TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 468
Đại Hàng Đầu Sư cuồng vọng

Phạm phủ cách đó không xa.

Trong mật thất u ám, trong lòng Phạm Anh bỗng nhiên giật mình, thoáng cái trở nên bực bội bất an. Liên hệ tâm hồn với “Dương Đồng” đột nhiên bị cắt đứt.

Đây là tình hình Hàng Đầu Sư lo lắng gặp phải nhất. Hàng Đầu Sư bắt quỷ, hề đơn giản như trong truyền thuyết bên ngoài, chẳng những phải tự lấy máu mình nuôi quỷ mà tâm hồn còn phải tương thông với quỷ mới có thể thuận lợi sử dụng. Một khi bắt quỷ phát sinh vấn đề gì thì nhẹ sẽ khiến công lực Hàng Đầu Sư tổn thất lớn, nặng thì tâm thần bị tổn thương phát điên ngay tại trận.

Chẳng lẽ “Dương Đồng” đã xảy ra điều ngoài ý muốn?

Cũng may “Âm đồng” trong người coi như an tĩnh, không có gì khác thường khiến Phạm Anh yên tâm hơn một chút.

Hàng Đầu Sư bắt quỷ đều là âm dương ghép thành đôi, được gọi là “Độc dương bất trường cô âm nan sinh” (ý nói chỉ dựa vào nhân tố hoặc điều kiện từ một phương diện thì không thể thúc đẩy được sự phát triển hoặc xuất hiện của sự vật). Liên hệ giữa hai bên âm dương trong quỷ so với mối liên hệ tâm hồn giữa Hàng Đầu Sư và quỷ bị bắt chặt chẽ hơn, nhạy cảm hơn. Nếu thật sự “Dương Đồng” đã xảy ra điều ngoài ý muốn thì “Âm đồng” tuyệt đối sẽ không an tĩnh như vậy.

Sau một lúc lâu trầm ngâm, Phạm Anh thử liên hệ với “Dương Đồng” hai lần, nhưng đều không hề có động tĩnh gì, lập tức đứng dậy đi ra khỏi mật thất.

Kết cấu kiến trúc Phạm phủ không hề kém Hoàng phủ bao nhiêu, với diện tích rộng thậm chí hơn cả Hoàng phủ. Ban đầu quy mô Phạm phủ không lớn như hiện tại, sau khi Phạm Anh được cha mẹ giao cho liền tiến hành mở rộng ra bốn phía, trở thành đệ nhất trong tứ đại gia Hoàng, Phạm, Ngụy, Nhiễm là mục tiêu trước đó của Phạm Anh và cũng là mục tiêu thấp nhất.

Đêm khuya, ánh trăng như nước.

Toàn bộ Phạm phủ im lặng, cũng lộ ra vẻ vô cùng âm u.

Phạm Anh một mình lẳng lặng đi ở trong tòa nhà lớn, lặng yên không một tiếng động.

Rất nhanh, Phạm Anh đi vào một tòa biệt thự độc lập rồi dừng bước trước một gian phòng ngủ ở lầu hai, thấp giọng từ trong miệng phát ra vài tiếng kêu cực kỳ quái dị.

Chỉ một lát, ngọn đèn trong phòng ngủ sáng lên, truyền tới thanh âm một người đàn ông trung niên rất bực bội.

- Chuyện gì?

Tiếng nói đúng là của thổ dân bản địa Lạc Già.

Phạm Anh vội vàng khom người chào hỏi, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ, là đệ tử.

Hóa ra người ở nơi này chính là sư phụ Di Nô của Phạm Anh – người phụ trách thực tế của “Phái Bất Cổ”, Đại Hàng Đầu Sư.

- Ta biết là ngươi. Đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ?

Ngữ khí của Di Nô vẫn chưa trở nên ôn hòa, xem ra vị này hết sức không hài lòng với hành động của học trò. Cũng không trách được Di Nô tức giận, bởi cho dù ai một hơi cùng bốn người đàn bà giằng co đều đã mệt mỏi kiệt lực, vừa mới đi vào giấc ngủ lại bị đánh thức mà không cảm thấy bất mãn bực bội mới là lạ.

- Sư phụ, đệ tử không cảm ứng được sự tồn tại của “Dương Đồng”...

Truyện Của Tui ch
ấm Net Phạm Anh cũng biết sư phụ tức giận liền tranh thủ nói vấn đề chính.

- Sao?

