Chương 497
Đạo trường sinh bất lão
- Tô Nam, xem ra tôi đánh giá ngài cao quá rồi, ngài thật sự khiến tôi thất vọng rồi.
Ma Cưu Đại Quốc Sư cười lạnh nói, đứng thẳng cách đó không xa, trong lòng hai bàn tay là bảo thạch chói mắt, những con bướm màu xanh vây quanh Tô Nam và đám người Nguyên Thành Tử không ngừng bay múa, chính là bay ra từ trong đám lục mang đó. Do thời gian hơi dài, những con bướm màu lục dần dần ảm đạm, lập tức sẽ có những con bướm màu xanh mới bổ sung đi vào.
Cho tới lúc này, tất cả những người đứng xem đều có thể nhận ra được, Ma Cưu Đại Sư đang chiếm thế thượng phong, ngăn chặn Tô Nam và đám người Ngọc Dương Quan ở một góc, chỉ có thể chống đỡ chứ không có sức trả đòn.
Tất cả Hàng Đầu Sư trong truyền thuyết nước Đan Mạn, Tô Nam là người số một sau Ma Cưu, cũng là Hàng Đầu Sư duy nhất có đủ năng lực một mình đối chọi với Ma Cưu. Tuy nhiên tình hình hiện tại, sự chênh lệch giữa Tô Nam và Ma Cưu không nhỏ tẹo nào.
Tô Nam “hừ” lạnh một tiếng nói:
- Đại Quốc Sư, ngài thật lợi hại, nhưng nếu muốn hòan tòan đánh bại tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu. Ha ha, âm quỷ của ngài đều ở trong trang viên rồi sao? Ngài không dám đưa ra... Một lòng giữ lấy. Đại Quốc Sư không dựa tòan lực vào âm quỷ, thì không thể đáng sợ như thế được.
- Tô Nam, ngài không cần thăm dò nữa. Tôi biết ngài còn giữ lại một chút tiềm lực chưa phát huy ra, nhưng như thế thì đã sao chứ? Chỉ có thể cầm cự được trong thời gian ngắn thôi. Tôi muốn ngài ngoan ngoãn ở trong nhà không ra ngòai, có lẽ có thể bảo tòan được tính mạng.
Ma Cưu không chút khách khí nói.
- Đại Quốc Sư nhắm trúng tôi rồi sao?
- Ha ha, Tô Nam, có phải tôi nhắm trúng ngài hay không trong lòng ngài tự biết. Ngài còn có tuyệt chiêu gì thì mau xuất chiêu đi, để cho tôi lĩnh giáo sự lợi hại của “phái Nạp Cát’ các vị. Thật ra nhiều năm như vậy mà không có một đối thủ nào kể ra cũng rất nhàm chán.
- Ở chỗ cao quá sẽ bị lạnh. Nếu đã như thế ngài còn muốn luyện “Thiên Quỷ Hàng” làm gì? Ngài đã là đệ nhất thiên hạ, cho dù có luyện thành công “Thiên QuỷHàng” thì vẫn là thiên hạ đệ nhất, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Ma Cưu cười ha hả, nói:
- Tô Nam, ngài vẫn chưa từ bỏ ý định có được tin tức chính xác. Thật ra nói cho ngài biết thì cũng chẳng sao, trên đời này ai không muốn trường sinh bất lão chứ?
- Trường sinh bất lão?
Tô Nam cười lạnh một tiếng.
- Đại Quốc Sư, tôi thấy ngài bị quỷ mê hoặc rồi, “Thiên Quỷ Hàng” có thể trường sinh bất lão sao? Không cần nói đến nhiều nguy hiểm, hy vọng thành công nhỏ như vậy. Cứ cho rằng ngài luyện thành công, vậy ngài vẫn là ngài sao? Đến lúc đó chỉ sợ không thể xác định được ngài là người hay quỷ. Khống chế cơ thể ngài rốt cục là người hay âm quỷ, ai có thể nói rõ được đây?
Ma Cưu quát:
- Ngài thì biết cái gì? Nếu “Thiên Quỷ Hàng” có thể thắng lại được vô thượng thần thuật mà Đại Thiên Vương truyền lại, thì tất nhiên đó chính là con đường trường sinh bất lão. Ngài không hiểu thì đừng có nói bừa.
- Vậy sao? Vậy xin hỏi, hiện tại Đại Thiên Vương đang ở đâu? Nếu ngài có thể mời ông ta ra cho tôi gặp mặt, thì tôi sẽ một mực kính phục ngài, mọi việc đều nghe theo ngài.
- Vớ vẩn, ngài là ai chứ, cũng muốn gặp Đại Thiên Vương! Đại Thiên Vương là người mà ai cũng có thể gặp sao? Chỉ có Hàng Đầu Sư cao nhất mới là người thừa kế của Đại Thiên Vương, mới có thể nhận được sự kế thừa chính thức. Còn ngài... Ha ha, còn kém xa lắm!
