Chương 472
Giáo chủ Nạp Cát
Mấy ngày này, sự việc có liên quan đến Tô Nam, Nguyên Thành Tử đều tiến hành kể lại vô cùng tỉ mỉ với Tiêu Phàm.
Mười mấy năm trước, Tô Nam thay thế cho lão giáo chủ, chính thức đứng đầu “Phái Nạp Cát”. Lúc ấy, sau khi tin tức này truyền ra ngoài thì rất nhiều Hàng Đầu Sư mở miệng liền hỏi:
- Tô Nam là ai?
Gần như không ai đã nghe nói đến tên của Tô Nam, cho dù là bên trong “Phái Nạp Cát” những đệ tử thực sự gặp qua Tô Nam cũng rất ít. Tô Nam đặc biệt khiêm tốn, gần như chưa bao giờ lộ diện công khai ở hết thảy các trường hợp, trong truyền thuyết, ông ta là một vị chi sĩ “Khổ tu”.
Nhưng lão giáo chủ cố tình chọn một người như vậy tiếp quản “Phái Nạp Cát”. Lão giáo chủ không phải sư phụ của Tô Nam mà là sư huynh của Tô Nam, đại đệ tử đích truyền của Đại Quốc Sư tiền nhiệm nước Đan Mạn. Theo lão giáo chủ nói thì Tô Nam mới là người sư phụ chỉ định chọn làm giáo chủ kế nhiệm, chỉ là bởi vì khi đó Tô Nam đang bế quan khổ tu Hàng Đầu Thuật lợi hại nào đó, vị trí giáo chủ mới tạm thời do sư huynh đảm nhiệm. Hiện giờ Tô Nam luyện công viên mãn, vị trí giáo chủ này đương nhiên phải giao cho “Chính chủ”.
“Phái Nạp Cát” có rất nhiều Hàng Đầu Sư đều không phục Tô Nam.
Nói thì cũng khó trách, người này tất cả mọi người đều chưa từng gặp qua, chỉ mới nghe nói có một vị đồng môn như vậy tồn tại, bỗng nhiên lúc đó liền biến thành giáo chủ, mọi người phải cúi đầu ở trước mặt ông ta nghe lệnh thật sự hơi quá đáng.
Thế giới của Hàng Đầu Sư căn bản chính là người mạnh là vua, bất kể là di mệnh của Đại Quốc Sư tiền nhiệm hay là sự chỉ định của lão giáo chủ đều không có tác dụng, Tô Nam phải thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình.
- Tô Nam kia rốt cuộc có bản lĩnh thật sự gì?
Thời điểm nghe Nguyên Thành Tử kể lại, Cơ Khinh Sa đang ngồi không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Nói thật, ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ biết hai chuyện...
- Hai chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất là vài chục năm trôi qua rồi, Tô Nam vẫn là giáo chủ “Phái Nạp Cát” mà không có bất kỳ người nào lay động vị trí này. Chuyện thứ hai, hễ là khiêu khích Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” sẽ không còn con đường sống.
Nguyên Thành Tử chỉ nói đơn giản.
Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm liền liếc nhau một cái.
Ở thế giới người mạnh làm vua này, hai chuyện đó đủ để giải thích rõ tất cả.
Thế cho nên có nghe đồn nói sau khi Đại Quốc Sư Ma Cưu thoái vị, Tô Nam có khả năng được hoàng thất nước Đan Mạn sắc phong làm Đại Quốc Sư mới.
Tuy nhiên ấn tượng đầu tiên của Tiêu Phàm đối với vị Đại Hàng Đầu Sư Tô Nam này rất tốt, Tô Nam mặc dù cũng có một số đặc điểm bên ngoài của dân bản địa nhưng dường như không phải là người dân bản địa thuần túy, mang theo tính khí dân bản địa rất ít mà là nhã nhặn nho nhã, dường như là một vị chi sĩ uyên bác, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ đến mức có rất ít người có thể đoán được, ông ta lại là một vị Đại Hàng Đầu Sư. So với sư đệ Tra Cao của ông ta mà nói, lại càng khác hẳn, làm cho người ta khó mà tin được bọn họ là sư huynh đệ đồng môn.
Chỉ có điều thực lực phô bày của tổ trưởng Cao trong quá trình đánh nhau cùng Di Nô, khiến trong lòng Tiêu Phàm có hoài nghi Tra Cao và Tô Nam có khả năng không phải cùng một sư phụ. Đại Quốc Sư tiền nhiệm tự mình dạy dỗ đệ tử, thực lực hẳn là không đến mức yếu như vậy mới đúng. Ba người liên kết mà mới một lát đã bị Di Nô tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu Tra Cao là đệ tử một vị sư thúc nào đó của Tô Nam, theo thứ tự là sư đệ là phải rồi.
