TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 473
Phân thân

Tòa nhà của Hoàng phủ khá lớn, biệt thự quá nhiều.

Tô Nam một mình chiếm cứ một tòa biệt thự nhỏ, biệt thự này, ban đầu chính là chỗ ở của Duy Đa. Một chỗ sống một mình khá thanh tĩnh rất thích hợp người tu hành vào ở.

Một mình Tô Nam vào ở biệt thự, tất cả tôi tớ Hoàng phủ đều cách ngôi biệt thự kia rất xa, ai cũng không dám tới gần. Nhìn qua, Tô Nam là Hàng Đầu Sư ôn hòa nhất, nhưng ôn hòa thế nào đi chăng nữa thì Hàng Đầu Sư vẫn chính là Hàng Đầu Sư, nhất là sau khi đã trải qua trận đại chiến vô cùng thê thảm ba ngày trước, mọi người trong Hoàng phủ sớm bị cuộc đấu đá của Hàng Đầu Sư làm sợ tới mức mất hết lòng dũng cảm. Tô Nam là Đại Hàng Đầu Sư đứng đầu một phái, thủ đoạn nhất định càng thêm khó lường.

Ánh mặt trời dần xuống núi, bốn phía biệt thự càng thêm yên tĩnh. Một gã nô bộc cả gan đi vào biệt thự, nơm nớp lo sợ mời Tô Nam giáo chủ dùng bữa tối, trong phòng không có lấy một tiếng động. Lão nô bộc chần chừ không biết nên đi hay nên ở. Ngay vào lúc này, lão nô bộc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ùa đến, góc sáng của biệt thự dường như nổi một bóng người lơ lửng mơ mơ màng màng.

Lão bộc ngay tức khắc sợ tới mức mất hết lòng dũng cảm quát to một tiếng, vừa chạy vừa lăn vừa bò không dám dừng lại.

Trong một gian phòng ngủ ở lầu hai của biệt thự, Tô Nam im lặng ngồi xếp bằng chân trên mặt giường lớn thường dùng trong cung đình. Mức độ xa hoa của gian phòng ngủ này khiến người ta giật mình, bởi so với căn phòng đơn giản của Hàng Đầu Sư bình thường khác nhau một trời một vực. Tô Nam vừa đi vào gian phòng ngủ này có thể cảm nhận được khí tức của Duy Đa. Không ngờ Duy Đa ở Hoàng phủ được hưởng thụ đãi ngộ xa hoa như vậy, khó trách lên Hàng Đầu Thuật, tiến cảnh thong thả.

Đứa nhỏ này, trời phú thật sự bình thường, lúc trước không nên cho anh ta học Hàng Đầu Thuật mà làm một người phàm trần bình thường có lẽ có thể sống được đến già. Mà làm Hàng Đầu Sư, nhất là con của Tô Nam giáo chủ “Phái Nạp Cát”, một nơi mà cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua, cả đời Duy Đa nhất định là dữ nhiều lành ít.

Trong tay Tô Nam chậm rãi vuốt ve viên châu xỏ vòng tay của Duy Đa còn sót lại, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút đau thương. Thời gian trôi dần qua, vẻ đau thương biến mất thay vào đó là vẻ mặt quyết định dứt khoát. Tay trái bấm quyết. Miệng lẩm bẩm.

Ngay sau đó, trong phòng ngủ vốn ấm áp nổi lên từng trận gió lạnh quay cuồng, một bóng người mơ hồ hiện ra, vặn vẹo theo trận gió lạnh phiêu đãng, nhưng mặt người dần dần trở nên rõ ràng, tất cả có sáu cái bóng người, đều là tướng mạo thanh niên, trong đó ba cái bóng người có tướng mạo tương đối yếu đuối, dáng người lồi lõm trong sáng rõ ràng đúng là nữ giới.

Nếu không phải những bóng người này quá mức âm u lạnh lẽo theo gió phiêu lãng, trong bóng tối không vặn vẹo, người có mắt không tốt sẽ tưởng chúng cũng là người.

Tô Nam tay trái bấm quyết, miệng không ngớt lời chỉ bảo.

Hai nam hai nữ hơi khom người về phía Tô Nam, nhẹ nhàng bay đi, cũng không thấy cửa phòng đóng mở, bốn cái bóng người cứ như vậy xuyên tường mà ra không thấy bóng dáng. Hai cái bóng người khác thì xoay quanh một cái hóa thành từng làn khói đen tiêu tan vô hình.

