Chương 494
Hàng Đầu Thuật hoa mỹ
Ma Cưu Đại Quốc Sư lạnh lùng nhìn, cũng không có ngăn cản bọn họ, sau khi Nguyên Thành Tử và đồ đệ lập trận xong, khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, nói:
- Nguyên Thành đạo hữu, xem ra là ngài quyết tâm đối nghịch với tôi rồi. Chỉ tiếc kế thừa Long Môn phái ở thành Lạc Già nhiều năm như vậy lại bị hủy trong tay đạo hữu rồi.
Một khi hạ quyết tâm, Nguyên Thành Tử lập tức liền trấn định lại, mắt nhìn Ma Cưu, chậm rãi nói:
- Nếu thiên mệnh đã định như thế, vậy tôi cũng không thể nói gì hơn. Tuy nhiên bần đạo cũng có một câu xin khuyên Đại Quốc Sư —— thiên mệnh vô thường. Đại Quốc Sư không nên nghịch lại thiên hành thì tốt hơn.
Ma Cưu cười lạnh một tiếng, nói:
- Tôi nên làm như thế nào, không cần các vị quan tâm. Các vị đã nhất định phải đối nghịch cùng tôi, vậy cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.
Nguyên Thành Tử và Tô Nam liếc nhau, cũng không lên tiếng nữa.
Nếu đại chiến đã không cách nào tránh khỏi, vậy cũng không cần phải nhiều lời.
Tô Nam nắm tay trái thành quyền, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, từng cơn gió lạnh cuộn lên, khiến đèn đường bốn phía lập tức trở nên ảm đạm. Nguyên Thành Tử và mấy tên đệ tử tựa như bỗng nhiên rơi trong hầm băng, không kìm nổi giật nảy rùng mình một cái.
Hai bóng đen hiện ra trong gió, miệng mũi giống như người sống bình thường, chính là âm quỷ mà Tô Nam nuôi dưỡng. Hai người này một nam một nữ, nhìn qua cũng đã là thanh niên, hai mắt ngăm đen, thẳng tắp nhìn thẳng Ma Cưu.
Nguyên Thành Tử giật mình kinh hãi.
Tuy rằng ông ta không tu luyện Hàng Đầu Thuật, nhưng lại vô cùng hiểu biết Hàng Đầu Thuật, ông ta biết rõ đây là Âm Quỷ mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng. Bình thường đều dùng thủ đoạn ẩn giấu, ngày bình thường chỉ là dùng để tìm hiểu tin tức, tung tích Hàng Đầu. Không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không sai khiến Âm Quỷ đối địch với Ma Cưu Đại Quốc Sư. Vừa mới bắt đầu, thậm chí chưa chính thức mở màn, Tô Nam đã gọi hai Âm Quỷ đi ra, không biết là dụng ý gì?
Chẳng lẽ là tồn tại ý liều mạng sao?
Thậm chí ngay cả trên mặt Ma Cưu cũng hiện lên một chút vẻ kinh ngạc, tuy nhiên lập tức lại hồi phục vẻ mặt lạnh lùng.
- Nghe danh Đại Quốc Sư tế luyện âm quỷ không giống bình thường đã lâu, Tô Nam rất muốn lĩnh giáo một phen. Mời Đại Quốc Sư chỉ giáo.
Sau khi tế xuất hai gã âm quỷ, Tô Nam nhìn Ma Cưu, từ từ nói.
Ma Cưu lạnh lùng cười, nói:
- Chỉ dựa vào hai tên tiểu tử kia thì không cần âm quỷ của ta ra tay.
- Vậy sao? Tại sao tôi lại cảm thây Đại Quốc Sư không mang theo âm quỷ bên cạnh? Có phải ngài sợ âm quỷ bị thương, thì không thể luyện “Thiên Quỷ Hàng” được nữa không?
Tô Nam cười cười, không chút khách khí nói.
Ma Cưu cười ha hả. Nói:
- Tô Nam, từ nãy tới giờ ngài vẫn muốn thử xem có phải ta tu luyện 'Thiên Quỷ Hàng " hay không. Vậy ta nói cho ngài biết, nếu ta tu luyện 'Thiên Quỷ Hàng' thì ngài sẽ làm gì, ta không luyện ngài sẽ làm gì? Chẳng lẽ chỉ bằng mấy người các vị, cũng có thể quản việc của ta hay sao?
- Lo chuyện bao đồng thì chúng tôi không dám. Chỉ cần Đại Quốc Sư vẫn như trước đây, thì chúng tôi đều kính phục ngài là Hàng Đầu Sư số một của nước Đan Mạn, sẽ không có ai gây sự với ngài. “Bất Cổ phái” và “Nạp Cát phái” sẽ chung sống hòa bình, ít tranh đấu thì cũng sẽ không có nhiều người phải chết.
- Hừm, lo lắng thay cho người khác sao? Các vị nên ngẫm lại chính mình trước đi!