Ma Cưu khinh thường nói.
Tuy đứng cách đó không quá gần nhưng đoạn đối thọai này vẫn lọt vào tai những ngừời đứng xem.
Vladimir sắc mặt thay đổi, hưng phấn nói với Mikhail:
- Tiên sinh, nếu tôi không nghe lầm thì ông ta đang nói đến đạo trường sinh!
Mikhail nhẹ giọng nói ra:
truy
cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện - Vladimir, ngươi không nghe lầm,
ông ta đang nói đến đạo trường sinh. Tuy nhiên theo sự hiểu biết của tôi về
Hàng Đầu Thuật, “Thiên Quỷ Hàng” mà ông ta nói không thật sự trường sinh được.
Chỉ có cách biến mình thành một lọai sinh vật mới, thì mới có thể kéo dài tuổi
thọ. Nếu chỉ là như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đó tuyệt đối không phải
là thứ mà chúng ta muốn tìm.
Tâm tình hưng phấn của Vladimir lập tức chìm xuống. Có chút chán nản lắc đầu nói:
- Nếu thực sự là như vậy, thì đối với chúng ta mà nói, quả thật không có ý nghĩa gì.
Mikhail lại còn nói thêm:
- Làm việc không thể vơ đũa cả nắm. ‘Thiên Quỷ Hàng’ là Hàng Đầu Thuật cao nhất Nam Dương. Trước kia cũng chỉ tồn tại trong điển tích mà thôi, ngoại trừ trong truyền thuyết ra không có ai thực sự luyện thành công. Sau khi luyện xong sẽ ra sao, hiện tại cũng không ai biết. Nói ra thì cũng đáng để mong đợi đấy. Cho dù sự thật là không có nhiều trợ giúp đối với chúng ta, nhưng có thể hiểu biết hơn một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Vladimir liếc mắt nhìn Ma Cưu Đại Quốc Sư đang nắm trong tay đại cục, lo lắng nói:
- Tiên sinh, vị Đại Quốc Sư này rất dũng mãnh, chỉ e rằng ông ta không hoan nghênh việc chúng ta xâm nhập để tìm hiểu về ông ta.
“Thiên Quỷ Hàng” là bí mật của giới Hàng Đầu Nam Dương. Cho dù là luyện thành công, thì Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không dễ dàng để người khác nhìn trộm.
Mikhail nhẹ nhàng cười, thần thái thoải mái nói:
- Vladimir yêu quý, Châu Á có câu ngạn ngữ “mưu sự tại nhân”. Dù chuyện này có khó khăn thế nào, thì cũng có cách để giải quyết.
- Vâng, thưa ngài.
Vladimir vội vàng khom người, kính cẩn nói.
Rất lâu trước kia, Vladimir đã đi theo Bá tước, cụ thể là đi theo bao lâu thì Vladimir cũng không nhớ rõ nữa. Khi đó Vladimir còn rất trẻ, qua nhiều năm, Vladimir chứng kiến vô số huyền thoại của Bá tước tiên sinh, những sự thực không đếm hết được, khiến Vladimir kiên định tin tưởng, chỉ cần ngài Bá tước nói thì tuyệt đối không sai.
Sự sùng bái của Vladimir đối với Bá tước xuất phát từ trong nội tâm, mù quáng và triệt để.
Cùng lúc đó, thứ mà Cơ Khinh Sa chú ý đến không phải là điều này. Đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn Tiêu Phàm, hạ giọng nói:
- Tiêu Phàm, nghe lời này của Đại Quốc Sư lẽ nào ông ta thực sự đã từng gặp Đại Thiên Vương sao?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Phạm Nhạc đã lắc đầu liên tục, quả quyết nói:
- Không thể nào. Đó là nhân vật trong truyền thuyết, làm sao có thể còn sống được.
Cơ Khinh Sa nói:
- Tôi cũng biết Lạp Trắc Đắc Lý là nhân vật huyền thoại. Nhưng nếu ông ta thực sự luyện thành “Thiên Quỷ Hàng” và sống đến hiện tại cũng hoàn toàn có khả năng đấy. “Thiên Quỷ Hàng” có thể không trường sinh, nhưng sống được mấy trăm năm, thậm chí hơn nghìn năm thì cũng có thể. Theo truyền thuyết thần thoại của nước Đan Mạn, nếu Lạp Trắc Đắc Lý còn sống... Thì cho tới nay cũng chưa đến một nghìn năm.
