TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 499
Thừa dịp mà vào

- Hừ!

Ma Cưu hừ lạnh một tiếng, tay trái nâng đám ánh sáng màu lục lên, một con bướm màu xanh to hơn bốn đống lửa xanh lúc nãy hiện ra, phóng lên cao, đón huyết sắc giao long mờ nhạt lao thẳng tới, khẽ vỗ hai cánh. Huyết sắc giao long vốn đã tiêu hao phần lớn năng lượng, căn bản không thể ngăn cản nổi, giãy dụa vài cái, lập tức liền hóa thành những điểm sáng nhỏ, dần dần biến mất trong đêm tối.

Con bướm màu xanh đón gió phấp phới, lập tức trở nên cực kỳ to lớn, giống như là muốn che cả bầu trời vậy, bao phủ lên đám người Tô Nam.

Nguyên Thành Tử mặt lạnh, miệng lẩm bẩm, hai tay niết quyết, hai tấm Phù Lục chu sa lại xuất ra, nổ tung trên Bát Hoang trận, cùng con bướm màu xanh đồng quy vu tận.

- Ửm?

Hai hàng lông mày Ma Cưu hơi hơi giương lên, trên mặt hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

- Thật thú vị, Nguyên Thành Tử, xem ra trước kia ta có phần coi nhẹ các vị rồi. Đạo thuật Châu Á còn có mấy môn đạo khác nữa.

Trong trận tranh đấu này, sự chý ý của Ma Cưu dường như đều ở trên người Tô Nam. Còn đối với Nguyên Thành Tử và đám người của Ngọc Dương Quan chỉ là tùy tay đối phó, ép cho không ngẩng đầu lên được. Ông ta vốn cho rằng lần xuất kích này dù không phá vỡ Bát Hoang trận của Ngọc Dương Quan, ít nhất cũng khiến đám người Nguyên Thành Tử luống cuống chân tay, cũng không dám đến quấy rối nữa.

Ai ngờ giữa chừng lại bị Nguyên Thành Tử phá vỡ.

Nguyên Thành Tử lạnh lùng nói:

- Đại Quốc Sư thần công cái thế, Ngọc Dương Quan chúng ta khó lòng sánh được.

Như là đã hoàn toàn trở mặt, Nguyên Thành Tử cũng bất chấp tất cả, ngay cả đấu khẩu cũng không chịu thua.

Ma Cưu lập tức giận tái mặt, hừ nói:

- Cho dù đạo thuật của các ngươi càng lợi hại. Ở trong mắt ta, vẫn không chịu nổi một kích. Trên thế giới này, chỉ có Hàng Đầu mới là pháp thuật lợi hại nhất. Những đạo thuật khác đều là bàng môn tà đạo, không đáng để tâm.

Nguyên Thành Tử không khỏi bật cười ha hả, nói:

- Đại Quốc Sư, tôi thừa nhận, ở Hàng Đầu Thuật, ngài rất có thiên phú. Nhưng cũng không thể nói, ngài thật sự là ếch ngồi đáy giếng, thật sự tự cao tự đại. Ngọc Dương Quan chúng tôi chẳng qua chỉ là kế thừa chi mạch đạo thuật Hoa Hạ, tuyệt không xưng chính tông. Nhưng còn chỗ thần diệu lợi hại của thuật pháp Hoa Hạ thực sự, ngài có nghĩ cũng không thể tưởng tượng ra được. Chẳng lẽ Đại Quốc Sư thật sự nghĩ rằng, Hàng Đầu Thuật vô địch thiên hạ sao?

Ma Cưu lạnh lùng cười, nói:

- Nguyên Thành Tử, người Hoa các vị có câu con vịt đã nấu chín mà còn mạnh miệng. Ta thấy câu này rất thích hợp để hình dung ngài. Ngài không phục Hàng Đầu Thuật, không sao cả. Còn có tuyệt chiêu gì, đều xuất ra đi. Ta sẽ đứng ở chỗ này, chỉ cần sáu thầy trò các người có thể bức ta lùi lại sau một bước, tasẽ coi như các ngươi có bản lĩnh, tối nay ta có thể buông tha cho các vị một lần.

- Thật sao? Nếu Đại Quốc Sư đã nói thế thì tôi cũng muốn thử một lần!

