TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 493
Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà

- Tô Nam!

Ma Cưu Đại Quốc Sư gào to một tiếng, ngắt lời Tô Nam, giọng nói rất mãnh liệt.

- Dù sao ngài cũng là Đại Hàng Đầu Sư nổi danh, mà có thể nói những lời này sao? Như thế là bất kính với Đại Thiên Vương!

Trong truyền thuyết, Hàng Đầu Sư Nam Dương, thủy tổ Lạp Trát Đắc Lý được xưng là “Thiên Quỷ Vương” hay còn gọi là “Đại Thiên Vương”. Đa số Hàng Đầu Sư đều rất tôn thờ vị thủy tổ trong truyền thuyết này.

Một khi Đại Quốc Sư tức giận, Nguyên Thành Tử và các đệ tử của ông ta không khỏi hoảng sợ thất sắc, từ trong mắt đối phương có thể thấy được sự sợ hãi. Nhiều năm trước, Ma Cưu Đại Quốc Sư giống như thần minh vậy, cao cao tại thượng, là người không cùng tầng cấp với họ. Thậm chí từ khi bọn họ còn nhỏ đã nghe nói qua uy danh hiển hách của Ma Cưu. Có thể nói một cách khoa trương, bọn họ nghe các huyền thoại về Ma Cưu mà lớn lên. Hiện giờ, nhân vật huyền thọai này đứng ở trước mặt bọn họ, chân thật như thế, làm cho bọn họ không khỏi sợ hãi.

Tô Nam không có bị dọa cho sợ hãi, vẫn bình tĩnh như trước nhìn Ma Cưu, cười nhạt một tiếng, nói:

- Đại Quốc Sư không cần phải lừa mình dối người, kế hoạch của ngài, tất cả mọi người đều ngầm hiểu. Chẳng lẽ đêm nay ngài đích thân tới đây, là để tìm tôi nói chuyện phiếm sao?

Ma Cưu trầm mặt, lạnh lùng nói:

- Tô Nam, ngài không ở lãnh địa của mình tĩnh tu, bỗng nhiên chạy đến thành Lạc Già, tôi đương nhiên muốn đi qua tìm hiểu một chút, xem rốt cuộc là ngài có dụng ý gì. Tôi khuyên ngài vẫn nên thông minh một chút, không nên xen vào việc của người khác.

- Hả? Xin hỏi Đại Quốc Sư, như thế nào mới được xem là thông minh đây? Nếu hiện tại tôi rời khỏi thành Lạc Già, Đại Quốc Sư đồng ý thả cho tôi đi sao?

Tô Nam hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo ý trào phúng.

- Không cần thiết, nếu đã đến đây, vậy lưu lại làm khách mấy ngày. Tôi sẽ sắp xếp căn phòng yên tĩnh cho ngài tu luyện, các loại đan dược và tài liệu khác, đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tốt hơn nhiều so với nơi này. Ngài cùng tôi về trang viên ở một thời gian ngắn đi!

Ma Cưu không chút khách khí nói.

Tô Nam liền mỉm cười, không hề để ý tới Ma Cưu. Quay đầu nhìn Nguyên Thành Tử cách đó không xa, mỉm cười nói:

- Nguyên Thành đạo hữu, hiện tại nên để ngài đưa ra quyết định. Tiếp tục thực hiện hiệp nghị của chúng ta, hay là tạm thời thay đổi chủ ý, quỳ xuống đất cầu xin Đại Quốc Sư tha thứ, tất cả đều do ngài quyết định

Ánh mắt của Ma Cưu, giống như tia chớp nhìn quét lại đây. Ánh mắt u ám và lạnh lẽo.

Nguyên Thành Tử không ngừng ngầm cười khổ.

Cho dù ông ta muốn lùi bước, nhưng câu nói của Tô Nam đã chặt đứt hết đường lui của ông ta rồi. Ma Cưu Đại Quốc Sư là hạng người nào chứ, lẽ nào lại không hiểu được câu mà Tô Nam vừa nói “Tiếp tục thực hiện hiệp nghị” ? Nếu Nguyên Thành Tử sớm đã cùng với Tô Nam hợp mưu, muốn đối phó Ma Cưu. Như vậy dù bây giờ Nguyên Thành Tử lựa chọn thế nào, thì trên thực tế Ma Cưu cũng sẽ không buông tha cho ông ta.

