Chương 501
Một trận hỗn loạn (1)
Con dơi này thậm chỉ to bằng hắc điêu nước Đan Mạn. Hai cánh dang ra ước chừng dài hơn một thước. Cho dù là trong đêm tối, hai mắt con dơi cũng lóng lánh hào quang, có thể thấy rất rõ ràng.
Hơn nữa có thể thấy đây cũng không phải là dơi thông thường ăn trái cây mà sống như ở quần đảo Nam Dương. Đây là lọai dơi lớn nhất thế giới, đầu của nó còn rất to. Con dơi phóng đầu lên cao này khiến người ta có cảm giác thật yêu dị. Nó mang theo một mùi máu tanh rất nồng đậm, dường như ngày bình thường nó chuyên hút máu tanh để sống vậy.
Không thể nghi ngờ, đây nhất định chính là một linh sủng bản mạng mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng.
Con dơi to lớn khiến người ta sợ hãi này phát ra âm thanh sắc bén trong đêm tối, nghe vào thật thê lương. Sau đó cả thân mình bỗng nhiên nổ tung trong không trung, nổ thành một trận mưa máu, trút xuống dưới, mùi máu tanh bốc lên khiến người ta muốn ói.
Lập tức, một tràng pháo tay trong nội thành vang lên ầm ầm.
- Chết rồi, chết rồi, thằng cha này cuối cùng cũng bị giết chết rồi...
- Chết là tốt, chết là tốt!
- Sư phụ, cuối cùng thì chúng con cũng báo thù cho người được rồi...
Ngay sau đó, một trận gào thét vang lên, đều là những thổ dân dùng ngôn ngữ bản địa, Tiêu Phàm nghe không thể hiểu được. May mà có Cơ Khinh Sa ở bên cạnh giải thích, mới có thể xem như là miễn cưỡng hiểu được một chút.
- Đây là ngôn ngữ của người dân Lạc Già, xem ra kẻ vừa bị giết chết là kẻ đến từ bên ngòai...
Cơ Khinh Sa vừa làm “phiên dịch” cho Tiêu Phàm vừa nhíu mi nói.
Nếu người bị giết là Hàng Đầu Sư của Lạc Già, thì chắc chắn đám người kia sẽ không vỗ tay nhảy múa như vậy.
Xem ra vận khí không được tốt, vừa mới đến đây, chưa tiến vào nội thành, thì kẻ đột nhập trước đã bị giết, vậy thì nhóm Hàng Đầu Sư trong trang viên có thể chuyên tâm đối phó với kẻ đột nhập mới rồi.
- Không chỉ có một kẻ từ ngòai đột nhập vào.
Tiêu Phàm hạ giọng nói.
Còn có mấy người, đang ở cách nơi này khá xa hơn giết một đám người.
Ngay tại lúc này, một tiếng thét thê lương vang lên, tiếng hét này tràn đầy phẫn uất, không cam lòng đồng thời cũng xen với sự tuyệt vọng và tàn bạo.
Tiêu Phàm biết rằng phương thức nuôi dưỡng linh sủng bản mệnh của họ khác với phương thức của Vô Cực Môn. Linh sủng bản mệnh của Hàng Đầu Sư và chủ nhân gần như là một thể thống nhất. Thậm chí còn nghe đồn qua, Hàng Đầu Sư phân linh hồn thành hai, một phần giữ lại trong cơ thể con người, phần còn lại cho nhập vào cơ thể linh sủng. Một khi linh sủng bị giết, thì ngay sau đó Hàng Đầu Sư cũng mất mạng.
Mấy ngày trước ba vị Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” là Tra Cao, Thái Vạn và Minh Lại oanh liệt bỏ mạng đã hoàn toàn xác nhận tin đồn này.
- Không ổn rồi, gã này muốn tự nổ...
- Mọi người mau tránh ra.
Sau đó lại là một trận gào thét lộn xộn xảy ra. Nhóm Hàng Đầu Sư “Bất Cổ phái” không ngừng né về bốn phía.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, giống như là một quả bom nổ tung vậy.
Dù đã có báo động từ trước nhưng vẫn có người tránh không kịp, truyền đến tiếng rú cực kỳ thảm khốc.