- Cứ việc ra tay là được rồi.

Ma Cưu nói chuyện với Nguyên Thành Tử, còn phía bên kia tám con bướm màu lục bay múa xung quanh, hung hăng áp chế Tô Nam.

Tô Nam dường như không nghe được cuộc đối thoại giữa họ, chỉ có thể khống chế được sáu gã âm quỷ, vững vàng bảo vệ cho “địa bàn” của mình.

Nguyên Thành Tử phất ống tay áo một cái, liền khoanh chân ngồi xuống. Đám người Kim Dương Tử cũng khoanh chân mà ngồi, thần sắc ác liệt. Lập tức một trận tiếng động niệm chú nhẹ nhàng vang lên.

Tô Nam ẩn thân ở bên trong sương mù, nhìn chăm chú vào tất cả mọi việc, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười.

Xem ra Nguyên Thành Tử thực sự muốn liều mạng với Ma Cưu.

Vốn dĩ việc Nguyên Thành Tử và Ngọc Dương Quan có hoàn toàn trở mặt với Ma Cưu hay không, Tô Nam cũng không để ý như vậy. Khi ông ta và Ma Cưu, thậm chí “Nạp Cát phái” và “Bất Cổ phái” quyết đấu, lực lượng của Ngọc Dương Quan không đủ, thì Tô Nam thực sự để ý chính là thái độ của Tiêu Phàm. Tuy chưa tiếp xúc với Tiêu Phàm nhiều, nhưng Tô Nam lại tin tưởng, nếu như trên thế giới này còn có người có thể đối kháng Ma Cưu, vậy nhất định người đó chính là Tiêu Phàm.

Nguyên Thành Tử chính là cầu nối giữa ông ta và Tiêu Phàm, thái độ của Nguyên Thành Tử kiên quyết như thế, nhìn từ ý nghĩa nào đó cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của Tiêu Phàm. Chỉ cần Tiêu Phàm nhất định phải có được “Xích Viêm Thảo”, thì giữa hắn và Ma Cưu không thể “hóa thù thành bạn” được.

Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm vẫn không lộ diện, nhưng Tô Nam tin tưởng, Tiêu Phàm khẳng định đang ở nơi nào đó quanh đây, chăm chú theo dõi trận tranh đấu này, thời cơ thích hợp, tất nhiên sẽ ra tay.

Ma Cưu quá kiêu căng, một mình xông vào Hoàng phủ, không có ai trợ giúp, thậm chí còn không mang theo Âm Quỷ mà ông ta nuôi dưỡng. Ở trang viên Ma Cưu hoàn toàn dựa vào sự thần thông của bản thân để tác chiến. Lúc này có thể nói là thời điểm mà Ma Cưu yếu nhất, bây giờ là cơ hội tốt nhất để đánh bại ông ta. Tiêu Phàm chắc chắn sẽ nắm được điều này.

Nhưng Tiêu Phàm trên mái nhà phía xa lại không lên tiếng, xoay người rời đi.

- Tiêu Phàm?

Cơ Khinh Sa vội vàng kêu lên, có chút khó hiểu.

- Anh đi đâu vậy?

- Trang viên Ma Cưu!

Tiêu Phàm thản nhiên đáp.

Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đồng loạt trừng lớn hai mắt. Hiển nhiên Nguyên Thành Tử sẽ liều mạng với Ma Cưu, tất cả mọi người đang khẩn trương chờ đợi kết quả. Lúc này, Tiêu Phàm lại muốn rời khỏi, đi trang viên Ma Cưu?

Tuy nhiên Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đều không phải là người tầm thường, lập tức liền hiểu suy nghĩ của Tiêu Phàm.

- Anh muốn nhân cơ hội này đi hái “Xích Viêm Thảo” ?

Hai mắt Cơ Khinh Sa tỏa sáng, hơi hưng phấn nói.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Chỉ sợ không chỉ có một mình tôi có suy nghĩ như thế.

Cơ Khinh Sa gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, rõ ràng là Tô Nam đang kéo dài thời gian, dùng kế điệu hổ ly sơn.