Tô Nam thì nhắm hai mắt lại, ngồi khoanh chân tiếp tục không gây ra một tiếng động.

Ngôi biệt thự khác cách đó không xa, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa ngồi ở một bên bàn cơm dùng bữa tối. Bữa tối là Cơ Khinh Sa bảo tôi tớ Hoàng phủ đem nguyên liệu nấu ăn đưa đến, tự mình xuống bếp làm rất đơn giản cũng rất thanh đạm, mùi vị lại hết sức hấp dẫn. Dù là Tiêu Phàm đã tiến vào trạng thái bán Tích Cốc cũng ăn hết một bát cơm.

Sau khi ăn xong, Cơ Khinh Sa thu dọn sạch sẽ bàn ăn rồi cùng Tiêu Phàm đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa, Cơ Khinh Sa bắt đầu pha trà.

- Vị giáo chủ Tô Nam này dường như hơi không khớp so với giới thiệu của Nguyên Thành Tử...

Cơ Khinh Sa một bên pha trà một bên nhẹ giọng nói.

Theo lý, hiện tại bọn họ hẳn là chiến hữu bên trong một “Chiến hào” đồng lòng đối phó bên ngoài. Nhưng mà Tô Nam dường như cũng không có ý như vậy. Chẳng những nhìn như không thấy đối với Tiêu Phàm, thái độ đối với Nguyên Thành Tử cũng tương đối khá lãnh đạm không giống như cái mà Nguyên Thành Tử gọi là “Lão bằng hữu”.

Cũng không biết trong lòng vị Hàng Đầu Sư đệ nhất “Phái Nạp Cát” rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Tiêu Phàm cười rồi nói:

- Ông ta lo lắng đối với chúng ta là chuyện đương nhiên. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng giống ông ta không thể hoàn toàn yên tâm được.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, khẽ gật đầu, lập tức nói:

- Bất quá ông ta chỉ có một mình ngênh ngang đến như vậy, ngay cả người trợ giúp cũng không mang theo, chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy đi đối phó Ma Cưu?

Tiêu Phàm nói:

- Trước mắt xem ra ông ta chỉ là muốn đối phó với Di Nô.

- Vậy thì sao, vậy thì khác nhau sao?

- Đương nhiên là có khác nhau. Phạm Anh và Di Nô khác nhau cái gì, thì Di Nô và Ma Cưu sẽ khác nhau cái đó.

Cơ Khinh Sa ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.

- Suy nghĩ thật quá đúng!

Một tiếng nói ra hiệu vang lên, Nguyên Thành Tử đã tới cửa biệt thự. Nghe ra được lão đạo sĩ này có chút lo âu. Sự tình phát triển đến hiện tại rõ ràng vượt ra khỏi mong muốn của Nguyên Thành Tử lúc trước, “Phái Nạp Cát” lần lượt bị mất bốn mạng Hàng Đầu Sư, Tô Nam tự mình đến, đại chiến với “Phái Bất Cổ” hết sức căng thẳng. Ngọc Dương Quan bị kẹp bên trong hai phái lớn cũng chính là kẹp bên trong hai gã Đại Hàng Đầu Sư siêu cấp, chỉ cần nghĩ qua cũng thấy chính là họa diệt môn.

Trong lúc này, Tiêu Phàm dường như là biến số duy nhất, cũng là “Rơm rạ” cuối cùng của Nguyên Thành Tử.

- Nguyên Thành chân nhân, mời vào!

Tiêu Phàm khẽ cười nói.

- Thứ lỗi quấy rầy Tiêu chân nhân thanh tu.

Nguyên Thành Tử cũng không khách khí bước vào đến cửa.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười rồi nói:

- Nguyên Thành chân nhân, mời ngồi bên này uống chung chén trà.

- Được, làm phiền Cơ cô nương.

Ngay từ đầu, Nguyên Thành Tử gọi Cơ Khinh Sa vì cô làm “Cư sĩ”, hiện giờ nếu sửa miệng gọi Tiêu Phàm là “Chân nhân” cũng rất tự nhiên đổi tên Cơ Khinh Sa là “Cơ cô nương” có vẻ thân mật hơn rất nhiều.

- Nguyên Thành chân nhân dường như có tâm sự?

