TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 467
Thứ dơ bẩn

Từ xa xa, nhìn thấy tòa biệt thự tiếp đãi khách.

Tiêu Phàm rất khách khí đuổi đám vệ sĩ của Hoàng phủ đi về.

Phạm Nhạc hơi nghi hoặc, đè thấp giọng nói:

- Hình như không có gì khác thường?

Những lời này là hỏi Cơ Khinh Sa, không hỏi Tiêu Phàm.

Thần sắc Cơ Khinh Sa trở nên nghiêm túc, hạ giọng nói:

- Có dị thường, tôi cảm giác thấy rồi...

Tuy nhiên cái loại cảm giác này khá mơ hồ, Cơ Khinh Sa cũng khó có thể xác định.

Tiêu Phàm cười cười nói:

- Đã tiến vào căn phòng của chúng ta, đang dạo xung quanh đó.

Phạm Nhạc biến sắc, vội vàng nói:

- Vậy... Linh Linh vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Đừng lo, vật kia tiến vào là phòng của ta. Muốn đi ra, sợ là không dễ như thế. Nó không làm kinh hãi được đến Phạm Linh, yên tâm đi.

Phạm Nhạc không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, dường như khi nãy lúc Nguyên Thành Tử dẫn dắt môn nhân bày bố trận, Tiêu Phàm đã trở lại biệt thự bên này đi lòng vòng một hồi, sớm đã bố trí xong biện pháp dự phòng, chỉ đợi vật kia tự đến chui đầu vào lưới.

- Tiêu Phàm, ngay cả cái này cũng có thể tính được sao?

Phạm Nhạc cũng là có chút nửa tin nửa ngờ, thuật bói toán này, khó tránh quá thần kỳ rồi.

Tiêu Phàm lắc đầu nói:

- Lần này không có bốc quẻ, chỉ là chuẩn bị dự phòng mà thôi. Nếu như đến đây, ra tay về phía người ta, cũng cần phải đề phòng vài phần.

Lời này vẫn là chân lý.

Lập tức ba người tiến vào biệt thự, bước về phía căn phòng của Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa.

Vừa tiến vào biệt thự, bầu không khí lập tức khác thường, gió lạnh thổi từng trận từng trận. Phạm Nhạc không kìm nổi rùng mình một cái, dù cho anh ta võ nghệ rất cao cường, lá gan rất lớn, cũng không nhịn nổi trong lòng giật giật, xem chừng xung quanh. Quả thực có một số thứ, không ai có khả năng chống lại, huống chi Phạm Nhạc còn là người nếm qua thiệt thòi lớn.

Cơ Khinh Sa cũng ngưng thần đề phòng.

Chỉ có Tiêu Phàm vẫn điềm tĩnh tự nhiên. Dưới chân không nhanh không chậm, giơ tay đẩy cửa phòng ra.

“Hù” một tiếng.

Một trận gió lạnh thê lương lao đến về phía bên này.

Trong mông lung, chỉ nhìn thấy một đạo bóng đen mơ hồ lẫn vào trong trận gió lạnh, phiêu diêu mà đến.

- Quay về!

Tiêu Phàm “Hừ” lạnh, ngón trỏ và ngón giữa tay phải giơ lên, vẽ vài nét vào hư không, lại chỉ như kích, điểm mạnh về phía trước, thấp giọng quát nói.

Một cỗ gió xoáy còn mạnh mẽ mãnh liệt hơn với trận gió lạnh. Đón đầu đụng phải, luồng gió lạnh lập tức giống như đã bị trúng đòn nặng, bay lui nhanh về phía sau, trong tai Phạm Nhạc, mơ hồ nghe được một trận âm thanh “xèo xèo”, lập tức cả người nổi da gà lên, rất khó chịu.

Tiêu Phàm chậm rãi vào cửa, bật chiếc đèn lớn của phòng khách, lập tức ánh sáng chói mắt.

Trong phòng khách sáng trưng. Trống rỗng, làm gì có nhìn thấy thứ gì kỳ quái.

Thế nhưng trong nháy mắt, tăm tích của vật kia liền không thấy nữa.

- Chạy rồi sao?

Phạm Nhạc hỏi.

- Chạy không nổi.

Tiêu Phàm cười cười, lật cổ tay, một miếng mai rùa trắng như tuyết lóe sáng ra, chính là một trong ba bảo vật trấn giáo của Vô Cực Môn – Huyền Vũ Giáp.