Đổi lại, nếu như Nguyên Thành Tử làm việc đại sự tuyệt mật nào, cũng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ thù nào. Để những kẻ thù này còn sống, chính là tạo ra cho mình những tai họa không thể biết trước được.

- Nguyên Thành đạo hữu, Ngọc Dương Quan của ngài thật muốn làm châu chấu đá xe sao?

Thấy Nguyên Thành Tử trầm ngâm không nói, Ma Cưu lạnh lùng hỏi.

Không đợi Nguyên Thành Tử mở lời, Tô Nam liền thản nhiên chen vào:

- Đại Quốc Sư, rốt cuộc thì ngài đang sợ điều gì? Chẳng lẽ ngài thật đã suy yếu, cho nên ngài rất sợ hãi việc tôi liên kết với Nguyên Thành đạo hữu để đối phó ngài sao?

- Tôi sợ hãi? Đây thực sự là chuyện nực cười!

Ma Cưu ngửa đầu bật cười ha hả, giọng điệu cực kỳ khinh thường nói.

- Nếu ngài đã không sợ hãi thì dựa vào năng lực của ngài cần gì phải hết lần này đến lần khác uy hiếp chúng tôi, lại có ý đồ chia rẽ chúng tôi? Trực tiếp giết chết chúng tôi, chẳng phải là bớt phiền hơn hay sao?

Tô Nam không lưu tình chút nào vạch trần cặn kẽ mưu đồ của Ma Cưu, lập tức nhìn phía Nguyên Thành Tử.

- Nguyên Thành đạo hữu, Ma Cưu phải tu luyện 'Thiên Quỷ Hàng ", ông ta nhất định phải giữ thể lực tràn đầy và pháp lực hùng hậu nhất. Nếu trước đó tiêu hao nhiều pháp lực, thì khi tu luyện “Thiên Quỷ Hàng”, sẽ xuất hiện phiền toái lớn. Cho nên chúng ta hoàn toàn không cần phải sợ hãi, ông ta chưa chắc sẽ làm gì chúng ta đâu!

Tô Nam vội vàng nói.

Trong ba người, luận về uy lực thuật pháp đả thương người, dường như Nguyên Thành Tử yếu nhất. Nhưng mà giờ này khắc này, Nguyên Thành Tử lại trở thành mấu chốt hai bên tranh dành. Tô Nam miệng là nói như vậy, song trên thực tế trong lòng cũng rất bồn chồn. Dù sao đây chỉ là do hắn phỏng đoán, còn chân tướng thế nào hắn cũng không nắm chắc. Nếu chẳng may phán đoán sai lầm, dựa vào một mình hắn, lại ở xa nơi ở của mình, muốn ngăn cản được Ma Cưu, thực không dễ dàng. Lúc này, thái độ của Nguyên Thành Tử liền trở nên vô cùng quan trọng.

Ma Cưu không cần Nguyên Thành Tử hỗ trợ mình, điều này cũng không phải là sự thật. Nhưng nếu như có thể hù sợ Nguyên Thành Tử duy trì trung lập, ai cũng không giúp, như vậy lúc mình đánh với Tô Nam nhẹ nhàng hơn vài phần cũng tốt.

Vị trụ trì chân nhân Ngọc Dương Quan này, chưởng giáo chi mạch đạo giáo phái Long Môn cũng không phải là người bình thường.

- Vậy sao? Vậy ngài hãy tự nếm thử chút mùi vị này đi!

Ma Cưu cười lạnh một tiếng, tay phải cong lại gảy nhẹ một chút ánh lửa xanh mơn mởn, “Vù” một tiếng, bắn về hướng Nguyên Thành Tử, nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt, liền bắn tới trước người Nguyên Thành Tử.

- Phịch!