Đồng thời có một mùi máu tanh còn nồng nặc hơn lúc nãy, tỏa ra bốn phía xung quanh khiến người ta dường như trong nháy mắt rơi vào một biển máu.
Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhướn lên, thần sắc trên mặt không rõ là hài lòng hay không hài lòng nữa.
Hàng Đầu Sư đấu pháp, hậu quả thắng thua mãnh liệt như thế, khiến Tiêu chân nhân kín đáo phê bình. Theo cách nghĩ của Tiêu Phàm, thuật sĩ đều là người phi thường. Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách tôn nghiêm. Bị chết thảm như vậy, tan xương nát thịt, thậm chí còn khiến thân thể mình trở thành vũ khí, thời khắc cuối cùng vẫn nổ tung đả thương người khác, không khỏi vừa thê lương vừa thô bạo.
Không chút nào tôn trọng sinh mệnh của mình và của người khác. Lấy việc đả thương người khác làm mục tiêu. Thuật sư như vậy, thuật pháp như vậy khác một trời một vực so với nhận thức của Tiêu Phàm về thuật pháp.
Cùng lúc đó, ở ngoài biệt thự Hoàng phủ khoảng mười km, Tô Nam giáo chủ bị màn đêm bao quanh bỗng nhiên bị một trận đau nhức trong lòng, không kìm nổi sắc mặt đại biến.
Trên cổng thành của nội thành không phải là không có người phòng hộ, mà ngược lại lực lượng phòng hộ vô cùng lớn mạnh.
Thậm chí còn lắp đặt một chiếc súng máy hạng nặng, họng súng đen ngòm, giấu ở sau lỗ chân mai, bất cứ lúc nào đều có thể phun ra ngọn lửa chết. Ngòai chiếc súng máy hạng nặng này ra, còn có hai người bảo vệ mang theo súng lục và hai vị Hàng Đầu Sư thuộc quản lý của một vị Đại Hàng Đầu Sư.
Tuy nhiên giờ phút này, ngọai trừ xạ thủ súng máy hạng nặng và một Hàng Đầu Sư ra thì trên cổng thành không còn ai khác. Đa số mọi người đều đi đối phó với bốn vị Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” đột nhiên xông đến kia rồi.
Không thể không thừa nhận, bốn vị Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” này cực kỳ hùng mạnh, hơn nữa lại giống như siêu nhân vậy, xông vào trang viên mà không gây ra tiếng động nào, dễ dàng lọai bỏ tuyến phòng ngự ngòai thành, thuận tay tiêu diệt hai đội tuần tra, trong đó thậm chí bao gồm hai gã Hàng Đầu Sư. Dọc đường đi thế như chẻ tre, dường như không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, liền giết tới cửa ngòai nội thành. Thiếu chút nữa ngay cả Đại Hàng Đầu Sư Bồng Giang trấn ở cửa nội thành cũng bị qua mặt.
Trong sáu vị Đại Hàng Đầu Sư thường xuyên trấn thủ ở trang viên, Bồng Giang không được tính là tu vị cao, ông ta am hiểu nhất chính là thuật ẩn nặc. Thuật ẩn nặc của Hàng Đầu Sư ở trước mặt ông ta, hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều. Chính vì lẽ đó, nên sư phụ Ma Cưu mới sắp xếp cho ông ta trấn thủ ở cửa thành.
Dù là như thế, khi đợi Bồng Giang Đại Hàng Đầu Sư phát hiện tình hình khác thường nhanh chóng báo động, thì bốn Hàng Đầu Sư đã giết đến cửa thành. Bốn người đồng loạt ra tay, Bồng Giang Đại Hàng Đầu Sư chỉ ngăn cản một lát, liền bị bốn người liên kết giết chết.
Cứ như vậy đã chọc vào tổ ong lớn, toàn bộ trang viên Ma Cưu đều bị kích động. Hàng Đầu Sư và nhân viên bảo vệ từ khắp nơi đều chạy đến, bao vây tấn công bốn tên đột nhập.
