân.
Hàng Đầu Sư thổ dân không kịp kêu tiếng nào, lập tức ngã xuống đất.
Mãng xà to lớn kia cả người chấn động, dường như vừa chịu một lực đả kích rất lớn. “Xoạch” một tiếng, cũng rơi từ trên cột trụ xuống, đập trên sàn nhà, không hề nhúc nhích.
Linh sủng bản mệnh của Hàng Đầu Sư chịu đả kích lớn, Hàng Đầu Sư cũng bị đả kích như thế. Đồng thời bản thân Hàng Đầu Sư bị đòn nghiêm trọng, thì linh sủng cũng sẽ bị như thế.
Trong khoảnh khắc Tiêu Phàm liền phán đóan rõ thế cục, áp dụng phương pháp chính xác nhất.
Không hề nghi ngờ, Hàng Đầu Sư bé nhỏ dễ đối phó hơn mãng xà to lớn kia. Nếu muốn đối phó với mãng xà kia, e rằng chỉ dựa vào khả năng của Tiêu Phàm chỉ là lãng phí sức lực thôi.
493-mot-tran-hon-loan-2/1162210.html
493-mot-tran-hon-loan-2/1162210.html
286
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