Ma Cưu Đại Quốc Sư hừ lạnh một tiếng, cong tay bắn ra hai ngọn lửa xanh đỏ, một trái một phải bay thẳng về phía hai tên người hầu bên cạnh Tô Nam. Thể tích của hai ngọn lửa này lớn hơn ngọn lửa ông ta vừa phóng về phí Kim Dương Tử, cũng sáng ngời rực rỡ.
Cùng lúc đó, một nguồn khí lạnh hơn khi nãy cuộn trào mãnh liệt.
Nguyên Thành Tử tay vội nắm thành quyền, một tấm Phù Lục bay ra, khiến nguồn khí lạnh này dừng cách người mấy bước, ngăn không cho đến gần.
Mục tiêu trực tiếp của hai ngọn lửa là hai tên âm quỷ, nhưng đám người Nguyên Thành Tử cũng bị nguồn khí lạnh tác động đến, hai gã âm quỷ càng không dám khinh thường. Thấy ngọn lửa phóng tới, không đợi Tô Nam chỉ bảo liền nhẹ nhàng bay sang hai bên. Hai tên âm quỷ mà Tô Nam nuôi dưỡng vóc dáng cao hơn nhiều so với hai tên nhị đồng âm quỷ mà Phạm Anh nuôi dưỡng. Nhìn qua rất dày đặc giống như thực thể bình thưởng, động tác cực kỳ linh họat. Âm quỷ của Phạm Anh không thể sánh bằng, khi hai ngọn lửa gần trong gang tấc vẫn có thể tránh được.
Đáng tiếc ngọn lửa của Ma Cưu Đại Quốc Sư cũng không phải là dễ đối phó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khoảnh khắc hai ngọn lửa và hai tên người hầu sát vào với nhau, nổ tung ra, hóa thành vô số ngọn lửa màu xanh, che trời phủ đất, bao phủ hai âm quỷ.
Âm thanh “Híz-khà zz Hí-zzz” liên tục vang lên, chỉ thấy ngọn lửa xanh dính trên người hai tên âm quỷ, giống như lớp mỡ màu vàng đọng lại trên chảo dầu sôi, nháy mắt liền tan vào một lỗ nhỏ, sương mù màu đen từ bốn phía bay dựng lên.
Tô Nam gầm lên, hai tay xuất chưởng, từng làn gió nhẹ lướt qua thổi qua người hai tên âm quỷ, chỗ bị ngọn lửa mà xanh đâm thủng trong nháy mắt lại được lấp đầy như lúc đầu.
Dường như hai gã âm quỷ này đã bị chọc giận, bốn đầu cánh tay múa máy, bổ nhào về phía Ma Cưu, bộ dạng vô cùng hung ác, tuy nhiên vẫn vô thanh vô tức như trước.
Dường như tất cả những âm quỷ mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng đều không nói chuyện, còn về việc Hàng Đầu Sư và âm quỷ giao tiếp thế nào thì không thể biết được, hẳn đó là một thứ gọi là “tâm linh cảm ứng”.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn hai tên âm quỷ giống như người thường vậy, giống như hai cao thủ đang công kích Ma Cưu. Nhưng ai cũng biết, lọai công kích này tuyệt đối không phải là “công kích vật lí”. Nếu thực sự bị âm quỷ đánh trúng, chắc chắn sẽ bị hạ Hàng Đầu.
Mặc dù Ma Cưu là Hàng Đầu Sư số một của nước Đan Mạn, tuyệt đối không để người khác hạ Hàng Đầu với mình. Phương thức tế luyện của mỗi Hàng Đầu đều không giống nhau. Phương pháp điều chế thuốc chỉ có Hàng Đầu Sư mới biết được. Những Hàng Đầu Sư mạnh giống như Ma Cưu cũng chưa chắc nắm chắc được một trăm phần trăm.
Huống chi là Tô Nam chỉ đứng sau Hàng Đầu Sư số một của nước Đan Mạn.
- To gan!
Ma Cưu quát khẽ một tiếng, một lọat những ngọn lửa trong tay ông ta nở rộ ra, đẹp như pháo hoa vậy.
Đám người Kim Dương Tử đứng xem mà há hốc mồm kinh ngạc.
Mặc dù hằng ngày ở thành Lạc Dương có nghe đồn qua không ít điều có liên quan đến Hàng Đầu Sư. Nhưng cảnh tượng đấu pháp thực sự của Hàng Đầu Sư thì được xem rất ít. Bình thường thì Hàng Đầu Sư đấu pháp sẽ tránh mặt những người không liên quan. Chỉ có điều những người này không nghĩ tới, Hàng Đầu Sư đấu pháp lại có thể huyễn lệ, nhiều màu sắc đến thế.
Ngọn lửa nhiều màu phối hợp với trang phục truyền thống của Ma Cưu quả thật rất ảo mộng.
Hàng lọat ngọn lửa cùng nhau nở rộ, hai gã âm quỷ giống như người thường gặp quỷ vậy. Hai âm quỷ chợt dừng chân, lui về phía sau nhanh như tia chớp, cực kỳ kiêng kị ngọn lửa này.
Tô Nam khe khẽ thở dài.