Di Nô cũng có chút giật mình.

- Chuyện gì xảy ra thế?

Phạm Anh vội miêu tả đơn giản tình hình một lần.

- Hừ! Ngươi to gan thật!

Di Nô vừa nghe không khỏi giận dữ, không chút khách khí đứng lên quát lớn.

- Biết rõ Hoàng gia có lão đạo sĩ đích thân trấn giữ, ngay cả ta cũng kiêng kị vài phần, đạo hạnh ngươi cao bao nhiêu mà dám đi dò hỏi tin tức của ông ta? Quả thực là không biết trời cao đất rộng!

Nếu thật sự là Phạm Anh vừa mới gia nhập Hàng Đầu Sư trẻ tuổi thì cũng không nói làm gì, bởi con nghé mới sinh không kinh gì hổ. Rõ ràng đã là người trung niên trong giới, quản lý một tập đoàn công ty lớn và một gia tộc lớn như vậy, thế mà làm việc lại không đắn đo suy nghĩ như thế.

Trụ trì Ngọc Dương Quan chân nhân, là người mà một Hàng Đầu Sư nửa đường xuất giá như ngươi có thể dễ dàng khiêu chiến sao?

- Vâng, sư phụ, là đệ tử lỗ mãng rồi...

Bị Di Nô quở mắng, Phạm Anh luôn miệng nhận sai nhưng cũng không có vẻ xấu hổ.

Sư phụ chính là người tính tình nóng nảy, chờ ông ta mắng xong sẽ không sao. Mấy năm nay, chưa nói đến vàng bạc châu báu, chính mình cũng hao phí bao tâm huyết cho Di Nô. Giờ phút này, mấy cô gái người Hoa đang ngủ trên giường lớn kia của Di Nô không phải là mình hao tổn tâm cơ mang về sao. Chính mình cũng không kịp thử một lần đã trực tiếp dâng tặng cho sư phụ.

Từ khi nào mà có một người đàn ông thổ dân có thể hưởng thụ diễm phúc như vậy?

Không có bản thân mình cung phụng, cho dù Di Nô là Đại Hàng Đầu Sư cũng không được hưởng thụ.

- “Âm đồng” có phản ứng gì không?

Di Nô sau khi răn dạy vài, câu hỏi.

- Tạm thời không có...

Di Nô liền thở phào một cái rồi nói:

- Vậy không có việc gì. Ta đoán là lão đạo sĩ kia bố trí trận pháp gì đó, tạm thời khốn trụ “Dương Đồng”. Với đạo hạnh của ông ta muốn tiêu diệt “Dương Đồng” của ngươi thì bất quá là tiện tay mà thôi. Biết ngươi là đồ đệ của ta, ông ta sẽ tự biết có chừng mực. Có lẽ chỉ là giáo huấn ngươi một chút, “Dương Đồng” sẽ không có việc gì hệ trọng đâu.

Nghe giọng điệu này của Di Nô tương đối tự phụ.

- Nhưng, sư phụ, lão đạo sĩ kia dù sao cũng là Thất thúc Hoàng Thanh Vân...

- Vậy thì sao? Nhúng tay việc của “Phái Bất Cổ” chúng ta, Ngọc Dương Quan sẽ không có lá gan lớn như vậy. Chẳng lẽ không biết Đạo Tổ sư gia đã trở lại trang viên rồi sao? Đừng nói là Nguyên Thành Tử, cho dù là toàn bộ nước Đan Mạn cũng không ai dám đối nghịch với tổ sư gia!

Di Nô ngạo nghễ nói.

Phạm Anh gật đầu đồng ý. Lúc trước anh ta tận lực nịnh bợ Di Nô, gia nhập làm học trò “Phái Bất Cổ” không phải là muốn dựa vào uy danh hiển hách của Ma Cưu Đại Quốc Sư sao? Có một núi lớn như vậy để dựa thì chỉ cần Ma Cưu Đại Quốc Sư bất tử thì không ai dám động đến Di Nô, cũng sẽ không ai dám động đến Phạm Anh.

- Nhưng mà, sư phụ, đệ tử nhận được tin tức, ba vị Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” ngày mai sẽ đến Lạc Già Thành.

- “Phái Nạp Cát”

Di Nô hừ lạnh một tiếng, giọng điệu càng thêm khinh thường.