Thứ tự sư huynh đệ kiểu này, việc thực lực kém cách biệt một trời một vực cũng không hiếm thấy.
Nhưng cho dù Tô Nam nhã nhặn như thế nào thì nhìn thấy thi thể đám sư đệ bọn họ vẫn không kìm nổi tức giận bộc phát bừng bừng, vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- Hoàng tiên sinh, thi thể của Duy Đa ở đâu?
Một lúc lâu sau Tô Nam ngẩng đầu nhìn phía Hoàng Thanh Vân trầm giọng hỏi.
- Việc này... Tô Nam Giáo chủ, Duy Đa tiên sinh không có để lại di thể...
Hoàng Thanh Vân giật mình kinh hãi lắp bắp nói.
Hai hàng lông mày Tô Nam nhướng mạnh lên, trong mắt trở nên bóng loáng.
Hoàng Thanh Vân sợ tới mức cả người run lên, vội vàng lắp bắp giải thích:
- Tô Nam Giáo chủ, là như vậy, lúc ấy, lúc ấy cả người Duy Đa tiên sinh đều hóa thành một màn sương máu cũng giống như con rắn kia...
Nói tới đây, trên mặt Hoàng Thanh Vân hiện lên một chút ý sợ hãi rõ rệt, khóe miệng không ngừng co giật, cho thấy tình hình lúc đó khiến ông ta hoảng sợ nhường nào. Sau khi tận mắt nhìn thấy sự việc khủng khiếp như vậy, Hoàng Thanh Vân vẫn không bị điên có thể thấy thần kinh cực kỳ kiên cường.
- Huyết vũ hàng?
Cặp mắt của Tô Nam chợt thu hẹp, miệng thì thào nói nhỏ một tiếng.
Nguyên Thành Tử hoảng sợ không kìm nổi nói:
- Tô Nam Giáo chủ, ý giáo chủ nói là Di Nô đã luyện thành Huyết vũ hàng?
Cái gọi là “Huyết vũ hàng” chính là một loại huyết hàng thuật cực kỳ cao minh, nghe nói phải luyện thành “sức mạnh Nguyên huyết” mới có thể luyện đến “Huyết vũ hàng”. Rất nhiều Hàng Đầu Sư luyện tập Huyết Hàng Thuật, đến tận cuối đời cũng chưa chắc có thể luyện thành “sức mạnh Nguyên huyết”.
Tô Nam gật đầu nói:
- Theo Hoàng tiên sinh miêu tả sự tình, phải là huyết hàng thuật khác, “Huyết vũ hàng” không có uy lực như vậy. Về phần có phải Di Nô ra tay hay không, hiện tại tôi cũng không thể xác định.
Nguyên Thành Tử khẽ vuốt cằm.
Thật ra rốt cuộc ai là hung thủ giết Duy Đa, trong lòng Tô Nam khẳng định đã có kết luận rõ ràng, chỉ có điều không muốn nói ra trước mặt mọi người mà thôi. Đủ thấy tính cách người này rất chi trầm ổn. Dù sao ở Thành Lạc Già này, thế lực “Phái Bất Cổ” cũng vô cùng lớn. Dù là như thế, Tô Nam cũng là một mình đến mà không mang theo bất cứ người nào giúp đỡ.
Như vậy có thể thấy được vị giáo chủ khiêm tốn “Phái Nạp Cát” này tự kiêu đối với thực lực của chính mình.
Hoàng Thanh Vân lấy từ trong túi ra một chuỗi hạt châu đen sì, hai tay đưa ra để Tô Nam nhìn, hạ giọng nói:
- Tô Nam Giáo chủ, đây là... Di vật Duy Đa tiên sinh để lại, hiện trường chỉ tìm được chuỗi hạt này...
Chuỗi hạt này nhìn qua đen nhánh, dường như được khắc thành từ một loại gỗ nào đó, nhìn không bắt mắt lắm.
Tiêu Phàm cảm nhận được hết sức rõ ràng lực cấm chế dao động trên hạt châu. Bề ngoài chuỗi hạt châu bình thường, kì thực là một món pháp khí rất tốt, bị Chi sĩ thêm vào quá nhiều pháp lực. Khí tức dao động của cấm chế này, không có gì khác biệt với khí tức của Tô Nam, chuỗi hạt này hẳn là Tô Nam ban cho Duy Đa dùng để hộ thân. Chỉ tiếc hạt châu dù sao cũng là vật chết, đối thủ quá mạnh mẽ, hạt châu cũng không thể giữ được bình an cho Duy Đa.
Tô Nam giơ tay chậm rãi vuốt ve ô châu, ngón tay không kìm nổi nhẹ run rẩy, trong mắt hiện lên một chút vẻ thương tâm sâu sắc.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói:
- Tô Nam Giáo chủ, người chết không thể sống lại, xin bớt đau buồn. Anh nhà bị thương nặng, tất cả mọi người đều rất đau buồn.
