Chương 498
Dương đông kích tây
Trong đêm đen như mực, một chiếc xe việt dã lao nhanh trên đường quốc lộ phía nam thành Lạc Già.
Vì nguyên nhân địa thế, chất lượng đường quốc lộ phía đông bắc thành Lạc Già rất cao, đây là đường cao tốc mới xây dựng. Cũng giống như các vùng duyên hải khác, ven biển bắc bộ Giáp Lục Đảo là vùng kinh tế phát triền nhất cả đảo. Vùng duyên hải có mấy thành phố lớn tráng lệ, một con đường cao tốc đẳng cấp cao nối tiếp những thành phố này.
Trái ngược lại chính là sự hoang vu của Nam bộ.
Cách thành Lạc Già không quá mười km, đã thấy bầu trời xanh ngắt, đến biên giới rừng nguyên thủy rậm rạp tươi tốt, nhưng vẫn phải đi qua mấy con đường nhấp nhô đang tu sửa, uốn lượn qua cánh rừng nhiệt đới.
Xe việt dã chạy qua quốc lộ này, là con đường đẳng cấp cao nhất phía Nam thành Lạc Già, đây cũng là đường cao tốc. Vấn đề ở chỗ con đường cao tốc này thông qua sơn trang Ma Cưu, và cũng chỉ có thể đi thông qua sơn trang Ma Cưu.
Con đường này chẳng khác nào “quốc lộ riêng” của trang viên Ma Cưu.
Tốc độ của xe việt dã cực nhanh, lại không bật đèn, cứ như thế xuyên qua màn đêm, bay nhanh trên đường cao tốc. Trong xe việt dã, cả lái xe nữa là có bốn hành khách da ngăm đen, vóc dáng thấp bé gầy yếu, đây là đặc thù điển hình của người thổ dân bản địa.
Lái xe là một người đàn ông thổ dân, hai tay cầm thật chặt tay lái, điềm tĩnh, hai mắt lóng lánh màu lục hào quang, giống như đầu của một con mãnh thú, dường như không cần ánh sáng của đèn xe cũng có thể nhìn thấy rõ mọi việc trong màn đêm.
Ba tên thổ dân còn lại đều không rên một tiếng, vẫn duy trì trầm mặc trong xe, chỉ nghe thấy tiếng động cơ truyền đến rất nhỏ, chứ khó có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài.
Thường thì, cho dù là ban ngày thì cũng không có xe qua lại. Người trong thành Lạc Già rất tôn thờ Ma Cưu Đại Quốc Sư, nhưng những người có gan đi quấy rầy nhóm Hàng Đầu Sư tĩnh tu ở trang viên Ma Cưu thì rất ít. Những người đi trên con đường này đa số là người hầu trong trang viên đi mua đồ ăn, đồ dùng hằng ngày và dược liệu cần thiết cho việc tu luyện. Trừ những người đó ra, thì cũng chỉ có nhân viên bảo dưỡng đường quốc lộ mà thôi.
Hiện giờ, trong đêm tối, bỗng nhiên xuất hiện một xe việt dã không bật đèn bay nhanh như vậy. Tình hình thực sự quỷ dị.
Khoảng cách từ thành Lạc Già đến Ma Cưu trang viên theo đường thẳng chỉ ước chừng ba mươi dặm. Đường cao tốc cơ bản đều là cắt cong lấy thẳng, nên khoảng cách cũng không khác lắm. Vì thế sau một lát, Ma Cưu trang viên đã dần hiện ra trước mắt.
Trong đêm tối trang viên Ma Cưu, yên tĩnh, không huyên náo, từ xa nhìn lại, chỉ có cửa lớn lóe lên ngọn đèn yếu ớt. Cả trang viên đã chìm vào giấc ngủ say.
Đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài.
Vĩnh viễn không thể dùng lẽ thường để suy đoán được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Hàng Đầu Sư.
Rất nhiều Hàng Đầu Sư đều thích luyện công trong đêm khuya.
