Chương 495
Lực lượng phòng vệ của trang viên Ma Cưu
Bên trong Hoàng phủ, một mảnh xơ xác tiêu điều.
Trong quán cà phê Hắc Thiên Nga, lại rất náo nhiệt. Tuy nhiên góc của đám người Tiêu Phàm vẫn vắng lạnh như trước, xung quanh cũng chưa có ai ngồi xuống. Mọi người tình nguyện chen chúc ở chỗ khác. Thậm chí có vị khách sau khi liếc nhìn bên này liền vội vã xoay người rời khỏi quán cà phê, dường như trong lòng rất sợ hãi.
Đám người Tiêu Phàm làm như không thấy những chuyện này, vẫn nói chuyện với nhau rất hòa hợp. Chỉ cần Tiêu Phàm đặt câu hỏi, Phạm Anh liền thành thật trả lời, thái độ tương đối “thành khẩn”.
Đối với loại thái độ này của gã ta, Tiêu Phàm tương đối hài lòng, nâng chén trà lên uống một ngụm, mỉm cười hỏi:
- Phạm tiên sinh, ngài đã từng đi qua trang viên Ma Cưu chưa?
- Từng đi qua rồi.
Phạm Anh lập tức gật đầu.
- Trước kia khi Di Nô ở trang viên chủ trì giáo vụ, tôi thường xuyên qua bên đó tặng đồ cho ông ta và một số Hàng Đầu Sư khác.
- Nói như vậy, Phạm tiên sinh tương đối thân quen trang viên Ma Cưu?
- Có thể xem là như thế đi. Phần lớn những nơi ở trang viên tôi đều đã xem qua. Ngoại trừ nội thành quan trọng nhất, tôi không đi vào. Nơi đó là chỗ tu luyện của Đại Quốc Sư, người bình thường không được vào đấy, cho dù là sư phụ Di Nô của tôi cũng chỉ đi vào đó vài lần.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, nói:
- Phạm Anh, hẳn không phải là như vậy chứ? Ma Cưu Đại Quốc Sư vừa mới quay lại trang viên không lâu, trước đó, ông ta đều ở tại hoàng cung. Khi đó, ngài cũng không thể vào nội thành được sao? Nhìn qua ngài cũng không giống với người quy củ lắm.
Phạm Anh liền có điểm xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Cơ tiểu thư, tôi quy củ. Tuy nhiên, việc gì cũng có giới hạn của nó, có nhiều việc nhất định phải tuân theo quy định. Quy củ của Đại Quốc Sư, không ai dám làm trái.
Điểm này, Cơ Khinh Sa cũng không bác bỏ.
Hơn nữa Phạm Anh cũng là Hàng Đầu Sư, càng thêm rõ ràng sự lợi hại của Đại Hàng Đầu Sư.
Tiêu Phàm hỏi:
- Phạm tiên sinh, tôi cũng cần một tấm bản đồ chi tiết trang viên, ngài có không?
- Có, tôi đã chuẩn bị xong.
Ngoài dự liệu của Tiêu Phàm. Phạm Anh trả lời cực kỳ sảng khoái, lập tức liền lấy từ bên người ra một tấm bản đồ được gấp rất cẩn thận.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Phạm Anh, ngài thật là chu đáo.
Phạm Anh cười nói:
- Nếu Tiêu tiên sinh muốn hái 'Xích Viêm Thảo ", thì phải đi một vòng trang viên. Tôi suy xét, bản đồ này sớm hay muộn sẽ cần dùng đến, bằng không mang đến sớm một chút thì Tiêu tiên sinh cũng có thể làm quen với địa hình sớm hơn.
Truyện❤Của Tui
. net Tiêu Phàm gật gật đầu. Phạm Anh xấu thì xấu, nhưng thực ra cũng là một
nhân tài, nếu không thì cũng không đánh lén được Phạm Nhạc. Lúc này Tiêu Phàm
giơ tay tiếp nhận bản đồ, mở ra đặt trên bàn trà trước mặt. Tấm bản đồ này là
dùng tay vẽ, chế tác vô cùng tinh tế, đã có vài phần cổ xưa.
