TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 488
Giao dịch

- Tôi còn có thể có lựa chọn thứ hai sao?

Phạm Anh có chút xem thường, uể oải nói.

Qua chuyện lúc nãy, Phạm Anh liền khôi phục trạng thái hoảng sợ, bây giờ đã có chút khí chất của “đại nhân vật”.

Tiêu Phàm liền cười.

Lựa chọn của Phạm Anh, một chút cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Loại người giống Phạm Anh, ham thích công danh lợi lộc hồng trần, lập trường không thể kiên định như vậy, luôn có quyết định “chính xác”.

Dưới sự ra hiệu của Tiêu Phàm, hai tên đạo sĩ đang ấn chặt Phạm Anh liền buông hai tay ra. Phạm Anh đứng dậy, không ngừng vận động hai cổ tay bị kìm hãm bấy lâu, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút thần sắc tức giận.

Phạm Anh gã, cả đời này vẫn chưa bao giờ chật vật như ngày hôm nay, phải quỳ ở trước mặt người khác, chút lực kháng cự đều không có.

Chỉ có điều lúc này bị người ta khống chế, Phạm Anh dù có tức giận, cũng không dám phát tác.

Đột nhiên, người trước mắt chợt lóe, Tiêu Phàm bỗng nhiên đã đến trước mặt gã, hai ngón tay phải chỉ thẳng vào huyệt Thiên Trung của gã.

Phạm Anh quá sợ hãi, không cần suy nghĩ, tay trái đón đỡ, tay phải biến thành hổ trảo, hướng mặt Tiêu Phàm chộp tới. Đây là bản năng phản ứng của một cao thủ võ thuật, gần như không cần dùng đến đầu óc.

Tuy nhiên ở trước mặt Tiêu Phàm, cũng chỉ là phí công mà thôi.

Động tác của Phạm Anh mới chỉ làm được một nửa thì cảm thấy một trận đau đớn ở lồng ngực, một cỗ sức lực khổng lồ mãnh liệt vọt tới, trong khoảng khắc liền xuyên thấu qua huyệt Thiên Trung, xâm nhập đến kỳ kinh bát mạch, hai tay của Phạm Anh lập tức liền dừng lại giữa không trung.

- Thật có lỗi với Phạm tiên sinh, khi chúng ta chưa có hiệp nghị hợp tác chính thức, tôi không hy vọng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Tiêu Phàm lập tức lui ra phía sau, thản nhiên nói.

Cho dù Phạm Anh đã nếm mùi bị Âm Quỷ cắn trả, nhưng cái này cũng không hoàn toàn nguy hiểm. Là một vị cao thủ võ thuật, Phạm Anh cũng là một nhân vật nguy hiểm, nếu gã quyết tâm, bất luận cái gì cũng có thể xảy ra.

Phạm Anh “Hừ” lạnh một tiếng, âm thầm vận động hơi thở trong đan điền. Chỉ cảm thấy vùng đan điền bền chắc như thép, ngày thường nội tức bao la như biển, giờ phút này không có nửa phần động tĩnh, đã bị giam cầm hoàn toàn, thậm chí ngay cả kỳ kinh bát mạch đều nổi lên một cảm giác chết lặng. Giờ phút này một thân võ công dường như biến mất hết, một chút cũng thi triển không nổi.

Người trẻ tuổi nhã nhặn trầm tĩnh trước mắt này, không ngờ là một vị cao thủ tuyệt đỉnh. Bản thân ngay cả sức chống đỡ đều không có.

- Phạm tiên sinh, mời ngồi.

Tiêu Phàm lại ngồi xuống trước bàn trà, chậm rãi nói.

Phạm Anh trầm mặt, nghe lời ngồi xuống đối diện với Tiêu Phàm. Dưới tình huống không thể chống đỡ trước mắt, Phạm Anh dù tâm khí cao ngạo, lòng tràn ngập phẫn nộ và không cam tâm, cũng chỉ có thể đem chúng kiềm chế vào trong, tất cả nghe theo chỉ bảo của Tiêu Phàm.

Sớm đã có người đem Lâm Thành Đạc dẫn ra ngoài.

Là tôi tớ của Phạm phủ, y đã hoàn thành “nhiệm vụ”, không có tư cách ở lại trong này đợi.

Cơ Khinh Sa và Nguyên Thành Tử một trái một phải, cùng ngồi xuống ở bên cạnh Tiêu Phàm. Phạm Nhạc không rên một tiếng, đứng ở phía sau Cơ Khinh Sa, ánh mắt thản nhiên nhìn Phạm Anh. Cũng không có cảm giác oán hận cực độ như trong tưởng tượng của Phạm Anh, chỉ mang theo vài phần cảnh giác.

- Phạm tiên sinh, tôi họ Tiêu, tên tên là Tiêu Phàm.

- Tiêu tiên sinh, xin chào...

Phạm Anh cứng cổ, nặng nề nói:

- Các anh đều là bạn của Phạm Nhạc ư?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Phạm tiên sinh, vấn đề này. Chúng ta sẽ nói sau, hiện tại tôi rất muốn biết, anh tại sao muốn bắt Phạm Linh?