Phạm Nhạc thản nhiên nói:
- Nếu thực sự có Đại Thiên Vương, hơn nữa vẫn còn sống, vậy thì người sợ ông ta nhất hẳn là Ma Cưu. Bởi vì trong truyền thuyết, sau khi luyện xong “Thiên Quỷ Hàng” trở thành thân thể nửa người nửa linh, muốn trường sinh bất lão, nhất định phải không ngừng cắn nuốt những linh hồn hùng mạnh để duy trì tính mạng của mình. Ma Cưu chẳng phải là đối tượng tốt để chiếm đoạt hay sao?
Cơ Khinh Sa lập tức nghẹn lời.
Phạm Nhạc phân tích quả nhiên rất có lý, không thể bác bỏ được.
Tiêu Phàm hạ giọng nói nói:
- Điều này cũng chưa nhất định. Nếu “Thiên Quỷ Hàng” thật sự có thể khiến người ta sống lâu hơn, kết nối sức mạnh của thiên địa, như vậy thì thời gian càng lâu, có lẽ không cần phải chiếm đoạt linh hồn người khác để duy trì tính mạng. Trong trời đất có rất nhiều tinh hoa, có tác dụng tương tự.
- Tiêu Phàm, ý của anh là Lạp Trắc Đắc Lý thực sự là một người khác?
Phạm Nhạc nghi hoặc hỏi.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ là suy luận mà thôi. Ma Cưu thân là Đại Quốc Sư, nhưng lại nóng lòng muốn tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, chắc chắn là có lý do của ông ta. Thực ra đây không phải là điều mà tôi quan tâm nhất...
- Vậy hiện tại anh đang quan tâm đến điều gì?
Cơ Khinh Sa tò mò hỏi, hai người đều nhìn về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lại nhìn Tô Nam và Ma Cưu trong tòa nhà xa xa, nói:
- Tôi đang nghĩ, lần này Tô Nam đến, hình như không cố ý che dấu tung tích của ông ta. Bằng không, tại sao ông ta lại ở Hoàng phủ?
- Đúng vậy, đúng là như thế.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không khỏi cùng nhau vuốt cằm.
Tô Nam đến Hoàng Phủ, không hề giấu diếm thân phận giáo chủ “Nạp Cát phái” của mình. Nếu nói là để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của con trai ông ta Duy Đa và mấy vị đồng môn khác thì có thể hiểu được. Nhưng sau đó lại có thể ngang nhiên cư ngụ lại Hoàng Phủ, thì hoàn toàn không thể giải thích được.
Hoàng phủ là một đại gia tộc, trong phủ nhiều người, nên phức tạp. Cho dù là hai cha con Hoàng Thanh Vân và Hoàng Cao Huy có nghiêm nghị đến mức nào, thì cũng khó tránh khỏi việc người trong phủ tiết lộ chuyện Đại Hàng Đầu Sư Tô Nam đang ở trong phủ. Hơn nữa từ đầu đến cuối Tô Nam cũng không yêu cầu Hoàng phủ giữ bí mật về hành tung của mình.
- Có cảm giác như Tô Nam dụ dỗ Ma Cưu, ngang nhiên khiêu chiến với Ma Cưu.
Cơ Khinh Sa lập tức nói ra phán đoán của mình.
- Đúng, chính là như vậy!
Tiêu Phàm khẳng định gật gật đầu.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc liếc nhau, đều có chút khó hiểu. Cơ Khinh Sa nhíu mi nói:
- Nhưng, tại sao Tô Nam phải làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta chắc chắn là có thể đối phó được Ma Cưu?
Theo tình hình trong sân, hiện tại Tô Nam hoàn toàn trong thế hạ phong, bị Ma Cưu áp chế mà không có lực hoàn thủ.
Tuy nhiên, đối với đại cao thủ như bọn ho, chưa đến thời khắc cuối cùng, ai cũng không dám nói thắng bại rõ ràng. Cố ý ẩn dấu thực lực, cuối cùng ra đòn quyết định cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Chỉ có điều, nếu Tô Nam thực sự có bổn sự như vậy, thì ông ta sớm đã có thể khiêu chiến với Ma Cưu rồi. Khi Ma Cưu còn trong hoàng cung, chỉ cần giết chết ông ta, thì Tô Nam lập tức có thể trở thành Đại Quốc Sư mới của nước Đan Mạn.
Cần gì phải đợi đến lúc này, đợi đến khi con trai mình chết trong tay Hàng Đầu Sư của “Bất Cổ phái”, mới đuổi tới chỗ Ma Cưu để mạo hiểm?
Giải thích không thông.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, hai mắt bỗng nhiên rời khỏi Hoàng phủ, nhìn trời đêm mịt mờ phía nam, trầm giọng nói:
- Có lẽ Tô Nam muốn dùng kế điệu hổ ly sơn.
Điệu hổ ly sơn?
Ông ta ở đây để níu chân Ma Cưu, để tạo cơ hội cho người khác!
489-dao-truong-sinh-bat-lao/1162205.html
489-dao-truong-sinh-bat-lao/1162205.html
344
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
