Chương 496
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê
Bỏ lại Phạm Anh, ba người Tiêu Phàm vội vàng rời khỏi quán cafe Hắc Thiên Nga.
- Sao thế?
Vừa đi ra quán cafe, Cơ Khinh Sa liền nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Phàm thấp giọng đáp:
- Có một người rất mạnh, tiến vào Hoàng gia.
- Người rất mạnh?
Cơ Khinh Sa hơi kinh ngạc, thật sự cái định ngữ “Hùng mạnh”, cũng tùy người thôi. Ở trong mắt người thường thì không có tiêu chuẩn nào, còn theo Tiêu Phàm, chính là tiêu chuẩn “giọng cười”.
Tiêu Phàm lập tức khẳng định nói:
- Đúng thế, cực kỳ hùng mạnh... Rất hiếm thấy.
Lần này, Cơ Khinh Sa thật sự giật mình.
Ngay cả Tiêu Phàm cũng liên tiếp dùng hai định ngữ, xem ra người này là thực sự rất khó lường. Chỉ có điều, người này rốt cuộc là người nào? Tại sao bỗng nhiên tiến vào Hoàng gia vào ban đêm?
Rất nhanh, xe con liền trở về tiểu khu bọn họ tạm thời thuê.
Khi xuống xe, Tiêu Phàm bỗng nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu, hướng lên đỉnh tòa nhà trên đầu, khóe miệng hiện lên vẻ kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Thật trùng hợp, người bạn cũ cũng đến rồi.
Hai hàng lông mày Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng giương lên, hiển nhiên, cô cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chỉ có điều loại hơi thở này rất nhạt, như có như không, Cơ Khinh Sa cũng không thể khẳng định chắc chắn.
- Hình như là... Vladimir?
Cơ Khinh Sa nghi ngờ nói.
Về phần khí tức của Mikhail, Cơ Khinh Sa hoàn toàn không thể cảm nhận được. Có lẽ cũng là bởi vì Mikhail cao minh hơn Vladimir.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Vladimir chẳng qua chỉ là đi theo mà thôi. Xem ra, ngài Bá tước đích thân đuổi tới giáp lục đảo, quả nhiên là có mưu đồ khác.
Nếu chỉ là Phạm Anh và tập đoàn Phạm Thị của gã, thì không thể thu hút được sự chú ý của Mikhail.
- Mikhail cũng tới sao?
- Ừ, đang ở tầng thượng bên kia. Tuy nhiên đừng lo, tôi phỏng chừng Bá tước cũng là bị vị kia thu hút tới, chúng ta không phải mục tiêu thăm hỏi của ông ta.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói, vẻ mặt lập tức trở nên thoải mái hơn.
Mặc kệ lai lịch Mikhail thần bí đến cỡ nào. Chỉ cần ông ta không chủ động gây hấn, Tiêu Phàm liền không có ý định dây dưa gì với ông ta. Ít nhất lúc này, Tiêu chân nhân không muốn gặp chuyện phiền phức.
Trên đỉnh lầu, Mikhail vốn chú ý động tĩnh bên trong Hoàng phủ bỗng nhiên cũng cúi đầu xuống nhìn, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Vladimir, Tiêu tiên sinh đã trở lại. Hắn hình như đã biết chúng ta cũng ở nơi đây.
Vladimir giật mình kinh hãi. Vội nói:
- Thưa ngài, vậy chúng ta có nên tránh đi hay không?
Nếu để người khác nhìn thấy, đường đường là Bá Tước Mikhail tiên sinh lại trốn trên mái nhà người khác thì thực sự không biết nên giải thích thế nào. Có một số việc tốt nhất là không nên để người khác nghi ngờ. Sự hoài nghi rất dễ dàng lên men đấy. Rất nhiều bí mật của người nổi tiếng chính là bị chính sự hoài nghi ban đầu vạch trần đấy.
Mikhail cười cười. Nói:
- Không sao, chúng ta không phải là kẻ thù... Ít nhất bây giờ không phải. Ta phỏng chừng, Tiêu tiên sinh đích thân chạy tới nơi này, cũng là có mưu đồ khác.
Chắc chắn sẽ không phải là nhắm vào Mikhail. Trước đó, Tiêu Phàm trừ phi là thần tiên mới có thể đoán ra được ông ta cũng sẽ đuổi tới thành Lạc Già, sau đó chạy trước đến nơi này để chờ ông ta.
Vladimir ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Bá tước, dường như ngài vô cùng tín nhiệm Tiêu Phàm.
Mikhail cười nói:
- Vladimir, không phải tín nhiệm, mà là thưởng thức. Có vài người, có lẽ ngươi không thể trở thành bằng hữu với hắn, nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp để tránh trở thành kẻ địch của hắn. Đó tuyệt đối không phải là việc làm người ta vui vẻ.
- Vâng, thưa ngài...
Vladimir vội vàng kính cẩn mà đáp.
Mikhail liền khẽ lắc đầu. Hiển nhiên, Vladimir không thể hiểu nội tâm thưởng thức Tiêu Phàm của ông ta, chỉ có điều theo thói quen mà phục tùng quyết định của ông ta mà thôi.