- Phạm tiên sinh, tấm bản đồ này là do tự tay ngài vẽ sao?
- Đúng, tôi dựa vào trí nhớ chính tay vẽ lại đấy. Trang viên Ma Cưu không thể phát hành bản đồ ra ngoài được.
Phạm Nhạc bỗng nhiên nói:
- Ngài vẽ bản đồ Ma Cưu trang viên làm cái gì?
Phạm Anh không khỏi ngơ ngác một chút, dường như có chút không ngờ. Từ khi vào cửa tới giờ, Phạm Nhạc gần như vẫn chưa từng mở miệng, giống như là người hầu của Cơ Khinh Sa, chứ không phải là Phạm thiếu gia sắp trở về Phạm Gia cầm quyền một lần nữa. Không nghĩ tới lại đột nhiên ông ta lại hỏi vấn đề này.
Một lúc sau Phạm Anh mới lắc đầu, nói:
- Tôi cũng không biết rằng tấm bản đồ có ích lợi gì, chỉ là tùy tay vẽ ra thôi. Phạm Nhạc, nói thật với anh, tôi và anh bất đồng, tôi từng giây từng phút đều đang lo lắng bị người khác làm phiền, tôi luôn nghĩ nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn.
- Nói như vậy, chẳng lẽ ngài vẫn tính toán động thủ với trang viên Ma Cưu?
Trong giọng nói của Phạm Nhạc mang theo ý rõ ràng không tin.
- Tôi không có dự định này, nhưng dù là ai đưa tôi đến đường cùng, tôi nhất định sẽ liều mạng với người đó, dù là Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không ngoại lệ.
Phạm Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói. Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, giống như đang thuật lại chuyện đương nhiên theo lý thường vậy.
Phạm Nhạc lạnh hừ lạnh một tiếng.
Cơ Khinh Sa liếc Phạm Anh một cái, tự nhiên cười.
Phạm Anh đột nhiên cảm giác được, dường như mình nói sai. Lúc này, quyền chủ động là ở trong tay người khác.
Tiêu Phàm đứng giữa cuộc đối thoại của họ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghiêm túc nhìn bản đồ. Theo bản đồ, quy mô trang viên Ma Cưu cũng không phải quá lớn. Đương nhiên, cái gọi là không phải quá lớn, là chỉ dự đoán trong lòng thôi, cảm thấy trang viên Ma Cưu Đại Quốc Sư, nhất định sẽ rất lớn. Trên thực tế, diện tích trang viên Ma Cưu ước chừng khoảng 600 mẫu, trong đó diện tích nội thành Ma Cưu Đại Quốc Sư tu luyện, chiếm ước chừng năm mươi mẫu, hơn nữa không ở vị trí trung tâm trang viên Ma Cưu, mà là lệch về phía nam, cách cửa chính trang viên khá xa, và gần cửa sau hơn.
Tuy nhiên, cái gọi là cửa sau trang viên thực ra lại không tồn tại.
Sau lưng trang viên Ma Cưu, là một mảnh vách núi vách đá. Nếu quả thật có cửa sau, cũng chỉ để cho người trong trang viên đi ra ngoài, trèo lên vách đá thưởng thức phong cảnh.
Nội thành là một mảnh đất trống hoàn toàn.
Tiêu Phàm tin tưởng, Phạm Anh lần này nói thật, ông ta quả thật không đi vào nội thành. Nếu không, trên tấm bản đồ “cũ”, sẽ phải có chỗ đánh dấu. Mấy năm trước, Phạm Anh chắc chắn sẽ không nghĩ đến có một ngày bị người khác yêu cầu giao ra bản đồ trang viên Ma Cưu, cho nên cố ý không vẽ nội thành vào.