Huyền Giáp vừa xuất hiện, lập tức liền rung động trong tay Tiêu Phàm. Mắt Tiêu Phàm vừa cử động, nhìn về phía góc hướng Đông Bắc. Nơi đó đặt một bình hoa cảnh Thái Lam cực lớn, cao hơn cả một người, hết sức xa hoa.

Tiêu Phàm lấy ra một miếng Phù Lục màu vàng, tay phải niết quyết, thì thào niệm chú.

- Tật!

Chỉ thấy Phù Lục bay lên trời, giống như có một bàn tay vô hình nâng đỡ, chậm rãi bay về phía bình hoa cảnh Thái Lam. Phù Lục còn chưa bay đến trên bình hoa cảnh Thái Lam, nơi miệng bình liền trào ra một cỗ gió lạnh, phòng khách vốn ấm áp trong phút chốc liền lạnh thấu xương. Mà chùm đèn treo pha lê sáng ngời, cũng vào thời khắc này vụt tắt.

Mượn ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy màn sương đen quay cuồng trên miệng bình hoa cảnh Thái Lam, một bóng người mơ hồ lộ ra thân trên, hướng về phía miếng Phù Lục trong không trung thoát ra âm thanh sắc nhọn xi xi... Dường như cực kỳ phẫn nộ. Trong phẫn nộ, lại trộn lẫn vài tia kinh hoảng.

Ngay sau đó, gió lạnh trong phòng nổi mạnh lên, hơn nửa bóng người mơ hồ đều từ trong bình hoa cảnh Thái Lam xông ra, ngưng thần ra vẻ, dường như muốn tiến hành công kích đối với Phù Lục trấn áp trên không trung kia.

- Nếu như đã đến rồi, vậy thì ở lại đi!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười, nói, kiếm quyết trong tay phải chỉ về phía trước. Phù Lục vốn dĩ đang chậm rãi tiến về phía trước trong chớp mắt trở nên đỏ sáng lóng lánh, nhanh như tên rời cung, bắn về phía bóng người mơ hồ kia.

Bóng người mơ hồ múa may song chưởng, muốn chống đỡ, trong nháy mắt, Phù Lục đã ở trước mắt, chỉ thấy hồng quang loạn lóe, một âm thanh gọi trầm thấp cổ quái, gió lạnh thu lại...

Chùm đèn treo pha lên lại trở nên sáng ngời rực rỡ, trong phòng khách yên tĩnh, không có chút nào dị thường.

Chỉ có ở chỗ miệng bình hoa cảnh Thái Lam, nhiều thêm một miếng giống như miếng Phù Lục sắc vàng, nhưng màu chu sa. Nhìn qua bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ đặc biệt nào.

- Nhốt lại rồi sao?

Phạm Nhạc lại gắt gao nhìn thẳng vào bình hoa cảnh Thái Lam, giống như lâm đại địch nói.

- Ừm.

Tiêu Phàm gật gật đầu, chậm rãi đi về phía ghế sô pha phòng khách ngồi xuống.

- Thứ này... Tôi trước đây từng nghe nói đến, hình như rất lợi hại.

Phạm Nhạc chần chừ nói.

Bây giờ xem ra, dưới tay của Tiêu Phàm, thứ đồ này gần như không có chút sức chống trả nào, trong lúc hoàn thủ, thì bị Tiêu Phàm trấn trụ rồi.

Tiêu Phàm cười nói:

- Đây là bởi vì, thứ đồ này có thời gian tế luyện không dài, người tế luyện nó, công lực cũng không đủ.

Dưỡng quỷ, gần như là bài học sơ đẳng của bất kỳ một Hàng Đầu Sư nào. Bên trong Hàng Đầu Thuật, dưỡng quỷ có một ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bí mật tìm hiểu tin tức, theo dõi kẻ thù, dưới tình hình kẻ địch không có sự phòng bị hạ Hàng Đầu v. V... Đều cần dựa vào quỷ vật nuôi dưỡng để đi hoàn thành. Tương đối mà nói, an toàn của bản thân Hàng Đầu Sư càng có sự bảo đảm hơn.

Thế nhưng Hàng Đầu Sư vừa mới nhập môn, lại không có năng lực dưỡng quỷ này. Luôn phải dầm đủ nền móng, làm tốt việc chuẩn bị, mới có thể bắt đầu thử.