Thứ gọi là cảnh giới này, tùy với từng người sẽ có sự khác biệt. Không nhất thiết là thời gian sống dài, cảnh giới nhất định sẽ rất cao. Cũng may Mikhail nhìn trúng chính là Vladimir rất trung thành, chứ không phải y thông minh cơ trí và trí tuệ uyên bác.
Chủ tớ hai người bên này trao đổi vài câu, dưới lầu đã không thấy bóng dáng đám người Tiêu Phàm.
Khu tiểu khu người Hoa xa hoa này, quy mô cũng không quá lớn, tổng cộng chỉ có bốn tòa nhà, đều cao tới hơn mười tầng. Phạm Nhạc thuê phòng, cũng đã tiếp cận tầng cao nhất. Song song với tầng Mikhail đang ở.
Sau một lát, gần tầng cao nhất sáng lên ngọn đèn, Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc, đều xuất hiện tại ban công, nhìn về phía Hoàng Phủ.
Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhướn lên.
Tuy khoảng cách không phải quá gần, ngọn đèn Hoàng phủ cũng không phải quá sáng, nhưng nhãn lực Tiêu Phàm từ xa xa nhìn sang, liếc mắt một cái đã nhận ra được người đàn ông mặc trang phục người Hoa.
Chòm râu được cắt tỉa vô cùng tinh xảo kia chính là dấu hiện nhận biết người này.
- Ma Cưu Đại Quốc Sư...
Ngay sau đó, Cơ Khinh Sa cũng nhận ra Ma Cưu, không kìm nổi kinh hô một tiếng:
- Ma Cưu Đại Quốc Sư...
Sau đó cô đưa tay che miệng anh đào nhỏ lại.
Điều này thật sự là làm cho người khác giật mình, Ma Cưu Đại Quốc Sư không ngờ tự thân xuất mã, giết Hoàng phủ. Vị nhân vật trong truyền thuyết này, Cơ Khinh Sa ở thành Lạc Già hơn ba năm, cũng chỉ là nhìn qua hình của ông ta, tận mắt nhìn thấy hình dáng, đây là lần đầu tiên. Trên thực tế, Cơ Khinh Sa cũng không có thể xác định, người đàn ông mặc Hoa phục này chính là Ma Cưu Đại Quốc Sư, nhưng kết hợp lời Tiêu Phàm vừa mới nói, cơ bản có thể xác định ra rồi.
Tiêu Phàm đánh giá người này là “cực kỳ mạnh”, “cực kỳ hiếm thấy”.
Ngoại trừ Ma Cưu Đại Quốc Sư, Cơ Khinh Sa vẫn thật nghĩ không ra người nào khác có thể nhận được sự tôn sùng như thế của chân nhân chưởng giáo Vô Cực Môn.
Thực sự là Ma Cưu Đại Quốc Sư sao?
Ngay cả Phạm Nhạc trước giờ không nói gì cũng kinh hãi không hiểu, mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin. Dù Tiêu Phàm lần này đến thành Lạc Già, mục đích chính là muốn đối phó với Ma Cưu Đại Quốc Sư, hái “Xích Viêm Thảo” từ trong trang viên của ông ta, thì việc mặt đối mặt Ma Cưu Đại Quốc Sư là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà đó là đỉnh cao quyết đấu chỉ sau khi chuẩn bị hết mọi việc thật tốt, chứ không phải “tao ngộ chiến” thình lình xảy ra trước mặt như này.
Bởi vì không ngờ đến, cho nên rất giật mình.
- Xem ra hành tung của Tô Nam giáo chủ, vẫn bị bại lộ. Ma Cưu Đại Quốc Sư đặc biệt vì Tô Nam mà đến.
Hai hàng lông mày nhướn lên của Tiêu Phàm lập tức bình phục, ánh mắt sáng ngời nhìn tình hình xa xa trong Hoàng phủ, chậm rãi nói. Chẳng qua chỉ trong khoảng khắc, Tiêu Phàm có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Dù sao nơi này cũng là thành Lạc Già, là nơi “Bất Cổ phái” phát triển an toàn, người bình thường, thật sự không đủ trình độ tự mình ra tay với Ma Cưu Đại Quốc Sư. Tùy tiện phái một Hàng Đầu Sư trong giáo phái của ông ta ra cũng có thể giải quyết được vấn đề.
Chỉ có Tô Nam, mới đáng để Ma Cưu thận trọng đối đãi như thế.
Hàng Đầu Sư khác của phái “Bất Cổ” đến đây cơ bản đều là tự tìm chỗ chết.
Tình hình trong Hoàng phủ, sớm đã khác hoàn toàn với trận chiến mang tính thử công thủ, hiện tại đã tiến vào trận đánh giáp lá cà chính thức rồi.
Tô Nam đứng một chỗ ở bên trong bồn hoa, bốn phía gió nổi từng trận, toàn bộ hoa cỏ thực vật trong bồn hoa sớm trở nên khô vàng, giống như đã chết héo toàn bộ. Tô Nam thậm chí bị một màn sương đen bao vây lại, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút bóng dáng mơ hồ.