Dựa vào tiêu chuẩn phân biệt đồ cổ của Tiêu Phàm, tuổi thọ của tấm bản đồ này là mới hay cũ hắn không đến mức tính sai được.
- Phạm tiên sinh, dấu chấm màu đỏ ở chỗ này có ý nghĩa gì?
Sau khi Tiêu Phàm cẩn thận nghiên cứu bản đồ, chỉ vào điểm màu đỏ hỏi. Trên tấm bản đồ này còn có bảy tám chỗ có dấu chấm đỏ như thế.
Phạm Anh liếc qua, lập tức nói:
- Đây là nơi tu luyện khác trong trang viên của Hàng Đầu Sư.
- Tám nơi sao?
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm hỏi.
Phạm Anh gật gật đầu, lập tức còn nói thêm:
- Tiêu tiên sinh, nói một cách chính xác là tám nơi tu luyện, nhưng không chỉ có tám Hàng Đầu Sư. Ngoại trừ sư phụ tôi Di Nô, toàn bộ ‘Bất Cổ phái’ còn có mười bốn vị Đại Hàng Đầu Sư. Bình thường có trên sáu vị Đại Hàng Đầu Sư ở tại trong trang viên.
- Ngài nói không chỉ có tám vị Hàng Đầu Sư?
Cơ Khinh Sa hỏi.
- Ý tôi nói là những Đại Hàng Đầu Sư có thân phận giống như sư phụ tôi.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không khỏi liếc nhau, trên mặt hiện lên một chút vẻ ưu tư.
Người kế thừa “Bất Cổ phái” và Hoa Hạ môn phái chắc chắn không giống nhau hoàn toàn. Mười bốn vị Đại Hàng Đầu Sư không phải mỗi người đều là đệ tử thân truyền Ma Cưu, nhưng hẳn là trên cơ bản cũng là sư huynh đệ Di Nô. Trình độ về Hàng Đầu Thuật chắc hẳn không hề kém. Phạm Anh là đồ đệ của Di Nô, đã rất khó đối phó, huống chi trong trang viên Ma Cưu, bình thường chí ít có sáu vị Đại Hàng Đầu Sư trở lên hộ pháp, còn chưa kể đến những Hàng Đầu Sư như Phạm Anh, số lượng chắc chắn không chỉ dừng lại ở sáu người.
Trang viên Ma Cưu này cũng không lớn, lực lượng phòng vệ lớn mạnh quá, thì dường như có chút biến thái.
- Hơn nữa, Tiêu tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, nếu Đại Quốc Sư thực sự tính toán tu luyện 'Thiên Quỷ Hàng ", ông ta nhất định triệu hồi tất cả Hàng Đầu Sư quay trở về trang viên.
Phạm Anh nói rất nghiêm túc.
- Chưa chắc.
Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tại sao?
Ba người đều nhìn phía Tiêu Phàm.
- Bởi vì ‘Bất Cổ phái’ tuân thủ chính là luật rừng, kẻ mạnh làm vua. Ma Cưu lúc trước chính là giết chết tiền nhiệm Đại Tế Ti mới lên vị đấy. Hiện giờ thời khắc mấu chốt, mười bốn vị Đại Hàng Đầu Sư này, cũng không chắc được Ma Cưu tin tưởng. Càng là thời khắc mấu chốt, ông ta sẽ càng chú ý cẩn thận, thà rằng bố trí một ít thủ đoạn phòng ngự khác, cũng sẽ không dễ dàng đem Hàng Đầu Sư không đáng tin cậy về bảo vệ trang viên.
Tiêu Phàm không vội vàng không hấp tấp phân tích nói.
Mọi người nghĩ lại, hình như là có lý. Nếu “Quy tắc trò chơi” như thế, vậy ai cũng không thể cam đoan những Đại Hàng Đầu Sư khác không nảy sinh ý đồ khác.
