TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 465
Quỷ ảnh

Khi trong “Càn Khôn Đỉnh” bay ra mùi máu tanh nồng đậm tới mức độ nhất định, Hoàng Thanh Vân trên trán lóe máu, một mặt quỷ ướt át đỏ tươi, từ trong cơ thể ông ta dần dần dò xét đi ra, ngưng tụ thành hình trên không trung, một đôi mắt huyết sắc chặt chẽ nhìn thẳng “Càn Khôn Đỉnh” trước mặt Tiêu Phàm. Trên mặt quỷ lộ ra ý tham lam nhân cách hóa, dường như bên trong “Càn Khôn Đỉnh” có một vật nào đó đối với nó có lực hấp dẫn lớn.

Trong mắt Nguyên Thành Tử lóe lên một chút kinh ngạc.

Không ngờ Vô Cực Môn còn có pháp khí như vậy, có thể dễ dàng dụ dỗ loại Hàng Đầu nhập trong cơ thể đi ra, đây quả thực là thần khí chuyên môn khắc chế Hàng Đầu Thuật.

Mắt thấy yêu vật nhanh như vậy đã bị dụ ra ngoài, Cơ Khinh Sa cũng cảm thấy kinh ngạc, nghĩ lại, lập tức giật mình. Lúc trước giải Hàng cho Phạm Nhạc phí sức như vậy. Mấu chốt ở chỗ Hàng Đầu Thuật đã quấy rầy trong cơ thể anh ta trong thời gian quá dài, thậm chí đã biến thành một bộ phận của thân thể anh ta, muốn dụ đi ra, khó khăn đương nhiên phải lớn. Mấy năm nay Phạm Anh vì theo đuổi uy lực của Hàng Đầu Thuật, đã một mực chuyên tâm, uy lực của Huyết Hàng đã tăng trưởng không ít. Đồng thời với việc đó, lại cũng có chỗ thiếu sót không nhỏ.

Nói thí dụ như, định lực của yêu vật không đủ, có lẽ chính là một trong chỗ thiếu sót.

Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn mặt quỷ màu đỏ kia, bốn mắt nhìn nhau. Mặt quỷ bỗng nhiên mạnh mẽ co rụt lại về phía sau, tựa hồ đối với Tiêu Phàm tràn đầy ý sợ hãi, băn khoăn không dám đi lên phía trước.

Cơ Khinh Sa hai hàng lông mày lại là giương lên, chẳng lẽ quỷ vật này đã thông linh, có thể cảm giác được thuần dương chí bảo của “Gương Thiên Cương” mà Tiêu Phàm mang trên người, là khắc tinh của tất cả quỷ vật tà mị?

Tiêu Phàm sắc mặt không thay đổi, miệng lẩm bẩm, khí máu tanh bay ra từ trong “Càn Khôn Đỉnh” càng thêm nồng đậm.

Lại giằng co một lát, quỷ vật rốt cục không chống chịu được hấp dẫn, một tiếng quỷ kêu sắc bén, mạnh mẽ đánh tới “Càn Khôn Đỉnh”, mở miệng lớn dính máu ra, hùng hổ muốn một ngụm nuốt chửng “Càn Khôn Đỉnh”. “Càn Khôn Đỉnh” ánh sáng rực rỡ như bông hoa đại phóng ra, một hỗn độn đồ án đỏ tươi hiện lên, trong giây lát liền biến ảo thành một tấm lưới lớn, quay đầu bao vây quỷ vật vào bên trong.

Quỷ vật kinh hãi, lập tức trở nên không ngừng cuồng bạo, liều mạng vặn vẹo giãy dụa, muốn tránh thoát trói buộc của huyết lưới, tiếng quỷ kêu thê lương, đâm vào lòng người từng đợt ớn lạnh.

Mắt thấy huyết lưới bắn ra từ trong “Càn Khôn Đỉnh” bắt đầu vặn vẹo biến hình, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể để cho quỷ vật thoát ra ngoài. Nguyên Thành Tử hai hàng lông mày cau có, liền nghĩ phải lấy Phù Lục đã tế ở trong tay ra, trợ giúp Tiêu Phàm một tay.

- Tật!

Chỉ nghe một tiếng hét lớn, năm ngón tay phải của Tiêu Phàm biến thành móng hổ, mạnh mẽ chộp tới phía trước. Giữa không trung, hiện lên một bàn tay to đỏ như máu, hung hăng chộp về phía quỷ vật đang bạt mạng giãy dụa.

Quỷ vật dường như biết sự lợi hại của bàn tay này, lại là một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên lùi bước. Kết quả lưới huyết lại một lần nữa sáng rực lên, bao vây lấy quỷ vật cùng đường, chợt kéo vào bên trong “Càn Khôn Đỉnh”.

