TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 469
Tính tình nóng nảy (1)

Chẳng trách một số người xưa vốn không quen biết lại có thể cùng nhau sống chết.

Tiêu Phàm thật sự có phong độ của bậc đế vương!

Bỗng nhiên cơ thể Tiêu Phàm đang ngồi khoanh chân khẽ chấn động, hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lại, trán mơ hồ có mồ hôi chảy ra.

Cơ Khinh Sa lập tức thấy thót tim, chỉ tiếc tình hình này cô lại chỉ có thể nhìn, không giúp đỡ được gì bởi vì thật sự không biết Tiêu Phàm gặp phiền toái gì.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm càng nhíu chặt hơn, trán cũng ướt đẫm mồ hôi.

- Tiêu Phàm. Anh làm sao thế?

Cơ Khinh Sa không kìm nổi nắm lấy cánh tay của Tiêu Phàm thấp giọng hỏi.

Một tiếng “hừ” khó chịu, Tiêu Phàm rốt cục mở mắt ra, Cơ Khinh Sa vội rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà, lau nhè nhẹ mồ hôi trên trán cho hắn, lo lắng nhìn hắn, một mùi thơm bay thẳng đến chóp mũi của Tiêu Phàm.

- Coi như cũng được. Xem ra còn phải luyện tập nhiều hơn...

Tiêu Phàm thở phào một cái nói.

Hai mắt Cơ Khinh Sa sáng ngời vội vàng hỏi:

- Thật sự có hiệu quả?

- Có hiệu quả.

Tiêu Phàm khẳng định khẽ gật đầu.

Tuy nhiên bởi vì thời gian hắn tu luyện khẩu quyết và pháp tướng trong đạo thứ sáu của “Ác quỷ đạo”. Chưa lâu. “Tu La đạo” lục pháp tướng cũng chỉ là vừa mới thông suốt, cách ranh giới đại thành còn rất xa, tạm thời chỉ có thể miễn cưỡng theo dõi một số bí mật của Huyết Hàng, nếu muốn cưỡng ép xâm nhập, sẽ lập tức gặp phải sự cắn trả.

- Tuy nhiên, Huyết Hàng là thứ không có ý thức tự chủ, chịu điều khiển của bản năng mà thôi. Vật bên trong kia có thể có chút không giống.

Nói xong, ánh mắt của Tiêu Phàm hướng về nhìn lại bình hoa Cảnh Thái Lam ở góc tường, ánh mắt chiếu sáng rạng rỡ, một vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Quỷ vật mà Hàng Đầu Sư nuôi dưỡng, tâm hồn tương thông với chủ nhân, trực tiếp bắt tay vào từ quỷ vật, khẳng định thu hoạch lớn hơn nhiều so với việc nghiên cứu Huyết Hàng.

- Liệu có kinh động đến Phạm Anh không?

Cơ Khinh Sa có chút lo lắng hỏi han.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:

- Nếu mượn dùng lực cấm chế của “Càn Khôn Đỉnh” chắc có lẽ không. Tu vi của Phạm Anh cũng không cao!

Cơ Khinh Sa liền cười khẽ gật đầu.

Ước chừng lúc nửa đêm, Phạm Anh đã trở lại mật thất của mình, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, từ trên giường gỗ đứng mạnh dậy, trong mật thất tiếng gió gợi lên cùng một bóng người mơ hồ hiện ra ở trước mặt Phạm Anh.

- “Dương Đồng” ngươi đã trở lại, không sao chứ?

Phạm Anh không khỏi mừng rỡ vội vàng hỏi.

Bóng người mơ hồ không đáp, vặn vẹo một hồi lập tức liền biến thành màn sương đen chui vào trong cơ thể Phạm Anh không thấy bóng dáng nữa.

Phạm Anh vội vàng vận động tinh thần điều tra, chỉ thấy “Dương Đồng” đã quện cùng “Âm đồng”, rồi chìm vào giấc ngủ say, dường như chuyến đi này vô cùng mệt mỏi. Lại cẩn thận điều tra một chút, dường như cũng không có gì khác không ổn, Phạm Anh rốt cục yên lòng.

Ba vị Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” ngồi xe Rolls-Royce đã sớm tới Hoàng phủ vào ngày kế tiếp.

Chiếc xe này vốn là để Hoàng Thanh Vân tọa giá, nhưng để tỏ lòng kính trọng Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát”, Hoàng gia cố ý phái xe này đi nghênh đón mấy vị Hàng Đầu Sư.

