TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 487
Âm Quỷ cắn trả

Sau khi Phạm Anh truyền đạt mệnh lệnh, cái bóng đứa bé mơ hồ kia cũng không giống như trước kia, không nói hai lời, lĩnh mệnh mà đi, mà lại ngơ ngác đứng nguyên ở đó, đối mặt với Phạm Anh, không có bất kỳ hành động nào.

- Dương Đồng...

Phạm Anh chấn động, kêu lên một tiếng.

Nguyên Thành Tử vốn đã bắt đầu âm thầm bấm tay niệm thần chú, chuẩn bị thực hiện cũng bị chấn động, ngưng thần không phát, không đánh giá được cái bóng đứa bé mơ hồ kia, vẻ mặt y trở nên kinh hãi. Nguyên Thành Tử không phải Hàng Đầu Sư, nhưng y là trụ trì chân nhân của Ngọc Dương Quan, sống ở Nam Dương, đối với việc Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng Âm Quỷ, thì lại rất quen thuộc.

Rất rõ ràng, Âm Quỷ này của Phạm Anh đã xảy ra chuyện.

Hai đạo ánh sáng màu đỏ nhạt dần dần xuất hiện từ mắt của Dương Đồng. Dương Đồng nhìn qua là một đứa bé bốn năm tuổi, nhưng ngũ quan vô cùng mờ nhạt, chỉ có cảm giác như vậy mà thôi. Mà hai đạo ánh sáng màu đỏ này lại như là điểm mắt vẽ rồng, khiến bóng đen lập tức trở nên linh động, mặc dù là đang ban ngày, cũng tràn ngập cảm giác yêu dị như trước.

- Dương Đồng!

Phạm Anh lại phun ra một ngụm máu tươi, miệng niệm chú trở nên gấp gáp.

Hai mắt của Âm Quỷ dần dần sáng ngời hồng quang, trong âm thanh niệm chú lại bắt đầu trở nên ảm đạm.

Tiêu Phàm khẽ hừ một tiếng, tay phải nắn bí quyết, ngón tay giữa chỉ về phía trước, một đạo pháp lực hùng hậu bỗng nhiên đánh vào trong cơ thể Âm Quỷ, hồng quang của Âm Quỷ vừa mới có vài phần ảm đạm, lại một lần nữa sáng ngời gấp bội. Âm Quỷ mạnh mẽ xoay người lại, gắt gao nhìn thẳng Phạm Anh.

Phạm Anh có cảm giác ớn lạnh lan rộng toàn thân, niệm chú đột nhiên dừng lại. Vừa sợ vừa giận mà nhìn về phía Tiêu Phàm, giận dữ hét:

- Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì với âm bộc của ta?

- Âm bộc của ngươi?

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một tia cười kỳ lạ.

- Phạm tiên sinh. Chỉ sợ tên tiểu tử này không còn là âm bộc của ngươi nữa, nó bây giờ chỉ nghe lời của ta thôi.

- Không thể nào! Tuyệt không có khả năng này!

Phạm Anh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kêu to lên, gân xanh trên cổ dựng lên, hai con ngươi trợn lớn. Ở thành Lạc Già, Phạm Anh tuy rằng không phải thân sĩ phong độ tao nhã, nhưng cũng là người có thân phận bề trên. Ngày bình thường mặc đồ Tây, xem ra rất có khí chất. Lúc này dưới tình thế cấp bách, lập tức liền lộ ra tướng mạo dữ tợn.

- Mọi chuyện đều có thể!

Tiêu Phàm thản nhiên nói. Lập tức tay trái bấm niệm thần chú, miệng liên tiếp phát ra những ngôn từ khó hiểu, ngón giữa của tay phải chỉ ra phía trước. Lại là một đạo pháp lực hùng hồn đánh vào trong cơ thể Dương Đồng.

Hai mắt Dương Đồng phát ra hồng quang lóng lánh. Mơ hồ hiện ra những hình ảnh hỗn độn.