- Hừ, cô bé này, rõ ràng là người của Phạm gia chúng tôi, lại ở cùng lão Nhị của Hoàng gia, hoàn toàn không coi Phạm gia chúng tôi ra gì. Tôi đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho nó.

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng, lắc lắc đầu, nói:

- Phạm tiên sinh, tôi cho rằng anh là người thông minh. Cho nên tôi mới để cho Phạm Nhạc làm việc, hy vọng anh ta có thể tha cho anh một con đường sống. Nhưng anh cứ như vậy, một chút thành ý đều không có, sẽ làm tôi rất khó xử.

Phạm Anh không khỏi biến sắc, lập tức cười lạnh nói:

- Tiêu tiên sinh, tôi làm sao có thể tin anh chứ?

Cơ Khinh Sa liền cười, ngồi ở một bên chen vào nói:

- Phạm Anh tiên sinh, anh không cần phải tin. Anh cảm thấy anh còn có thể lựa chọn sao? Cùng chúng tôi hợp tác, làm theo sự chỉ bảo của chúng tôi, là con đường sống duy nhất của anh. Bằng không, ngày này sang năm, sẽ là ngày giỗ của anh. Nhưng, tôi có thể cam đoan, không có bất cứ kẻ nào dám tảo mộ viếng mồ hết. Bị Âm Quỷ cắn trả, sẽ ăn hết tất cả, một chút cặn bã cũng không thừa, trên thế giới này, không bao giờ còn lưu lại bất cứ dấu vết gì của anh.

Sắc mặt của Phạm Anh hoàn toàn trầm xuống, quai hàm cử động, dường như đang cật lực áp chế sự phẫn nộ của mình. Tuy nhiên ánh mắt của gã liền trở nên ảm đạm.

Bởi vì gã biết, Cơ Khinh Sa nói rất đúng.

Nếu người ta đã đưa gã vào tròng, cũng sẽ không cho gã con đường sống.

Nơi này mỗi người, đều không tầm thường. Hơn nữa ngồi đối diện là Tiêu Phàm, lại là người làm người ta khó hiểu nhất. Với khả năng của Phạm Anh, khi đối mặt với Tiêu Phàm, trong đầu cũng rất bồn chồn.

- Phạm tiên sinh, tôi nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian. Tôi hy vọng chúng ta nói chuyện, đều có thể rất thẳng thắn và thành khẩn. Phạm tiên sinh, tôi muốn biết nguyên nhân anh bắt Phạm Linh trở về. Có phải là bởi vì tướng mệnh thuần âm của cô ấy không?

Phạm Anh ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về Tiêu Phàm, hồi lâu mới lên tiếng:

- Anh cũng đã biết, còn hỏi tôi làm cái gì?

Tiêu Phàm nhíu mày, tựa hồ đối với loại thái độ này của Phạm Anh có chút không vui.

Trong lòng Phạm Anh rùng mình, đành phải nói tiếp:

- Đúng vậy, tôi tìm Phạm Linh trở về, cũng là bởi vì cô ta là thuần âm.

đọc❤truyện với http://truyencuatui.net/
- Ngươi muốn làm gì với cô ấy?

Phạm Nhạc đứng ở phía sau Cơ Khinh Sa không kìm nổi mở miệng hỏi, hai tròng mắt hiện lên một chút sát khí. Lúc này, Phạm Linh là người thân duy nhất của Phạm Nhạc, nếu Phạm Nhạc đã về tới thành Lạc Già, sẽ không cho phép người khác làm tổn thương Phạm Linh.

- Tôi không biết. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc!

Phạm Anh liếc nhìn y một cái, nói.

Tiêu Phàm hỏi:

- Phụng mệnh làm việc? Là Di Nô bảo anh làm như vậy sao?

- Ừ...

Phạm Anh gật đầu, dường như không muốn nói nhiều về chuyện này. Cho dù đây là đang ở Ngọc Dương Quan, Phạm Anh cũng sợ mình nói chuyện Di Nô ở trong này sẽ bị phát hiện.

Năng lực của Đại Hàng Đầu Sư như thế nào, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.

Tiêu Phàm trầm giọng nói:

- Phạm tiên sinh, tôi hy vọng anh đem tình hình nói rõ một chút.

- Tiêu tiên sinh, tôi kỳ thật cũng không giấu diếm cái gì. Chính là hai ngày trước, sư phụ đột nhiên nói cho tôi biết, phải tìm hai cô gái thuần âm và hai gã đàn ông thuần dương, thời gian tới đây phải tìm cho ra. Tôi biết rằng Phạm Linh là bát tự toàn âm, cho nên đã đem cô ta mang về. Bây giờ đang ở trong nhà, vẫn ổn, không ai làm khó cô ấy hết.

- Di Nô cần cô gái thuần âm và đàn ông thuần dương để làm cái gì?

Cơ Khinh Sa lập tức hỏi, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ chú ý.

Xem ra chân tướng sự tình rất có khả năng giống phỏng đoán lúc trước của bọn họ, Di Nô bảo Phạm Anh sưu tầm cô gái thuần âm và đàn ông thuần dương, phỏng chừng là dùng để làm “Lò đỉnh”, tu luyện một loại Hàng Đầu Thuật nào đó cực kỳ lợi hại.