Đợi Nguyên Thành Tử ngồi xuống, Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.

Nguyên Thành Tử cười khổ một tiếng, nói:

- Con mắt tinh tường của Tiêu chân nhân thật sáng như đuốc, cũng không cần bần đạo giải thích nhiều làm gì. Thế cục trước mắt này, mặt ngoài xem như yên ổn, nhưng thực tế đã đến bên bờ vực, chỉ cần nghĩ qua đã thấy chẳng những Hoàng gia có họa diệt môn, cho dù Ngọc Dương Quan cũng sợ vạn kiếp không thoát thân được.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm không phủ nhận.

Ngọc Dương Quan tuy rằng thực lực cũng không phải là nhỏ, là người Hoa đứng đầu tôn giáo Thành Lạc Già, Nguyên Thành Tử thuật pháp cao thâm, trong các đồ tử đồ tôn cũng có người tài ba nhưng bất kể là so với “Phái Bất Cổ” hay là so với “Phái Nạp Cát” mà nói, chênh lệch hết sức rõ ràng.

Con ruột Tô Nam chết trong tay Di Nô, đây là mối thù tới chết quyết không có thể giải hòa. “Phái Nạp Cát” sẽ tuyên chiến cùng “Phái Bất Cổ” hay không tạm thời không thể đoán được, nhưng Tô Nam chắc chắn sẽ không buông tha cho Di Nô. Hai con hổ tranh chấp, tất phải có một con tổn thương.

Bây giờ mấu chốt ở chỗ Tô Nam và “Phái Nạp Cát” đều không nắm chắc phần thắng. Nguyên Thành Tử hoàn toàn trấn áp phía bên Tô Nam, một khi Tô Nam bị thua, tình hình bên trong “Phái Nạp Cát” vững vàng chưa chắc sẽ toàn quân bị tiêu diệt, nhiều nhất chỉ là bản thân Tô Nam gặp nạn. Nguyên Thành Tử và Ngọc Dương Quan lại tuyệt đối sẽ không may mắn như vậy, cho dù Đại Quốc Sư Ma Cưu không giáng tội, Di Nô và Phạm Anh tất nhiên cũng sẽ không chịu buông tha cơ hội tốt ngàn năm có một này. Chỉ cần đánh cho Ngọc Dương Quan tàn phế, Hoàng gia không có chỗ dựa vững chắc, làm sao còn có thể chống đỡ được? Tự nhiên sẽ bị nhổ tận gốc.

- Tiêu chân nhân, trong lòng ta vẫn có nghi vấn...

- Mời Nguyên Thành chân nhân cứ nói.

- Lần này ngươi đến Thành Lạc Già rốt cuộc có mục đích gì?

Nguyên Thành Tử nhìn thẳng hắn với ánh mắt sắc nhọn như đao.

Lúc bắt đầu, Nguyên Thành Tử tưởng Tiêu Phàm thuần túy đến vì Phạm Nhạc. Thứ nhất, Phạm Nhạc có thể là bằng hữu của Tiêu Phàm. Thứ hai, nếu như có thể giúp Phạm Nhạc đoạt lại gia sản, như vậy lấy tài lực của Phạm Gia, sau này thật ra có thể giúp đỡ cho Tiêu Phàm không ít xem như hai bên “Cùng có lợi”.

Nhưng hiện tại sự nghi ngờ trong lòng Nguyên Thành Tử mỗi lúc một tăng, mơ hồ cảm thấy mục đích của Tiêu Phàm tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nét tươi cười trên mặt Tiêu Phàm không hề hiện lên, lẳng lặng nhìn Nguyên Thành Tử. Nhẹ giọng nói ra ba chữ.

- Xích Viêm Thảo!

- Cái gì?

Nguyên Thành Tử thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt bỗng nhiên trợn tròn.

- Ngươi, ngươi tới vì Xích Viêm Thảo?

Tiêu Phàm yên lặng gật đầu.

- Tiêu chân nhân, ngươi không nói đùa với ta chứ?

Tiêu Phàm chậm rãi nói:

- Người yêu của ta bị trọng thương cần “Xích Viêm Thảo” cứu mạng.

Nghe được bốn chữ “Người yêu của ta”, hai hàng lông mày Cơ Khinh Sa hơi nhướng lên giật mình.

466-phan-than/1162181.html

466-phan-than/1162181.html

407

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.