Lông tóc khắp người Phạm Anh liền dựng đứng, bản năng cảm thấy có một nguy cơ nào đó mà gã không lường được đang đốt cháy, hơi thở ở trong đan điền bắt đầu khởi động, một tiếng kêu khóc:

- Âm Đồng, mau ra đây...

Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng âm quỷ, đều là từng đôi từng đôi một, phân thành hai bên âm dương. Nhưng bên trong một đôi Âm Quỷ, luôn có một cái chính, một cái phụ. Phạm Anh nuôi dưỡng đôi Âm Quỷ này. Cái chính là Dương Đồng, Âm Đồng làm phụ. Thu nhận tin tức, tung tích từ Hàng Đầu đều do Dương Đồng một mình hoàn thành, Âm Đồng ở bên trong pháp khí, ngày thường cũng không ra ngoài, chỉ có làm bạn với Dương Đồng mà thôi.

Trong lúc này, Dương Đồng dường như đang muốn cắn trả chủ nhân, Phạm Anh dưới tình thế cấp bách, chỉ còn cách gọi Âm Đồng ra, để nó đi ngăn lại “hành động điên cuồng” của Dương Đồng.

Chỉ tiếc đã không còn kịp nữa rồi.

Âm Đồng không có phản ứng, bóng đen chợt lóe, Dương Đồng hai mắt hồng quang lóng lánh liền mãnh liệt chạy về phía Phạm Anh, kéo theo một cỗ âm phong, vô cùng quỷ dị.

Phạm Anh một tiếng thét chói tai, hoảng sợ cực độ.

Ở Nam Dương, Hàng Đầu Sư luôn được tôn kính, nhưng đồng thời cũng là một “nghề nhiều mạo hiểm”. Số lượng Hàng Đầu Sư chết vì già, sống thọ hay chết tại nhà cũng không nhiều, không ít Hàng Đầu Sư đều là đột tử. Bình thường mà nói, không phải chết giữa đấu pháp của các Hàng Đầu Sư với nhau, thì cũng chết khi đang tu luyện. Bị Âm Quỷ mà mình nuôi dưỡng cắn trả mà chết, là điều ít xuất hiện khi tu luyện.

Đối với một vị Hàng Đầu Sư đủ kinh nghiệm mà nói, nuôi âm quỷ là pháp thuật không thể thiếu. Nhưng một khi bắt đầu nuôi âm quỷ, là không còn đường để quay lại. Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng Âm Quỷ, cũng giống như chiếc roi da, một khi đã quất về phía trước thì không thể rút lại. Thời gian trôi qua, năng lực Âm Quỷ sẽ mạnh dần, nếu lực tiến thân pháp của Hàng Đầu Sư không theo kịp tốc độ tăng trưởng năng lực của Âm Quỷ, cũng có thể bị Âm Quỷ cắn trả bất cứ lúc nào.

Nếu nuôi dưỡng Âm Quỷ càng lợi hại, đồng nghĩa với việc bản lãnh của Hàng Đầu Sư càng mạnh. Cho nên có không ít Hàng Đầu Sư, biết rõ tính nguy hiểm nếu bị Âm Quỷ cắn trả, nhưng vẫn liều lĩnh dùng mọi cách thức để nuôi dưỡng năng lực cho Âm Quỷ, đồng thời ép chính mình vùi đầu vào khổ tu, tăng cường công lực.

Phạm Anh biết rõ như vậy, nên mấy năm nay gã vẫn luôn chú ý khống chế cẩn thận tốc độ “Trưởng thành” của Âm Quỷ, không cho Âm Quỷ thoát khỏi bàn tay mình. Đối với gia trưởng Phạm gia mà nói, mục tiêu lớn nhất cả đời Phạm Anh không phải trở thành một vị Đại Hàng Đầu Sư được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ, mà là trở thành người Hoa giàu nhất thành Lạc Già Thành, thậm chí là toàn bộ nước Đan Mạn. Nếu có thể, còn muốn trở thành người Hoa giàu nhất Nam Dương.