- Không biết.

Phạm Anh lắc đầu, nói.

- Những người này, là Di Nô muốn dùng hay là Ma Cưu Đại Quốc Sư muốn dùng?

Phạm Anh sắc mặt lại biến đổi, vội vàng nói:

- Điều này tôi càng không biết, sư phụ căn bản không nói cho tôi biết, ông ta dùng những người này làm cái gì.

Tiêu Phàm chậm rãi hỏi:

- Vậy theo phỏng đoán của anh, Di Nô cần những người này để làm gì?

Phạm Anh lại lắc đầu, nói:

- Tiêu tiên sinh, chuyện như vậy, tôi cũng không dám tùy tiện phỏng đoán...

- Nói một chút coi.

Tiêu Phàm dường như không có ý dừng lại, nhìn chằm chằm hỏi.

Phạm Nhạc lạnh lùng nói:

- Phạm Anh, ngươi là Hàng Đầu Sư, chẳng lẽ một chút cũng không biết rõ tình hình?

Phạm Anh nhìn y liếc mắt một cái, thở dài, nói:

- Phạm Nhạc, đối với Hàng Đầu Thuật ngươi hoàn toàn không biết gì cả, ở trong mắt của ngươi, tất cả Hàng Đầu Sư đều như nhau sao? Kỳ thật hoàn toàn không phải vậy. Giống như ta vậy, cũng chỉ mới nhập môn mà thôi. Hàng Đầu Thuật thiên thiên vạn vạn, ta đều hiểu rõ, chỉ có điều nó cũng không đáng kể. Đại Hàng Đầu Sư chân chính tu luyện như thế nào, ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ.

Phạm Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi tốt nhất là biết suy nghĩ một chút. Ta đã đồng ý với Tiêu tiên sinh, sau khi chuyện thành công, chẳng những không giết ngươi, còn chia cho ngươi một phần ba gia sản, như vậy chúng ta phải biết rằng, trả giá như vậy có đáng hay không. Ngươi cho rằng có thể tùy tiện ứng phó với chúng tôi sao?

- Ngươi thật sự sẽ chia cho ta một phần ba gia sản?

Phạm Anh hai mắt bỗng dưng co rút lại, hơi thở cũng lập tức trở nên dồn dập, vẻ mặt không dám tin.

Kỳ thật lời nói này, vừa rồi Tiêu Phàm cũng đã nói qua, chỉ có điều khi đó Phạm Anh kinh hoảng quá mức, không suy nghĩ cẩn thận chuyện này, hơn nữa gã cho rằng Tiêu Phàm chỉ là thuận miệng thì nói thôi. Nếu Phạm Nhạc không chết, còn bỗng nhiên trở về thành Lạc Già, như vậy đương nhiên muốn thu hồi những thứ thuộc về Phạm Nhạc, có thể lưu lại cho gã một cái mạng, xem như đại từ đại bi rồi. Về phần tài sản, tốt nhất vẫn không nên nghĩ lung tung thì hơn.

Phạm Nhạc cũng không phải là nhà từ thiện.

Nhưng mà hiện tại chính mồm Phạm Nhạc nói ra lời nói này, vậy hoàn toàn khác nhau.

Phạm Anh và Phạm Nhạc là anh em họ nhiều năm như vậy, đối với tính cách của Phạm Nhạc gã vô cùng hiểu. Phạm Nhạc hoặc là không hứa hẹn, một khi đã hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện.

Phạm Nhạc lạnh lùng nói:

- Có thể lưu lại cho ngươi một cái mạng, có thể lấy được khoản tài sản này hay không, đều phải xem bản thân ngươi. Phạm Anh, ngươi là người làm ăn, nên biết, bất luận làm gì đều có đền đáp.

- Được, ta tin tưởng ngươi!

Phạm Anh lập tức nói, thở phào một hơi.

Cho đến lúc này, khối đá lớn treo trong lòng của gã rốt cục đã rơi xuống đất.

Phạm Nhạc và gã là tình cảm anh em họ, đó là điều không thể phủ nhân. Nhưng Phạm Anh cũng không hy vọng Phạm Nhạc sẽ vì nguyên nhân đó mà bỏ qua cho gã. Hiện tại Phạm Nhạc bỏ qua cho gã, còn cùng gã làm giao dịch, đã làm cho Phạm Anh cảm thấy yên lòng.

Phạm Nhạc nói không sai, gã là người làm ăn, gã chỉ tin giao dịch. Phạm Anh kiên định cho rằng, trên thế giới này tất cả đều có thể dùng để giao dịch đấy. Giao dịch có thành công hay không, mấu chốt phải xem lợi thế anh đưa ra có thể đả động được người khác hay không.

Không thể nghi ngờ, Phạm Nhạc đem lợi thế đả động gã, kế tiếp, gã nên xuất ra lợi thế đầy đủ để đả động Phạm Nhạc rồi.

480-giao-dich/1162196.html

480-giao-dich/1162196.html

399

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.