Ánh mắt của Tô Nam lập tức giống như mũi đao hủy diệt quét qua, một luồng sát cơ mãnh liệt, cả kinh đến mức Hoàng Thanh Vân và cha con Hoàng Cao Huy lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Làm sao ngươi biết Duy Đa là con ta?
Tô Nam trầm giọng hỏi, thanh âm trở nên vô cùng khàn khàn, trong mắt sát khí kinh người, dường như một lời không hợp ý sẽ ra tay với Tiêu Phàm.
Thời điểm ông ta đến Hoàng phủ, Nguyên Thành Tử cũng giới thiệu qua về ông ta với Tiêu Phàm, nói là đến từ một đạo môn đến từ Hoa Hạ, tu vi cao thâm. Tô Nam vội vã xem thi thể đám người Tra Cao, cũng không để ý nhiều lắm đến vị thanh niên trẻ tuổi ngoại quốc điềm đạm nho nhã này.
Ai ngờ Tiêu Phàm lại hoàn toàn nói ra bí mật của ông ta.
Đối mặt với sát cơ của Tô Nam, Tiêu Phàm điềm tĩnh tự nhiên, thần sắc không thay đổi chút nào, thản nhiên nói:
- Tô Nam Giáo chủ, khí tức trên chuỗi trân châu này và giống của ông như thế, Duy Đa tiên sinh rõ ràng chính là huyết mạch của ông.
Hơn nữa, Tiêu Phàm vừa thấy Tô Nam lập tức liền nhìn ra tướng mạo ông ta là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là máu là thịt của ông ta trên người Duy Đa. Chẳng qua lời nói này, Tiêu Phàm liền khó mà nói ra đến miệng.
Rất không có phúc.
Bất kể Tô Nam có phải Đại Hàng Đầu Sư hay không, sự đau buồn của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khẳng định cũng không khác người bình thường.
Nguyên Thành Tử liền liếc mắt nhìn Hoàng Thanh Vân một cái, Hoàng Thanh Vân lập tức lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này tuyệt đối không phải mình nói cho Tiêu Phàm. Về phần Tiêu Phàm có phải thật sự dựa vào một chuỗi hạt trân châu có thể đoán được Tô Nam và Duy Đa đích thực có quan hệ cha con, thì Hoàng Thanh Vân không dám khẳng định. Thế giới thuật sư cũng không phải ông ta có khả năng muốn hiểu là hiểu được.
Nguyên Thành Tử vội vàng nói với Tô Nam:
- Tô Nam Giáo chủ, Tiêu chân nhân là người đồng đạo, thuật pháp cao sâu vô cùng. Là bằng hữu của chúng ta.
- Bằng hữu? Nói như vậy, nếu hiện tại ta đi giết Di Nô, Tiêu tiên sinh sẽ giúp ta một tay?
Sát khí lộ ra trên người Tô Nam không giảm chút nào, mắt cũng không nhìn Nguyên Thành Tử một chút, mà nhìn thẳng đe dọa Tiêu Phàm hỏi lạnh lùng.
Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- Nếu giáo chủ Tô Nam cho là cần thiết, tôi không ngại ra tay.
- Được, tốt lắm!
Tô Nam lại yên lặng liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, khẽ gật đầu, cuồng bạo sát khí kia bỗng nhiên thu về, lập tức lại biến thành bộ dạng cũ trầm tĩnh nhã nhặn.
- Hoàng tiên sinh, nhờ tiên sinh thu dọn một căn phòng, taphải nghỉ ngơi một chút.
Tô Nam lập tức quay đầu hướng Hoàng Thanh Vân nói rất khách khí.
- A, dạ dạ, giáo chủ Tô Nam mời đi theo ta, phòng khách cũng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ có điều quê mùa chút, kính xin giáo chủ không lấy làm phiền lòng...
Hoàng Thanh Vân vừa nói vừa chỉ bảo Hoàng Cao Huy dẫn Tô Nam đi nghỉ ngơi.
Tô Nam gật đầu ra hiệu với Nguyên Thành Tử và Tiêu Phàm đi theo Hoàng Cao Huy, bước đi trầm ổn, thần thái bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng của ông ta rốt cuộc nghĩ cái gì.
- Tiêu chân nhân...
Nhìn theo Tô Nam đang đi, Hoàng Thanh Vân lại gấp gáp gọi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Hoàng tiên sinh, tôi cũng muốn nghỉ ngơi trước một chút, cáo từ.
Nói xong cùng Cơ Khinh Sa xoay người rời đi.
Hoàng Thanh Vân và Nguyên Thành Tử liếc nhìn nhau với vẻ mặt đầy sầu lo.
465-giao-chu-nap-cat/1162180.html
465-giao-chu-nap-cat/1162180.html
382
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