Đó mới là điều khiến Phạm Anh không ngừng phấn đấu.

Hàng Đầu Thuật cũng chỉ là một loại thủ đoạn gã dùng để tự bảo vệ mình mà thôi.

Nhưng Phạm Anh rốt cuộc không ngờ tới, cũng có một ngày chính mình bị Âm Quỷ cắn trả!

Nếu như bị thua giữa đấu pháp của các Hàng Đầu Sư, thì gã còn có cơ hội sống sót. Nhưng bị Âm Quỷ do chính mình nuôi dưỡng cắn trả thì trăm phần trăm là chết, không có nửa chút hi vọng tồn tại.

Dù Phạm Anh luôn rất điềm tĩnh, nhưng giờ phút này cũng sợ đến vỡ mật, hoàn toàn không thể kìm nén nổi liền run lên, mềm nhũn ra như lá rụng trong gió.

- Đừng, đừng, tha mạng, tha mạng...

Phạm Anh không còn chú ý đến phong độ, thân phận địa vị gì, kêu to lên như người bị bệnh tâm thần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người mồ hôi chảy đầm đìa, ướt đẫm. Nếu không phải bị hai gã đạo sĩ ra song chưởng ấn chặt, không thể nhúc nhích, Phạm Anh sẽ không kìm lòng nổi mà đập đầu cầu xin tha mạng.

- A...

Nhưng lời cầu xin của gã cũng không làm nên chuyện gì. Dương Đồng không ngần ngại chút nào, lập tức liền chui vào trong cơ thể của gã.

[ truyen cua tui | Net ]
Phạm Anh chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn đau đớn thấu xương trong phút chốc truyền khắp xương cốt tứ chi, âm hàn dường như đến từ tầng mười tám địa ngục, trong nháy mắt máu cả người đều như đọng, từ đầu đến chân, mỗi một đoạn cơ thể đều bị đông cứng, ngay cả nâng một đầu ngón tay nhỏ lên cũng rất khó khăn.

Duy chỉ có một thứ còn có thể hoạt động chính là cái miệng của gã.

Nhưng một tiếng hét thảm kia nghe rất kinh hãi lòng người, giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi.

Phạm Anh không ngừng niệm chú, nhưng không có tác dụng, hai âm quỷ ngày xưa vô cùng nghe lời thì giờ phút này đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của gã, không quan tâm đến những câu niệm chú. Phạm Anh có thể cảm nhận rõ, hai đứa Âm Quỷ đang cắn nuốt từng ngụm từng ngụm máu tươi của gã.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác.

Cái gọi là Âm Quỷ cắn trả hoặc là “Quỷ Hàng” trong Hàng Đầu Thuật kỳ thật là sự cắn nuốt linh khí của một người, chứ không phải là cắn nuốt máu thịt. Như vậy mới càng thêm đáng sợ.

Cái loại cảm giác “người là dao thớt tôi là thịt cá” này, có thể khiến một người đang kiên cường nhất sụp đổ trong nháy mắt.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phạm Anh được coi là một kiêu hùng, ít nhất gã có đầy đủ tiềm chất của kiêu hùng. Nhưng đối mặt với loại cắn nuốt linh hồn, hoàn toàn không thể kháng cự này, dũng mãnh như Phạm Anh cũng lập tức sụp đổ.

- Phạm Nhạc, Phạm Nhạc, cứu mạng... Tôi biết tôi có lỗi với anh, tôi tình nguyện đem tất cả gia sản đều trả lại cho anh, đều trả lại cho anh, đều là của anh hết... Cứu mạng, cứu tôi...

Phạm Anh một bên kêu rên, một bên hướng Phạm Nhạc cầu xin tha thứ.

- Phạm Linh ở nơi nào?

Phạm Nhạc lạnh lùng hỏi, không mang theo chút cảm tình.