Theo sự miêu tả của Nguyên Thành Tử, “Phái Nạp Cát” ở trong tất cả trường phái Hàng Đầu Thuật có thể coi như khá ôn hòa. Nhưng ba vị Hàng Đầu Sư đến Hoàng phủ lại hoàn toàn khác so với miêu tả của Nguyên Thành Tử, tính tình người nào cũng nóng nảy.

Vị Hàng Đầu Sư cầm đầu có tên là Tra Cao, vóc dáng thấp bé, làn da ngăm đen, tóc xoắn quăn tít, chòm râu dưới hàm cũng lùm xùm một mớ, thật sự rất khó đoán ra tuổi tác thực sự của ông ta, đoán chừng là trên dưới năm mươi tuổi. Tra Cao thu hút cái nhìn chăm chú của người khác không phải bởi diện mạo hay dáng người của ông ta, mà là ánh mắt mọi người ngừng lại trên một con chim ưng ở bả vai của ông ta.

Con chim ưng xuất hiện với hai màu trắng đen, phần lưng xanh mét, phần bụng đan xen hai màu đen trắng, móng vuốt cứng sắc bén, thần tuấn phi phàm, nhìn xung quanh nghiêm nghị có uy. Căn cứ hình dáng bên ngoài nhận định là Hắc điêu thường thấy của nước Đan Mạn. Chỉ có điều hình dáng Hắc điêu của nước Đan Mạn không quá mức khổng lồ như vậy. Chiều cao bình thường của Hắc điêu Đan Mạn sẽ không vượt qua sáu mươi cm, mà Hắc điêu trên vai Tra Cao có chiều cao ước chừng bảy mươi lăm cm trở lên, so với Hắc điêu bình thường nước Đan Mạn xứng đáng cái tên Vua Hắc điêu.

Tuy nhiên Tiêu Phàm phỏng đoán hình thể Hắc điêu Đan Mạn này lớn như thế chỉ là biến dị tự nhiên và có lẽ chủ nhân của nó là Tra Cao nhất định có quan hệ với Hàng Đầu Sư. Mặc dù Hắc điêu Đan Mạn đứng vững trên vai, đầu giơ lên cao, một vẻ cao cao tại thượng, mang bộ dạng hờ hững đối với mọi người, Tiêu Phàm vẫn có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt trên người Hắc điêu, rất giống với khí tức của Huyết Hàng mà mấy ngày nay hắn tiếp xúc.

Hắc điêu này khẳng định có liên quan đến Hàng Đầu Thuật.

Cơ Khinh Sa ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói:

- Rất nhiều Hàng Đầu Sư nuôi linh sủng bổn mạng cho riêng mình. Chẳng qua dưới tình huống bình thường, linh sủng sẽ được giữ bí mật, giống như pháp thể của Hàng Đầu Sư, sẽ không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy. Hắc điêu Đan Mạn này có thể bởi vì hình thể quá lớn nên không có biện pháp ẩn núp, không thể không xuất hiện cùng chủ nhân.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.

Có liên quan đến linh sủng bổn mạng bổn mạng của Hàng Đầu Sư Nam Dương, Tiêu Phàm đương nhiên cũng biết đại khái. Chính hắn cũng nuôi “Hắc lân”. Chẳng qua, linh sủng bổn mạng bổn mạng của Vô Cực Môn và linh sủng bổn mạng bổn mạng của Hàng Đầu Sư có khác nhau rất lớn. Nghe nói linh sủng bổn mạng bổn mạng của Hàng Đầu Sư và bản thân Hàng Đầu Sư có liên hệ cực kỳ chặt chẽ, trên cơ bản chính là “Một mà hai hai mà một”, thậm chí có người nói, linh sủng bổn mạng bổn mạng của Hàng Đầu Sư căn bản chính là Hàng Đầu Sư đem linh hồn của chính mình luyện hóa mà thành, hai người hỗ trợ lẫn nhau. Một khi linh sủng bổn mạng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hàng Đầu Sư cũng sẽ bị thương nặng. Tương tự, Hàng Đầu Sư bỏ mình, linh sủng bổn mạng sẽ lập tức bị mất mạng.

Tuy nhiên theo tình huống của Tra Cao dường như không phải như vậy.