Ma Cưu không hổ là Đại Quốc Sư, không ngờ có thể luyện được thuật huyết hàng theo ý mình, thậm chí không cần “nhạc dạo”, bất cứ lúc nào, chỗ nào, muốn hạ Hàng Đầu nào đều có thể hạ. Đích xác là rất nhiều Đại Hàng Đầu Sư có khổ luyện cả đời cũng không thể luyện được cảnh giới đó.
Ngay tại lúc này, Ma Cưu bỗng nhiên lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như điện hướng về bên trái. Ống tay áo phất một cái, một đám lửa cùng bắn ra, hướng về phía đám cỏ không có người.
Ngay sau đó, trên đám cỏ nhìn qua tưởng trống không, một bóng đen thật dài bắn mạnh lên, giống như tên rời cung, cấp tốc trở về phía Tô Nam, khó khăn lắm mới tránh được ngọn lửa tập kích của Ma Cưu.
Đám người Kim Thành Tử nhìn xong chợt hiểu ra, bóng đen này chính là một con rắn lớn, cả người giáp sắt, trong đêm tối lờ mờ, dung hợp với mặt đất và cỏ khiến không ai phát hiện ra được. Tô Nam nhân lúc hai âm quỷ thu hút sự chú ý của Ma Cưu lặng lẽ phóng xuất, chuẩn bị tập kích Ma Cưu, nào ngờ vẫn bị Ma Cưu phát hiện ra.
- Hừ, Tô Nam, xem ra ta đánh giá ngài quá cao rồi, ngài cũng chỉ sử dụng thủ đoạn như thế sao?
Thấy đại xà ẩn vào bóng tối phía sau Tô Nam, Ma Cưu cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.
- Đại Quốc Sư có năng lực gì, cứ việc thi triển đi, tôi thực sư rất muốn lĩnh giáo một phen!
Tô Nam cũng không chút nào yếu thế, lạnh lùng nói.
Nhìn qua, ông ta đã liên tiếp ra tay công kích Ma Cưu hai lần, đều sắp thành lại bại. Nhưng mà ai cũng biết, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi. Hai Đại Hàng Đầu Sư quyết chiến, sao có thể phân thắng bại dễ dàng như thế được?
Nguyên Thành Tử và các đệ tử lập trận không ngừng thi pháp, kích thích pháp trận, giữ vững trận tuyến, không cầu lập được công, chỉ mong không xảy ra sơ suất gì. Trong trận tranh đấu này, rõ ràng bọn họ ở vào thế bị phụ thuộc, muốn tranh giành làm diễn viên chính là điều không sáng suốt, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Ma Cưu đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, tất cả sự chú ý đều dồn trên người Tô Nam.
Đối với Ma Cưu, chỉ có Tô Nam mới có thể tạo ra sự uy hiếp với ông ta, Nguyên Thành Tử và Ngọc Dương Quan không đáng lo ngại. Cho dù ông ta luyện thành công “Thiên Quỷ Hàng” thì cũng chỉ ảnh hưởng đến lực lượng giới Hàng Đầu, chứ không ảnh hưởng lớn đến Ngọc Dương Quan.
Chỉ có điều tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến, trên tầng thượng tòa nhà cách đó không xa, không biết từ khi nào lặng lẽ hiện ra hai bóng người, cứ vững vàng đứng ở nơi đó, mặc cho gió to.
Người đứng phía trước dáng người cao to, tóc dài bay múa, người còn lại dáng người mập mạp, khoanh tay đứng sau người đàn ông, hình như là người hầu của y.
- Vladimir, nhìn thấy chưa? Đây là thủ đoạn của Hàng Đầu Sư Nam Dương.
Người đàn ông đứng ở phía trước khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói ra.
Chính là bá tước Mikhail.
May là trong bóng tối nên không bị ai phát hiện ra, nếu không sẽ khiến cả thế giới nổi sóng to gió lớn. Ông chủ lớn phía sau tập đòan Đức Mễ, thân sĩ phong độ tao nhã, không ngờ lại vụng trộm xuất hiện trên mái nhà người khác, ở đó rình hai Đại Hàng Đầu Sư đấu pháp.
- Vâng, dường như năng lượng vũ trụ xung quanh đó đều chịu ảnh hưởng mạnh... Nhưng thưa ngài, việc này có liên quan đến thứ mà chúng ta muốn tìm sao?
Vladimir kính cẩn hỏi.
- Ta không biết, Vladimir yêu quý, căn cứ vào sự chỉ dẫn của các thần, thứ mà chúng ta muốn có được sẽ xuất hiện ở Phương Đông.
- Phương Đông có quá nhiều thứ thần bí khó lường.
Mikhail từ từ nói, dưới ánh trăng, hàm răng trắng của vị bá tước thỉnh thoảng sáng bóng lóng lánh như kim lọai, nhìn rất lạnh lùng.
- Thưa ngài, đúng thế!
Vladimir cung kính đáp, có điều gã lại không có quá nhiều niềm tin.
486-hang-dau-thuat-hoa-my/1162202.html
486-hang-dau-thuat-hoa-my/1162202.html
374
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