- Ở nhà, ở nhà... Cô ấy không sao, thật đấy, một chút cũng không sao, tôi cam đoan... Lâm Thành Đạc, mau gọi điện thoại về nhà để bọn họ thả Phạm Linh ra, nhanh lên.

Phạm Anh liên tiếp gào lên.

Chỉ tiếc vị Lâm tổng quản này, thật đúng là không nể mặt mũi Phạm tiên sinh, y sớm đã sợ tới mức cả người xụi lơ, gục ở chỗ đó, không dám cử động. Trong lúc này, y làm sao còn có thể chấp hành mệnh lệnh của Phạm Anh?

Rõ ràng Phạm Anh đã là ốc không lo nổi mình ốc, tự thân khó bảo toàn!

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, nói:

- Phạm Anh, tôi còn tưởng rằng anh là người thông minh. Đã đến tình trạng này, anh còn muốn người ta làm mật báo? Anh cảm thấy, anh còn có cơ hội lật ngược tình thế sao?

- Không, không, Sa tiểu thư, à không, là Cơ tiểu thư... Cơ tiểu thư, tôi tuyệt không có ý đó, thật sự không phải mật báo... A a... Tha mạng, tha mạng...

Phạm Anh răng nanh cắn chặt, sắc mặt tái nhợt biến thành xanh mét, trên trán mồ hôi không chảy nữa, ngược lại hiện lên một tầng sương mù trắng như tuyết, cái loại lạnh thấu xương này, thật sự muốn đem gã đông thành băng rồi.

- Dừng!

Tiêu Phàm tay phải cong lại gảy nhẹ, một đạo pháp lực bay vào trong cơ thể của Phạm Anh.

Hai đứa Âm Quỷ đang cắn nuốt tinh khí linh hồn của Phạm Anh, dường như nhận được lệnh, đột nhiên dừng cắn nuốt.

Nổi thống khổ của Phạm Anh cũng đột nhiên dừng lại, lập tức thở phào một hơi, cả người đều trở nên mềm nhũn, dường như tất cả tinh khí đều bị Âm Quỷ cắn nuốt hết không còn một mảnh. Nếu không phải là bị hai gã đạo sĩ nâng lên, thì sớm đã mềm nhũn trên mặt đất rồi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng trà trở nên vô cùng yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

- Phạm tiên sinh, tôi tin anh là người thông minh. Bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?

Một lát sau, giọng nói của Tiêu Phàm nhu hòa chậm rãi vang lên.

Cái cảm giác lạnh buốt đó trong cơ thể Phạm Anh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trên mặt cũng đã hồi phục một tia huyết sắc, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn phía Tiêu Phàm, cười khổ một tiếng, nói:

- Được, thắng làm vua thua làm giặc, tôi cho dù không muốn nói, chỉ sợ cũng không thể không nói?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, bưng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm, không vội vàng không hấp tấp, nói:

- Cho nên nói, Phạm tiên sinh là người thông minh.

- Phạm tiên sinh, anh hiện tại có hai lựa chọn. Thứ nhất, hợp tác cùng chúng ta. Như vậy, Phạm tiên sinh chẳng những có thể giữ được tính mạng, còn có thể bảo vệ một phần tài sản. Tôi có thể thay mặt Phạm Nhạc bảo đảm với anh, chỉ cần anh làm theo chỉ bảo của chúng tôi, sau khi chuyện thành công, gia sản của Phạm Gia sẽ chia cho anh một phần ba. Về phần lựa chọn thứ hai, tin rằng trong lòng Phạm tiên sinh đã rất rõ, cũng không cần tôi nhiều lời.

- Phạm tiên sinh, thời gian của tôi rất quý giá, cho nên, anh đừng do dự lựa chọn, hoặc là sống, hoặc là chết!

- Mời anh lập tức quyết định!

479-am-quy-can-tra/1162195.html

479-am-quy-can-tra/1162195.html

373

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.