Phạm Anh mấy năm trước mới giữa đường xuất gia học Hàng Đầu Thuật, cho dù thiên phú có cao hơn đi chăng nữa, trong khoảng thời gian vài năm, công lực cũng không thể quá cao. Phép dưỡng quỷ, phỏng chừng cũng chưa học được bao lâu, năng lực của quỷ vật được nuôi dưỡng không mạnh, cũng là hợp tình hợp lý. Hàng Đầu Sư nửa đường xuất gia giống như anh ta, trong mấy năm liền có thể bắt đầu dưỡng quỷ, hơn nửa còn có thể sử dụng quỷ vật đi tìm hiểu tin tức, thậm chí còn dám làm ra cử chỉ đối kháng với bảo vật trấn bảo Phù Lục của Vô Cực Môn, đã rất tốt rồi, có thể nói là tiến bộ thần tốc.

Xem chừng đây cũng bởi nguyên nhân có Di Nô chịu hao tâm dạy bảo.

- Phạm Nhạc, mệt mỏi cả một ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.

Tiêu Phàm bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Phạm Nhạc gật gật đầu. Cũng không nói nhiều, xoay người liền đi ra ngoài. Ban đầu, Phạm Nhạc kiên trì muốn quay về thành Lạc Già, chính là bởi vì Cơ Khinh Sa. Thế nhưng mấy ngày nay, bất tri bất giác, liền bắt đầu coi Tiêu Phàm làm chủ rồi.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa cười nói:

- Nhìn tôi làm gì, còn muốn đuổi tôi đi hay sao? Người ta đã sắp xếp cho hai chúng ta một căn phòng. Cùng lắm đợi lát nữa tôi ngủ trên giường anh ngủ trên ghế sô pha là được rồi.

Tiêu Phàm không khỏi lắc đầu, cũng là cười.

Tối nay, sợ là không được ngủ rồi.

Đợi Phạm Nhạc ra khỏi cửa, Tiêu Phàm liền lấy “Càn Khôn đỉnh” ra, nhẹ nhàng đặt trên chiếc bàn trà trước mặt, dùng hai ngón tay trỏ và giữa của bàn tay phải chỉ về phía tiểu đỉnh. Một cỗ pháp lực bắn ra, hoa văn màu đỏ trên đỉnh của “Càn Khôn đỉnh” bắt đầu từ từ chuyển động.

Cơ Khinh Sa ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Trong chốc lát, chỉ thấy miệng đỉnh huyết quang lóe ra, lộ ra một gương mặt quỷ mơ mơ hồ hồ, chính là linh hồn Huyết Hàng mà không lâu trước đó Tiêu Phàm đã thu nạp từ trên người của Hoàng Thanh Vân trong căn phòng ngủ bên đó. Thế nhưng hai mắt của mặt quỷ bây giờ nhắm chặt, một bộ dạng ỉu xìu buồn bã, hiển nhiên là sống trong “Càn Khôn đỉnh” không đủ “thoải mái”.

“Càn Khôn đỉnh” này là bảo vật trấn giáo đã qua nhiều thế hệ chưởng giáo tổ sư của Vô Cực Môn đích thân chưởng quản, không biết đã được bao nhiêu đại nhân sĩ khắc hoa văn của chính mình vào trong đó. Chỉ là một quỷ vật hạ đẳng, nếu đã bị “Càn Khôn đỉnh” thu nạp vào trong, nếu như còn có thể làm mưa làm gió, đó mới là kỳ quặc quái gở.

“Càn Khôn đỉnh” vốn dĩ là có tác dụng an hồn, nghe nói sau khi nhiều thế hệ Chưởng giáo tổ sư quy thiên, đều sẽ đem một hồn phách sắp xếp ở bên trong Càn Khôn đỉnh, nghe nói có thể lịch ngàn vạn năm mà không tiêu tán. Có phải là thật như vậy hay không, ngay cả Tiêu Phàm đều không rõ ràng. Thế nhưng hôm nay “Càn Khôn đỉnh” bị Tiêu Phàm dùng để bắt giữ quỷ vật, cũng coi như là lối đi tắt.

Tiêu Phàm quan sát đôi mắt đang nhắm nghiền kia, quỷ vật vẫn không nhúc nhích, hai hàng lông mày hơi nhíu lên.