Mọi người ở bên trong sương mù, ngoại trừ Tô Nam ở ngoài, còn có sáu bóng đen như ẩn như hiện, phân thành sáu phương khác nhau, bảo vệ Tô Nam bên trong. Màn sương đen bao vây Tô Nam, chính là từ miệng sáu bóng đen này phun ra, nối thành một mảnh.
Không hề nghi ngờ, đây là sáu gã âm quỷ mà Tô Nam nuôi dưỡng, đã triệu hồi toàn bộ ra rồi. Sáu tên âm quỷ này bày ra sáu tư thế khác nhau, đều khá cổ quái, thật giống như một loại công pháp kỳ quái nào đó mà Hàng Đầu Sư đang tu luyện.
Trong mắt của Tiêu Phàm, lại hiện lên tia kinh ngạc.
Thật sự thì “Tạo hình” mà sáu gã âm quỷ của Tô Nam bày ra, có vài phần tương tự với “Luân hồi tương ác quỷ đạo lục pháp tướng”. Nếu không phải là trùng hợp, lẽ nào ác quỷ đạo cũng có chút liên hệ với pháp môn tu luyện của “Nạp cát phái”. Thật giống như kế thừa cửu quỷ lưu nước Đông Đảo, là thoát thai từ ác quỷ đạo lục pháp tướng, kết hợp cùng với trường phái võ thuật địa phương, Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) để hình thành ra “Cửu quỷ lưu”.
Nghe tương truyền, Nam Dương Hàng Đầu Thuật có nguồn gốc từ Châu Á, dung hợp từ Miêu Cương cổ thuật và Nam Dương thổ dân lưu truyền mà thành.
Vô cực kế thừa bác đại tinh thâm, nhiều năm trước có một bộ phận truyền lưu đến Nam Dương, bị Hàng Đầu Sư kiệt xuất học tập, dung nhập vào Hàng Đầu Thuật, cũng là điều có thể.
Cơ Khinh Sa bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Không phải Nguyên Thành Tử nói, về tương đối thì Hàng Đầu Thuật của ‘Nạp Cát phái’ là chính phái sao? Tại sao bây giờ lại không phải?
Tô Nam giống như rất thích sử dụng Âm Quỷ để đối địch. Trong suy nghĩ của mọi người, thích quỷ như vậy, khẳng định không phải là chính phái, mà thật ra lại có nhiều mối quan hệ với tà thuật.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Thuật pháp ở bản thân mình, mấu chốt ở chỗ tu luyện tâm tính như thế nào. Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng âm quỷ, là phương thức tu luyện lưu hành nhất, cũng không thể nói ai thích đuổi quỷ thì người đó là người ác được.
Hơn nữa xem tình hình trong trận đấu, Tô Nam hiển nhiên đã lâm vào trận chiến khó khăn. Ông ta và sáu gã âm quỷ người hầu, mơ hồ hợp thành một trận phòng ngự pháp, màn sương đen vấn vít, phạm vi hạn chế ở trong vòng bồn hoa, không dám đi ra ngoài.
Mà từng đám lửa màu xanh lại không ngừng vây quanh màn sương đen cao thấp bay múa, giống như bảy tám con bướm màu lục khỏe mạnh, nhưng cũng không quá sáng ngời trong bầu trời đêm, tạo ra một dải màu xanh biếc, chói mắt đẹp đẽ, cực kỳ huyễn lệ.
Nhìn qua thì những ngọn lửa xanh này vô cùng xinh đẹp, lại tựa hồ như là khắc tinh của màn sương đen. Nhìn ra được, màn sương đen cũng không phải là không muốn lan ra bên ngoài, thật sự là bị ngọn lửa màu xanh chế ngự. Màn sương đen chỉ cần đụng một cái đến ngọn lửa màu xanh, liền lập tức bị bốc lên cuồn cuộn, giống như là bị kinh hãi vậy, sẽ cực kỳ nhanh rụt vào bên trong, không dám vượt Lôi Trì một bước.
Lại nhìn bên kia, Nguyên Thành Tử và năm tên môn nhân đệ tử, sớm xuất ra các loại pháp khí, miệng lẩm bẩm, thì thào cầu nguyện. Phù Lục trước mặt bay múa thiêu đốt, gắt gao bảo vệ cho đầu trận tuyến của Lục Hợp Bát Hoang trận.
Bên cạnh đám đạo sĩ, cũng có mấy ngọn lửa màu xanh biến thành con bướm, vây quanh Lục Hợp Bát Hoang trận, đang tìm cơ hội đột phá vòng tròn phòng ngự của trận pháp.
Đếm một cách cẩn thận thì bên Nguyên Thành Tử có bốn ngọn lửa màu xanh. Bên Tô Nam có tám ngọn lửa, ước chừng nhiều gấp đôi.
488-nguoi-ngoai-cuoc-tinh-tao-nguoi-trong-c/1162204.html
488-nguoi-ngoai-cuoc-tinh-tao-nguoi-trong-c/1162204.html
328
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