Ánh lửa chợt phóng đại, biến thành một hỏa cầu xanh biếc, chiếu rọi lên người Nguyên Thành Tử và mấy vị môn nhân một màu xanh mượt, giống như bị tô lên một màu sơn xanh lục.

- Không ổn rồi!

Nguyên Thành Tử chấn động, giơ ống tay áo bên phải lên, một tấm chu sa Phù Lục tươi đẹp bay nhanh ra, đón gió phấp phới, hóa thành một ngọn lửa, bao vây hỏa cầu màu lục lại. Miệng lập tức lẩm bẩm, tay trái niết chặt lại, bao vây Phù Lục lại. Lại chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Phù Lục biến thành ngọn lửa màu đỏ đột nhiên nổ tung, hỏa cầu màu lục cũng đồng thời nổ tung, tựa hai ngọn lửa đỏ lục giao nhau, nở rộ vô cùng rực rỡ.

- Mau tránh ra!

Nguyên Thành Tử phất tay áo một cái, lập tức gào thét, xua đám lửa đỏ lục trước mặt mình ra xa, đồng thời lớn tiếng kêu lên.

Kim Dương Tử và mấy vị đệ tử tâm đắc đã sớm sợ hãi, luống cuống tay chân. Có người thì bay ra phía sau, có người thì vung vẩy ống tay áo hoặc là tế bái Phù Lục, muốn ngăn cản. Nhưng Ma Cưu Đại Quốc Sư ra tay linh hoạt, sắc bén. Lúc này có ngăn cản cũng không kịp. Trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh liền dính vào trên người ba người.

Sau đó, liền xuất hiện tình huống vô cùng quỷ dị, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh hào quang lóng lánh giống châu báu trên quần áo ba người lập tức liền biến mất không thấy gì nữa, dường như là xuyên thấu chui vào trang phục của bọn họ.

Ngọn lửa màu xanh này nhìn rực rỡ sống động như thật.

- Hàng Đầu!

Sắc mặt ba người lập tức biến sắc, một người lại lên tiếng kinh hô, thanh âm khàn khàn.

Bóng người chợt lóe, Tô Nam vốn cách đó mấy thước bỗng nhiên đã đến trước mặt, đánh về phía trước một chưởng, nháy mắt biến hóa, chưởng ảnh rất mơ hồ.

Ba gã đệ tử Ngọc Dương Quan bị ngọn lửa màu xanh dính trên người cũng không phải lọai xoàng xĩnh. Trên thực tế, bọn họ có thể đến Hoàng phủ trấn thủ cùng Nguyên Thành Tử, cũng đã chứng minh bọn họ là nhóm cao thủ số một của Ngọc Dương Quan. Nguyên Thành Tử sẽ không mang đệ tử bình thường đến nơi đây, không nói đến việc có giúp được gì hay không, thời khắc mấu chốt còn sẽ trở thành gánh nặng.

Thấy Tô Nam không nói được một lời liền “Đấu võ”, cho dù ba người ở trong hoàn cảnh bối rối cũng không khoanh tay chịu chết, từng người dồn khí ở đan điền, vung quyền đá chân, đón đỡ đòn tiến công của Tô Nam.

- Tất cả dừng tay!

Nguyên Thành Tử ở một bên kịp thời quát to một tiếng.

Tô Nam là Đại Hàng Đầu Sư số một, Hàng Đầu Thuật lợi hại điều này không cần phải nói rồi. Nhưng luận đến võ thuật chi đạo, chưa chắc tinh diệu hơn so với “Tiên Thiên huyền công” của Long Môn phái. Muốn trong phút chốc bắt ba vị môn đồ tâm đắc của Nguyên Thành Tử, nào có dễ dàng như vậy?

Nghe thấy sư phụ kêu gọi, ba người đều tự nhiên sửng sốt, động tác trên tay dừng một chút, cứ như vậy trì hoãn được một chút, chỉ nghe ba tiếng “Rầm rầm rầm” giòn vang, trên người ba người đều trúng một trưởng của Tô Nam.