Xe việt dã không bật đèn có lẽ là lo lắng sẽ kinh động đến nhân viên bảo vệ trong trang viên.
Cách trang viên Ma Cưu còn chừng có hai ba cây số, xe việt dã liền dần giảm tốc độ, chậm rãi ngừng ở ven đường. Cửa xe mở ra, bốn gã thổ dân nhảy xuống xe, cả đám đều mặc áo ống tay rộng thùng thình – trang phục truyền thống nước Đan Mạn. Dưới loại trang phục rộng thùng thình này có thể giấu rất nhiều thứ.
Trong nhiều tình huống bình thường, pháp thể Hàng Đầu Sư và linh sủng bản mạng mà họ nuôi dưỡng, đều sẽ không dễ dàng để người khác nhìn thấy.
Có gan giữa đêm khuya tiếp cận trang viên Ma Cưu, bốn vị này chắc chắc là Đại Hàng Đầu Sư công lực rất cao thâm. Hàng Đầu Sư bình thường, ban đêm xông vào sơn trang Ma Cưu không có sự khác biệt lớn với người bình thường, thuần túy chính là điếc không sợ súng.
Vị Hàng Đầu Sư làm lái xe kia chắc chắn là thủ lĩnh những người còn lại. Sau khi xuống xe, ba người khác lẳng lặng đứng ở bên cạnh anh ta, không rên một tiếng, chờ anh ta chỉ bảo.
Lái xe không vội vã mở miệng, mà là ngẩng đầu nhìn trang viên Ma Cưu được một dãy núi kiến tạo vây quanh. Lục quang lóng lánh trong mắt càng thêm yêu dị vô cùng.
- Mọi người nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta chính là “Xích Viêm Thảo”.
Thật lâu sau, lái xe thu ánh mắt trở về, trầm giọng nói, thanh âm cực kỳ ảm câm, giống như từ chỗ sâu trong yết bức ra, nghe vào tai có cảm giác rất khó chịu.
- Căn cứ tình hình trước mắt, “Xích Viêm Thảo” sinh trưởng trong nội thành trang viên. Cả trang viên thật ra chính là xây dựng vây quanh “Xích Viêm Thảo”. Lực lượng phòng vệ ở đó chắc chắn là mạnh nhất.
- Giáo chủ đã cùng Ma Cưu giao chiến rồi, mặc dù có đám người Nguyên Thành Tử của Ngọc Dương Quan tương trợ, nhưng rốt cuộc có thể cầm cự bao lâu, ai cũng khó mà đoán trước được. Cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không thể ham chiến. Mau chóng đột phá bên ngoài, vọt vào nội thành đi.
Lái xe bắt đầu dặn dò nhiệm vụ chủ yếu.
- Vẫn là phương án đó, nếu như có thể hái được 'Xích Viêm Thảo' đó là tốt nhất. Nếu chẳng may không hái được, cũng phải dùng mọi biện pháp để hủy diệt nó. Chỉ cần hủy diệt 'Xích Viêm Thảo ", Ma Cưu sẽ không có cách nào tu luyện 'Thiên Quỷ Hàng' nữa.
- Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một lần cơ hội. Nếu lần này không thể thành công, chúng ta sẽ không còn có cơ hội thứ hai đâu. Ma Cưu nhất định sẽ đứng ở trang viên, không bao giờ rời khỏi nữa. Sau khi thành công, chúng ta vẫn tập hợp ở đây.
Ba gã thổ dân kia vẫn không nói một lời, chỉ yên lặng gật đầu. Nét mặt vô cùng kiên nghị, nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
Đột kích trang viên Ma Cưu!
Phá hủy “Xích Viêm Thảo”!
Hai chuyện này, bất kể là việc nào, đối với Hàng Đầu Sư mà nói, đều vô cùng điên cuồng.
Châu Á có câu ngạn ngữ là “vuốt râu hùm”, ý nói đến những người không biết tự sức mình tự đi tìm cái chết.