Khi bốn tên Hàng Đầu Sư của Nạp Cát phái bất ngờ tấn công cửa thành, thì hai vị Hàng Đầu Sư, hai bảo vệ mang súng và Bồng Giang đều bị giết. Duy chỉ có xạ thủ điều khiển súng máy hạng nặng trước đó bị hôn mê, nên đã thóat được một kiếp. Bốn gã Hàng Đầu Sư của Nạp Cát Phái cũng không có thời gian và hứng thú để điều tra xem anh ta còn sống hay chết. Vừa thấy cửa thành không còn ai nữa lập tức phi người xuống, đi vào trong nội thành.
Căn cứ theo tình báo, “Xích Viêm Thảo” đang ở đây.
Chỉ cần hủy diệt cây thần dược này, thì Ma Cưu sẽ không thể luyện “Thiên Quỷ Hàng” được.
Tuy rằng nếu làm thế này thì nhất định là từ nay về sau “Bất Cổ phái” và “Nạp Cát Phái” sẽ không đội trời chung. Tòan bộ Nạp Cát phái sẽ phải chịu sự tức giận của Ma Cưu, nhưng so với việc Ma Cưu luyện thành công “Thiên Quỷ Hàng”, thì hậu quả của việc làm này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sự khác biệt giữa Nạp Cát phái và Bất Cổ phái chính là ở chỗ đỉnh cao của sức chiến đấu. Xét một cách chỉnh thể, thì Nạp Cát phái thâm hậu hơn Bất Cổ phái. Sự khác biệt giữa Tô Nam và các Đại Hàng Đầu Sư trong phái không thể bằng được sự chênh lệch lớn giữa Ma Cưu và Đại Hàng Đầu Sư trong phái ông ta.
Đây cũng chính là lý do tại sao Tô Nam chỉ phái bốn gã Hàng Đầu Sư đến công kích trang viên Ma Cưu.
Không có Ma Cưu trấn giữ trang viên, thì những Hàng Đầu Sư trong trang viên chỉ là “hạng hai” mà thôi.
Sự thực cũng chứng minh phỏng đóan của Tô Nam với lực lượng phòng ngự trang viên Ma Cưu rất chính xác. Phòng ngự ở ngọai thành chỉ như thùng rỗng kêu to, cuộc chiến đấu kịch liệt thực sự là phải ở trong nội thành.
Không biết vận khí của tên xạ thủ súng máy hạng nặng trấn ở cửa thành hôm nay đặc biệt tốt hay không tốt nữa, chưa đến một tiếng ngắn ngủi mà anh ta ngất tới ba lần.
Lần đầu tiên là khi bốn Đại Hàng Đầu Sư của Nạp Cát phái và Đại Hàng Đầu Sư Bồng Giang tranh đấu với nhau. Lần thứ hai là bị ảnh hưởng khi một gã Đại Hàng Đầu Sư của Nạp Cát Phái tự nổ. Thật vất vả mới tỉnh lại được liền nhìn thấy một người áo đen đứng trước mặt anh ta. Hương thơm khẽ gợn nơi chóp mũi, không ngờ đó lại là con gái.
Hơn nữa dáng người lại rất đẹp.
Xạ thủ súng máy hạng nặng vừa mới ngẩng đầu, liền bị “hai gò núi cao” hòan tòan che mất tầm mắt.
- Cái gì...
Tên xạ thủ súng máy hạng nặng đáng thương này mới hỏi hai chữ, chỉ thấy trên đỉnh đầu vù vù, lập tức ngã xuống, lần thứ ba bị hôn mê bất tỉnh.
Cơ Khinh Sa hạ thủ lưu tình, không lấy tính mệnh của anh ta.
Vị này là truyền nhân của phái Hà Lạc, là trọng tài trung cực của thế giới ngầm, là người con gái mạnh mẽ nổi tiếng cả tỉnh Yến Bắc, cô không thích cảm giác giết chóc.
Con gái không cần dùng máu tươi để thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
Càng là người con gái tao nhã, thì càng không cần sử dụng phương thức cực đoan này.
Đây là quan niệm trước sau như một của Cơ Khinh Sa.
493-mot-tran-hon-loan-1/1162209.html
493-mot-tran-hon-loan-1/1162209.html
291
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