Nếu không có sự sắp xếp từ trước, thì Tô Nam làm như thế sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù ông ta có kéo dài thời gian thế nào đi nữa, thì cũng chỉ vô ích. Chỉ có thể hái được “Xích Viêm Thảo”, thì mới có thể ngăn chặn Ma Cưu tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”.

Nếu không thể hồi sinh lại “Xích Viêm Thảo”, thì dù Ma Cưu có tiếp tục nghịch thiên thì cũng sẽ không dám thử luyện “Thiên Quỷ Hàng”.

- Tuy như vậy, nhưng sợ rằng cũng không dễ dàng.

Cơ Khinh Sa bước nhanh tới, hạ giọng nói.

Cho dù Ma Cưu Đại Quốc Sư đến một mình và bị bắt ở đây. Các Hàng Đầu Sư khác của “Bất Cổ phái” chưa lộ diện ai cả, thậm chí Âm Quỷ mà Ma Cưu nuôi dưỡng cũng không thấy bóng dáng đâu. Không thể nghi ngờ, những người này đều đóng giữ ở trang viên Ma Cưu.

Đây là chiến lực hùng mạnh khiến người ta nghẹt thở, càng không cần nói đến các biện pháp phòng vệ khác ở trang viên, ví dụ như cơ quan, pháp trận.

Nếu như không nắm chắc mười phần, thì tại sao trong thời khắc mấu chốt này Ma Cưu lại tự ý rời khỏi trang viên?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Mặc dù không nắm chắc mười phần, nhưng cũng đáng để thử một lần. Dù thế nào thì có người mở đường trước, thì tốt hơn nhiều so với một mình tác chiến.

Cơ Khinh Sa cũng không phải là cô gái quen chiều chuộng không quyết đoán, vừa suy nghĩ một chút liền gật đầu, hiểu cách phân tích của Tiêu Phàm.

Tô Nam không tiếc tự mình mạo hiểm, ở trong này ngăn chặn Ma Cưu, đồng thời rất tự tin với sự sắp xếp của mình. Nếu không chắc chắn chút nào, Tô Nam cũng không phải kẻ ngu, sao ông ta có thể hy sinh một cách vô vị như vậy?

- Đi thôi!

Cơ Khinh Sa nói.

Tiêu Phàm dừng lại, nhìn gương mặt kiều diễm của cô, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Tôi đi một mình.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cưởi, dường như cô dự đoán được Tiêu Phàm sẽ nói như thế.

- Không được, anh biết là tôi không đồng ý mà.

- Khinh Sa, trang viên Ma Cưu là nơi như thế nào cô biết rõ hơn tôi. Lần này cô nghe lời tôi đi, được không?

Tiêu Phàm cũng không nóng nảy, ôn nhu nói.

Cơ Khinh Sa lại nhẹ nhàng cười, nói:

- Tôi có khi nào không nghe lời anh? Hôm nay anh hãy nghe tôi đi. Tôi ở thành Lạc Già nhiều năm như vậy, cũng có chút hiểu biết về Hàng Đầu thuật. Thủ đoạn phòng ngự bình thường thì không có vấn đề gì, anh cũng không cần lo lắng việc tôi sẽ vướng chân anh... Quyết định như vậy đi, chúng ta không cần lãng phí thời gian vì những chuyện như thế này.

Giọng của Cơ Khinh Sa rất mềm nhẹ, giọng điệu cũng chắc như đinh đóng cột. Đừng thấy bình thường Cơ Khinh Sa đều thể hiện sự yêu kiều của thiếu nữ trước mặt Tiêu Phàm, nhưng điều đó cũng không thể che dấu Cơ tổng là một người con gái rất mạnh mẽ. Thời khắc mấu chốt, cho dù là Tiêu Phàm cũng không thể thuyết phục được cô.

- Được!

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.

Cơ Khinh Sa nói không sai, thời gian quý giá, không nên vì sự tranh chấp này mà lãng phí.

Ba người nhanh chóng xuất hiện ở khu để xe trước bồn hoa dưới lầu. Phạm Nhạc vẫn lái xe chạy nhanh ra khỏi tiểu khu, hòa nhập vào bóng đêm mờ mịt, đi nhanh về phía nam thành.

491-thua-dip-ma-vao/1162207.html

491-thua-dip-ma-vao/1162207.html

302

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.