Nhưng đối với bốn người họ mà nói, đây là mưu đồ từ lâu chỉ có thể hành động một lần, chỉ cho phép thành công không được phép thất bại.
Một khi thất bại, có lẽ không chỉ nguy hại đến tính mạng mấy người bọn họ. Chỉ sợ là toàn bộ “Nạp Cát phái”, đều có tai hoạ ngập đầu. Ban đầu còn tính toán liên kết với Cao Trừng và Nạp Tá, có sự trợ giúp của hai vị này và Tô Nam - chủ trì Đại Hàng Đầu Sư số một, trong tình huống Ma Cưu bị điệu hổ ly sơn, phải đột phá trang viên phòng ngự, phá hủy “Xích Viêm Thảo”, đương nhiên là sẽ nắm chắc hơn. Ai ngờ Ma Cưu lại ra tay trước, Đại Hàng Đầu Sư Cao Trừng và Nạp Tả lần lượt gặp chuyện không may, hiện tại chỉ có thể dựa vào “Nạp Cát phái” tự lực cánh sinh mà thôi.
Bây giờ trang viên Ma Cưu, cho dù không có Ma Cưu Đại Quốc Sư tự mình trấn thủ, ít nhất vẫn có sáu gã Đại Hàng Đầu Sư đóng ở đó, trong đó có lẽ còn bao gồm Di Nô Đại Hàng Đầu Sư mà Ma Cưu Đại Quốc Sư tín nhiệm nhất.
Mấy ngày hôm trước, Tô Nam giáo chủ tự mình chọn lựa ba gã đồng môn đến thành Lạc Già để khiêu chiến Di Nô. Ba gã Hàng Đầu Sư kia cũng không biết rằng, Tô Nam lựa chọn bọn họ, chính là để bọn họ đi trước chịu chết. Chính là để Di Nô và Đại Hàng Đầu Sư khác của “Bất Cổ phái” sinh ra ý nghĩ khinh địch, cho rằng tiêu chuẩn Hàng Đầu Sư “Nạp Cát phái” cũng chỉ xoàng thôi và sẽ thả lỏng cảnh giác. Như vậy cơ hội của bọn họ sẽ cao hơn.
- Đi thôi!
Hàng Đầu Sư mắt màu xanh chỉ bảo xong, vung tay lên, dẫn đầu chạy về phía trang viên Ma Cưu.
Còn lại khoảng cách hai ba cây số, không thể lái xe, mặc dù là ban đêm, không mở đèn xe, chiếc xe tiếp cận gần quá sẽ dễ bị phát hiện.
Rất nhanh, bốn gã Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” đã hòa lẫn vào trong bóng đêm, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
http://truyencu
atui.net/ Trận tranh đấu bên trong biệt thự lớn
Hoàng phủ, vẫn tiếp tục.
Ma Cưu Đại Quốc Sư chặt chẽ khống chế được cục diện, ánh sáng màu lục ở hai tay còn lóa mắt hơn vừa rồi. Ngọn lửa màu xanh phóng ra càng thêm linh động so với lúc trước, uy lực cũng càng hùng mạnh hơn.
Tô Nam ẩn thân ở bên trong sương mù, sử dụng sáu gã âm quỷ ngăn cản Ma Cưu tiến công, tình thế như thế nào, nhìn không rõ lắm. Nguyên Thành Tử và mấy vị môn nhân ở bên cạnh rõ ràng cố hết sức hơn nhiều so với vừa rồi. Chẳng những chính Nguyên Thành Tử xuất ra Phù Lục lần nữa, mấy vị môn nhân cũng đều xuất ra Phù Lục, gia cố Bát Hoang trận, canh phòng nghiêm ngặt, không cho ngọn lửa xanh đột phá pháp trận phòng ngự.