Tuy nhiên Phạm Anh lập tức đưa ra dị nghị:
- Tiêu tiên sinh, chỉ sợ ngài còn không biết địa vị của Đại Quốc Sư ở giới Hàng Đầu. Không cần nói đến 'Bất Cổ phái", cho dù là toàn bộ nước Đan Mạn, cũng gần như không người nào có thể uy hiếp được đến Đại Quốc Sư. Theo tôi được biết, bên trong 'Bất Cổ phái', thì càng không người nào dám sinh lòng khác. Thực lực kém quá xa.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Phạm tiên sinh, ngài sai lầm rồi. Sư bá sư thúc của ngài, bọn họ muốn đối phó đấy, không phải Ma Cưu, mà là sư phụ ngài Di Nô. Dựa theo thế cục lúc này, sư bá sư thúc Ma Cưu Đại Quốc Sư, trên cơ bản nên là do Di Nô tiếp nhận ‘Bất Cổ phái’ rồi. Còn mười bốn vị Đại Hàng Đầu Sư, hẳn là không cơ hội đảm nhiệm vị trí giáo chủ rồi. Có điều bọn họ kém Ma Cưu quá xa, lại chênh lệch so với sư phụ ngài, chỉ sợ không có gì rõ ràng như thế nữa.
- Tiêu tiên sinh, ý của ngài là...
Phạm Anh nghi ngờ nhướn hai hàng lông mày lên.
- Rất đơn giản, chúng ta không ngại suy nghĩ một chút, nếu Ma Cưu đang tu luyện ‘Thiên Quỷ Hàng’ lại xảy ra việc ngoài ý muốn, sắp thành lại bại. Đã không có sự ủng hộ của ông ta, sư phụ ngài Di Nô còn có thể thuận lợi đi lên giáo chủ ngai vàng sao? Khả năng cho đến lúc này, sẽ dùng thực lực quyết thắng thua sao? Nếu ta đoán không sai sư phụ ngài nhất định sẽ kiệt lực ủng hộ Ma Cưu triệu hồi các Đại Hàng Đầu Sư khác về trang viên. Nếu thời khắc mấu chốt thực sự những người khác tiến công trang viên, cứ để những người này đi trước xung phong. Mượn sự giúp đỡ từ bên ngoài diệt trừ đối thủ của ông ta, chẳng phải là sẽ giải quyết gọn gàng sao? Cứ như vậy, Ma Cưu tu luyện thành công ‘Thiên Quỷ Hàng’, địa vị của Di Nô vững như núi, dù xảy ra rủi ro, Di Nô cũng vẫn có thể đảm nhiệm vị trí giáo chủ. Với ông ta mà nói, đây là phương án tốt nhất.
Phạm Anh không khỏi trợn mắt há hốc mồm, trước kia có lẽ gã ta chưa từng suy xét qua như vậy. Nhưng mà cẩn thận tưởng tượng, Tiêu Phàm phân tích vô cùng có đạo lý.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười.
Tiêu Phàm mặc dù là vui vẻ kính nhường quân tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hề hiểu biết gì những mưu mẹo nham hiểm này.
Thật biết nhìn xa trông rộng!
- Tuy nhiên kế hoạch này cố nhiên là có lợi nhất cho Di Nô, Ma Cưu Đại Quốc Sư chắc chắn sẽ không đáp ứng. Điều ông ta cần không phải người đông thế mạnh, mà là tâm phúc thật sự. Thời điểm nguy hiểm những người này có thể vì ông ta mà liều mạng.
- Có đạo lý, chính là như vậy
Phạm Anh liên tục gật đầu.
Tiêu Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, đứng mạnh dậy, hai hàng lông mày bỗng nhiên nhướn lên.
Cơ Khinh Sa lập tức đứng dậy đi theo.
Không thể nghi ngờ, có chuyện khẩn cấp gì đã xảy ra.
487-luc-luong-phong-ve-cua-trang-vien-ma-cu/1162203.html
487-luc-luong-phong-ve-cua-trang-vien-ma-cu/1162203.html
313
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