- Anh tính xử lí thứ đồ này như thế nào? Trực tiếp luyện hóa sao?

Cơ Khinh Sa không kìm nổi hỏi.

- Tôi muốn tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

- Nghiên cứu như thế nào?

Cơ Khinh Sa lập tức tinh thần chấn động. Cô du học ở thành Lạc Già, học tập huyền thuật. Đối với Hàng Đầu Thuật vốn dĩ cực kỳ có hứng thú. Cơ Khinh Sa tin tưởng chắc chắn, chỉ cần nghiên cứu Hàng Đầu Thuật một cách thấu triệt, đối với tu luyện huyền thuật của bản thân, khẳng định cũng có ích lợi rất lớn. Chỉ có điều ở trước đó, con đường nghiên cứu mà Cơ Khinh Sa biết đến, chính là bản thân mình học Hàng Đầu thuật, trở thành một Hàng Đầu Sư.

Đây lại là điều Cơ Khinh Sa không thể tiếp nhận.

Cô là truyền thừa chính tông của phái Hà Lạc, làm sao có thể bỏ cái cơ bản đi nắm cái vấn đề nhỏ, coi Hàng Đầu Thuậttrở thành phương hướng chủ đạo được?

Hiện giờ nghe ý của Tiêu Phàm, hắn còn có cách khác hay sao?

- Tôi định kết nối với vật này một chút thử xem sao?

- Hả?

Dù cho Cơ Khinh Sa hiểu biết sâu rộng, cũng không khỏi trố mắt sững sờ.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn cô một cái, nói:

- Không cần kinh ngạc, Hàng Đầu Sư không phải là có thể kết nối với bọn chúng sao?

Bằng không làm thế nào dưỡng quỷ? Làm thế nào đuổi quỷ?

- Thế nhưng anh không phải là Hàng Đầu Sư...

Đôi mắt to long lanh của Cơ Khinh Sa mở tròn, khắp mặt đều là vẻ không chịu tin.

- Cô quên lần trước tôi nói gì với cô rồi sao?

- Lần trước nói? Cái gì... Là “ác quỷ đạo luân hồi tướng” ?

Cơ Khinh Sa bỗng nhiên ngồi thẳng người, ngạc nhiên kêu lên.

- Đúng. Lục đạo luân hồi tướng, có địa ngục đạo và ác quỷ đạo. Mặc dù địa ngục đạo còn có hai pháp tướng và hai khẩu quyết chưa được thu thập đầy đủ, thế nhưng ác quỷ đạo đã hoàn chỉnh rồi. Vậy thì có thể thử một chút, kết nối với thứ này. Nếu như khả thi, tôi đem khẩu quyết và pháp tướng tu luyện của ác quỷ đạo truyền thụ lại cho cô.

- Truyền thụ cho tôi?

Cơ Khinh Sa lại thêm một lần nữa ngơ ngẩn.

Diệp Cô Vũ từng rõ ràng yêu cầu cô lấy được khẩu quyết và pháp tướng hoàn chỉnh của ác quỷ đạo, Cơ Khinh Sa luôn cảm thấy nhiệm vụ này cực kỳ khó hoàn thành. Dù sao đây cũng là công pháp tu luyện chủ yếu của Vô Cực Môn, làm sao có thể truyền cho người ngoài? Không ngờ Tiêu Phàm bỗng nhiên chủ động nhắc đến, muốn đem khẩu quyết pháp tướng truyền thụ cho cô. Quả thật có chút mùi vị của “có lòng trồng hoa hoa không mọc, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng”.

- Tại sao?

Cơ Khinh Sa cũng chưa đến mức vui mừng quá đỗi, ngược lại nghi hoặc bất an hỏi.

Cô bây giờ chẳng qua chỉ “giả mạo” là bạn gái của Tiêu Phàm mà thôi, lại không phải là bạn gái thật.

- Biết rõ nguy hiểm, sao cô còn muốn đi cùng tôi đến thành Lạc Già?

Tiêu Phàm hỏi ngược lại, cũng không nhìn cô.

Cơ Khinh Sa sững sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện lên hai ráng hồng đỏ nhàn nhạt, vươn bàn tay nhỏ dài trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay ấm áp của Tiêu Phàm.

461-thu-do-ban/1162175.html

461-thu-do-ban/1162175.html

413

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.