Tuy rằng chưa nhìn ra nhiều nguy hiểm, Nguyên Thành Tử trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Nhìn tư thế này của Tô Nam, giống như là muốn đánh lâu dài với Ma Cưu rồi, hoàn toàn không có ý chủ động tiến công. Cứ theo đà này, Tô Nam có thể kiên trì bao lâu không thể biết được, Ngọc Dương Quan nhất định sẽ chống đỡ không nổi.
Tốc độ tiêu hao của Phù Lục quả là nhanh.
Loại Phù Lục luyện chế uy lực lớn này, cần tiêu hao nguyên liệu và pháp lực đều hết sức kinh người. Cho dù dựa vào khả năng của Nguyên Thành Tử, cũng không luyện chế được nhiều trong thời gian ngắn, bởi vậy số lượng chuẩn bị cũng không phải nhiều lắm. Một khi Phù Lục tiêu hao hầu như không còn, cũng chỉ có thể dựa vào pháp lực của bản thân đấu lại đòn công kích của Ma Cưu, vòng pháp trận phòng ngự bị công phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Sư phụ, như vậy không được... Chúng ta nhất định phải chủ động tiến công!
Kim Dương Tử cách Nguyên Thành Tử gần nhất hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hạ giọng, vội vàng nói.
Cứ như vậy, những ngọn lửa màu xanh lục dường như sớm phát hiện ra cơ hội, “Híz-khà zz Hí-zzz” một tiếng kêu to, chợt tăng thêm tốc độ, nhào đầu về phía Kim Dương Tử. Bên trong những ngọn lửa màu xanh, mơ hồ hiện ra một mặt quỷ dữ tợn.
Kim Dương Tử giận dữ, quát khẽ một tiếng, tay phải giơ lên, trong tay cầm một gương Bát Quái bằng đồng hướng về ngọn lửa màu xanh, đè xuống. Một nguồn pháp lực mãnh liệt từ trong gương Bát Quái phun ra, những ngọn lửa màu xanh dường như cũng có vài phần kiêng kị, khi tiếp xúc với pháp lực gương Bát Quái phun ra, liền cực kỳ nhanh chóng lui trở về.
Nguyên Thành Tử trầm mặt, gật gật đầu, tay trái lập tức niết quyết đặt ngang trước ngực, tay phải cầm kiếm dựng thẳng lên, miệng lẩm bẩm, tay phải lại lật ra, một tấm Phù Lục chu sa hiện lên. Khi Nguyên Thành Tử tiếp thêm pháp lực, Phù Lục chu sa bốc cháy lên như ngọn lửa, lóng lánh tươi đẹp, một nguồn pháp lực đạo môn khổng lồ lay động mà ra.
Kim Dương Tử và năm tên đệ tử vừa thấy, lập tức đều niết quyết tác pháp, thúc dục uy lực củaBát Hoang trận, dũng mãnh lao về phía sư phụ.
- Hự!
Nguyên Thành Tử gào to một tiếng, tay phải cầm kiếm đưa ra phía trước.
Phù Lục chu sa bỗng nhiên thiêu đốt hầu như không còn, hóa thành một con huyết sắc giao long giương nanh múa vuốt, rung đùi đắc ý, hướng về ngọn lửa xanh không ngừng bay múa. Một đoàn những ngọn lửa xanh vội vàng không kịp chuẩn bị, không kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị huyết sắc giao long ảo ảnh dập tắt... Trong nháy mắt, bốn con bướm màu lục vây quanh Bát Hoang trận, đều bị huyết sắc giao long giết chết không còn một mảnh.
Đám lửa màu xanh trong tay trái Ma Cư đột nhiên ảm đạm vài phần.
Huyết sắc giao long dường như tiêu hao quá nhiều năng lượng, cũng lập tức trở nên vô cùng hư nhạt. Nhưng vẫn không sợ hãi chút nào, mãnh liệt bổ nhào về phía Ma Cưu.
490-duong-dong-kich-tay/1162206.html
http://truyencu
atui.net/
490-duong-dong-kich-tay/1162206.html
365
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