Hắc điêu Đan Mạn dĩ nhiên thần tuấn phi phàm nhưng hình thể cực lớn như thế có thể là mục tiêu bị bắn tỉa rất tốt, không nói tới người khác, với khoảng cách như vậy thì chính Tiêu Phàm nếu ra tay có thể trăm phần trăm khẳng định Hắc điêu tuyệt đối chết ngay không kịp giãy dụa.

Hay là nói, linh sủng bổn mạng của Hàng Đầu Sư có bản lĩnh gì đặc biệt có thể “Đao thương bất nhập” ?

Đối với việc ghé tai thì thầm bàn luận của hai người họ, Tra Cao dường như có chút không hài lòng, ánh mắt sắc bén quét mạnh qua, khẽ “Hừ” một tiếng.

Dựa theo yêu cầu của Tiêu Phàm, Hoàng gia vẫn chưa tiết lộ thân phận của bọn họ với ba vị Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” này, chỉ nói là bà con xa của Hoàng gia nghe nói thân thể Hoàng Thanh Vân không khỏe nên có lòng đến thăm.

Thân phận như vậy đương nhiên trong mắt Tra Cao không đáng để ý chút nào.

Ngay cả Hoàng Thanh Vân và Hoàng Đại Thiếu, Tra Cao bọn họ đều không để ý, chỉ khách khí với Nguyên Thành Tử ba phần. Xem chừng đây là vì nể Nguyên Thành Tử có giao tình với chưởng giáo Tô Nam.

Đối với kiểu người ngạo mạn bề trên như Tra Cao, Tiêu Phàm đương nhiên cũng không thèm để ý.

Lần này đến Nam Dương, Tiêu chưởng giáo không phải là vì đến khoe bản lĩnh, mục tiêu của hắn rất rõ ràng chính là ngắt lấy “Xích Viêm Thảo” đem về. Chỉ cần Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát” đó có thể giúp hắn đạt được mục đích thì một chút ngạo mạn cũng không có gì.

Hai vị Hàng Đầu Sư còn lại, một gã tên Thái Vạn, vóc dáng cao gầy, là một người Hoa; Còn có một người tên là Minh Lại. Còn lại là thổ dân người nước Đan Mạn. Thái Vạn và Minh Lại gọi Tra Cao là sư thúc, ở trước mặt Tra Cao khá cung kính, nhưng thái độ đối với những người khác đều là ngạo mạn.

Tiêu Phàm cảm thấy hơi có chút kỳ lạ vì sao “Phái Nạp Cát” phái tới ba vị Hàng Đầu Sư đều có loại bản tính này. Chẳng lẽ cách nhìn của Nguyên Thành Tử đối với “Phái Nạp Cát” sai sao?

Hoàng phủ tiến hành quy cách tiếp đãi cao nhất cho ba vị Hàng Đầu Sư “Phái Nạp Cát”, thảm đỏ rải ra đến ngoài mấy chục thước, trong phủ tất cả nam nữ già trẻ đồng loạt tới cửa xếp thành hàng chào đón.

Đây đều do chính miệng Hoàng Thanh Vân dặn bảo kẻ dưới.

Thậm chí ngay cả Nguyên Thành Tử cũng tự mình ra mặt cùng Hoàng Thanh Vân, đồng loạt đứng ở cửa tiếp đón Tra Cao.

Xem chừng Hoàng Thanh Vân là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, một Hàng Đầu Sư thiếu chút nữa đã lấy mạng của ông ta, ngay tức khắc đối với tất cả Hàng Đầu Sư ông ta đều kính sợ có phép. Còn nữa, Duy Đa dù sao cũng là vì bảo hộ ông ta mà bị mất mạng, “Phái Nạp Cát” nếu không có đạo lý, món nợ này cũng có thể tính ở trên đầu của ông ta rồi. Loại khả năng này tuyệt đối không phải là không có, không phải là người nào cũng dám đi gây sự với Đại Quốc Sư Ma Cưu.

Bóp quả hồng mềm.

Nhả một ngụm ác khí lên đầu Hoàng gia, tốt xấu cũng coi như là một lời nhắn nhủ.

Chính bởi mang loại tâm lý này cho nên Hoàng Thanh Vân dùng lễ tiết cao nhất đối với Tra Cao.

463-tinh-tinh-nong-nay-1/1162177.html

463-tinh-tinh-nong-nay-1/1162177.html

390

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.