Nếu như là trước kia, trước khi Ma Cưu chưa trở thành Đại Quốc Sư, nghe thấy ba chữ “Phái Nạp Cát”, Di Nô tuyệt đối không dám lộ ra giọng điệu như vậy. Cho đến hiện tại, trong mắt rất nhiều Hàng Đầu Sư, “Phái Nạp Cát” vẫn như trước mạnh hơn “Phái Bất Cổ”. Loại nội tình tích lũy này không phải dựa vào một loại nhân trong khoảng thời gian ngắn có thể đảo ngược được. Qua nhiều năm như vậy, Hàng Đầu Sư trở thành Đại Quốc Sư không chỉ một vị, xuất thân từ nhiều phái khác nhau, nhưng “Phái Nạp Cát” trước sau đều được công nhận ít nhất là một trong trường phái Hàng Đầu Thuật mạnh nhất.

- Ngươi đi đi, không cần lo lắng, cho dù là người “Phái Nạp Cát” đến thì đã làm sao? Mọi chuyện đã có ta!

- Vâng, sư phụ!

Phạm Anh rốt cục yên lòng.

Di Nô tính tình không tốt thì không tốt, kiêu ngạo, ngông cuồng đúng là như vậy, nhưng cũng có một chỗ tốt là dũng cảm đảm nhiệm việc khó khăn, gặp phiền toái tuyệt đối không lùi bước, càng sẽ không ném đồ đệ ở nửa đường rồi bỏ đi.

Có một điểm tốt như vậy cũng không uổng công Phạm Anh tận tâm tận lực cung phụng cho ông ta như thế.

Bên này thầy trò hai người cách cửa phòng đối thoại, ở bên kia, Tiêu Phàm đã xếp bằng chân ngồi thiền trên sô pha trong phòng khách. Miệng đỉnh Càn Khôn ở trước mặt hiện ra một Hỗn Độn Đồ Án tươi đẹp, chậm rãi xoay tròn. Phía dưới còn lại là một mặt quỷ cũng màu đỏ tươi như thế, nhưng không còn là bộ dạng nhắm mắt ngậm miệng nặng nề vừa rồi mà là các loại hình dạng không ngừng vặn vẹo dường như hết sức thống khổ.

Cơ Khinh Sa không chớp mắt chăm chú nhìn vào Tiêu Phàm.

Cô biết Tiêu Phàm thần niệm đã xâm nhập đến bên trong “Càn Khôn Đỉnh” rồi, đang điều tra bí mật của mặt quỷ kia. Thuật sư có thể cường hóa giác quan thứ sáu, biến thành sức mạnh thần niệm có thể khống chế, điểm này Cơ Khinh Sa đã biết đến. Tuy nhiên qua nhiều năm như vậy, cô vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, chỉ có thể làm đến mức tạm thời khống chế sức mạnh thần niệm này. Làm giống như Tiêu Phàm, có thể khống chế tự nhiên, thậm chí trực tiếp xâm nhập “Càn Khôn Đỉnh” và “Kết nối” mặt quỷ, trước đó, Cơ Khinh Sa ngay cả muốn cũng chưa dám nghĩ như vậy.

Ngoại trừ thiên phú dị bẩm của Tiêu Phàm, một nguyên nhân chủ yếu nữa là hắn còn kế thừa sự mạnh mẽ của Vô Cực Môn.

Cơ Khinh Sa gặp qua vài vị truyền nhân Vô Cực như Văn Thiên, Diệp Cô Vũ, Tiêu Phàm đều dũng mãnh hơn. Tuy nhiên Diệp Cô Vũ và Tiêu Phàm cho cô cảm giác khác biệt. Thời điểm ở gần Diệp Cô Vũ, Cơ Khinh Sa luôn luôn cảnh giác cao độ, toàn thân đều căng thẳng như dây cung, không dám có nửa phần lơi lỏng, từng giây từng phút đều phải chuẩn bị tinh thần cho các tình huống phát sinh. Mà thời điểm bên cạnh Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa lại cảm thấy thoải mái an nhàn khó nói thành lời, cho dù cô không phải bạn gái thực sự của Tiêu Phàm, không có quan hệ xác thịt với Tiêu Phàm, cũng có thể từ sâu trong nội tâm cảm nhận được người đàn ông này có thể tin tưởng dựa vào.

462-dai-hang-dau-su-cuong-vong/1162176.html

Truyện Của Tui ch
ấm Net

462-dai-hang-dau-su-cuong-vong/1162176.html

421

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.