Ba người không kìm nổi ngơ ngác nhìn nhau.

Chiêu này của Tô Nam, thanh thế không nhỏ, nhưng tại sao đánh vào người, một chút cảm giác cũng không có.

Đùa giỡn với họ sao?

Tuy nhiên ngay sau đó, mọi người đều hiểu rõ, chỉ thấy ba ngọn lửa xanh bỗng nhiên lại hiện ra trên quần áo ba người, lóng lánh như bảo lục rồi dần dần lại trở nên ảm đạm và lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.

Lúc này ba gã đạo sĩ Ngọc Dương Quan này mới nhận ra, Tô Nam đây là đang cứu bọn họ, nên vội vàng chắp tay cùng hướng về Tô Nam, cung kính nói:

- Cảm ơn Tô Nam giáo chủ cứu mạng.

Lời này không khoa trương chút nào.

Đừng thấy ngọn lửa rực rỡ sắc màu này đẹp, lại do Ma Cưu Đại Quốc Sư tạo ra, nếu là do Hàng Đầu Sư bình thường tạo ra cũng đã lợi hại vô cùng, huống chi Ma Cưu? Nếu Tô Nam ra tay trễ, chỉ sợ ba người bọn họ đã chết thảm không kịp nói lời nào.

Tô Nam khoát tay áo, hạ giọng nói:

- Mọi người cẩn thận một chút, tốt nhất là kết trận tự bảo vệ mình.

Mấy vị môn đồ của Nguyên Thành Tử nếu đối đầu với Hàng Đầu Sư bình thường thì không sợ hãi chút nào, nhưng Ma Cưu lại thuộc tầng cấp trên. Trong tình huống bình thường, đụng tới Đại Quốc Sư, muốn bảo tòan tính mệnh, biện pháp tốt nhất chính là chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không được quay đầu lại. Nhưng mà lúc này, không cần nói đến Ma Cưu tuyệt không để bọn họ chạy thoát, Tô Nam cũng không muốn để bọn họ chạy như vậy.

Trong lúc này, Tô Nam cần tập trung tất cả lực lượng có thể sử dụng, cùng nhau đối kháng Ma Cưu. Tuy rằng đám người KimDương Tử sức chiến đấu yếu một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Hơn nữa Tô Nam biết rõ trận pháp lực Ngọc Dương Quan rất lợi hại. Nếu đám người Kim Dương Tử lập trận tự bảo vệ mình, dò xét chỗ sơ hở của Ma Cưu thì việc làm bị thương Đại Quốc Sư đó là không cần nghĩ, có lẽ có thể kiềm chân được một chút.

- Lập Lục Hợp Bát Hoang trận!

Nghe xong lời Tô Nam, Nguyên Thành Tử không chút do dự, lập tức vung tay lên, quát.

Lập tức Kim Dương Tử và năm tên đệ tử tức thì mỗi người đứng một phương, Nguyên Thành Tử vung ống tay áo, thân hình bay lên, đứng ở vị phía “Càn”. Lục Hợp Bát Hoang trận là một đại trận tổ sư Ngọc Dương Quan truyền lại, có lẽ không hùng hậu bằng Cửu Cung Bát Quái trận, nhưng lại mạnh hơn kì binh lực. Điều quan trọng nhất chính là, thời gian lập trận rất ngắn, trong nháy mắt có thể bố trí xong. Thật sự là một pháp trận phòng ngự hữu dụng trong lúc cấp bách.

Tô Nam vốn chỉ là kêu đệ tử Ngọc Dương Quan tự bảo vệ mình, không nghĩ tới Nguyên Thành Tử cũng tự mình gia nhập đại trận, Tô Nam cũng không ngăn trở. Ít nhất nếu như thế thì quan hệ đồng minh hợp tác giữa mình và Ngọc Dương Quan không có gì phá nổi.

Không còn phải chiến đấu anh dũng một mình nữa.

485-dung-dao-mo-trau-cat-tiet-ga/1162201.html

485-dung-dao-mo-trau-cat-tiet-ga/1162201.html

374

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.