Tiếng quỷ kêu đột nhiên dừng lại, toàn bộ phòng ngủ lập tức trở nên an tĩnh đến cực điểm.

Phù phù" một tiếng, Hoàng Thanh Vân ngồi xếp bằng té ngã ra đất, vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngất đi.

Tiêu Phàm không để ý tới Hoàng Thanh Vân, bàn tay giương lên, “Càn Khôn Đỉnh” nhỏ đã về trong tay, cẩn thận đánh giá vài lần, vừa lòng gật gật đầu, lại lật tay, “Càn Khôn Đỉnh” liền không thấy bóng dáng.

Nguyên Thành chân nhân mừng rỡ, thu Phù Lục vào trong tay, chắp tay về phía Tiêu Phàm, cười ha ha nói:

- Chúc mừng Tiêu chân nhân, đại công cáo thành. Quả nhiên là tài nghệ như thần! Khâm phục, khâm phục a...

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- May mắn mà thôi, không dám nhận tán thưởng của Nguyên Thành chân nhân.

- Tiêu chân nhân cũng đừng có khiêm tốn, tối nay, tanh xem như được mở rộng tầm mắt. Thật không ngờ, thần thông đạo môn ta còn có thể thi triển như thế. Từ nay về sau, Ngọc Dương Quan lại nhiều thêm một tuyệt kỹ, tất cả đều là nhờ Tiêu chân nhân ban tặng, ha ha...

Lão đạo sĩ cười rất vui vẻ.

Lúc này, Hoàng Thanh Vân nhìn như ngất đi lại tỉnh dậy, giãy dụa ngồi thẳng người, hướng về Tiêu Phàm bái phục thật sâu, run giọng nói:

- Đa tạ Tiêu chân nhân ân cứu mạng, Hoàng Thanh Vân tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp đại ân của Tiêu chân nhân.

Lời nói này của Hoàng Thanh Vân quả thật là phát ra từ nội tâm. Có đôi khi, cái chết chợt giáng xuống lại không đáng sợ. Nhưng loại tra tấn ngứa ngáy vô cùng, sống không bằng chết kia, lại khiến người ta không thể chịu đựng.

Tiêu Phàm giơ tay khẽ lắc, ôn hòa nói:

- Hoàng tiên sinh không cần như thế. Giúp mọi người làm điều tốt, quảng tích công đức, là môn quy của Vô Cực Môn chúng tôi. Qua nhiều thế hệ tổ sư dạy bảo, không dám vi phạm.

Hoàng Thanh Vân ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm kích, không biết nói cái gì cho phải.

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự lớn cách Hoàng gia không xa, trong một gian mật thất bố trí rất âm trầm khủng bố, một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi trên một chiếc giường gỗ, hai tay vén ở trong bụng, nhắm mắt dưỡng thần.

Căn phòng bí mật không có bật đèn điện, chính là phía trước giường gỗ, trên một chiếc bàn đen thùi, đốt một chiếc đèn dầu, ngọn đèn dầu chợt sáng chợt tắt, chiếu rọi bóng dáng của người đàn ông trung niên trên vách tường, có vẻ hết sức quỷ dị.

Trong nháy mắt mặt quỷ bị “Càn Khôn Đỉnh” thu, người đàn ông trung niên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức mở to, vẻ mặt đều là nghi hoặc.

- Sao lại thế này?

Người đàn ông trung niên thì thào tự nói một câu.

Cảm giác, bỗng nhiên mất đi liên hệ với huyết hàng.

Tòa biệt thự lớn cách Hoàng phủ không xa này, chính là phủ đệ của Phạm gia. Người người đàn ông trung niên u ám này dĩ nhiên là gia trưởng hiện tại của Phạm gia, Phạm Anh rồi.

Hàng Đầu hạ trên thân thể người ta bỗng nhiên bị mất đi liên hệ, đối với gã mà nói, thật ra cũng không phải là chưa từng phát sinh qua. Thông thường mà nói, người bị hạ Hàng Đầu sẽ chết, Hàng Đầu Thuật cũng liền mất đi hiệu lực. Hoặc là người bị hạ Hàng Đầu ở cách gã quá xa, loại cảm ứng tâm linh này cũng sẽ đứt.

Chẳng lẽ, Hoàng Thanh Vân đã chết?

Hay là, ông ta đã rời xa thành Lạc Già, suốt đêm chạy trốn?

Dường như tính khả năng của hai loại này, cũng không phải rất lớn.

Đối với huyết hàng thuật mình hạ, Phạm Anh hiểu rõ trong lòng, uy lực cố nhiên rất lớn. Nhưng có lão đạo kia của Ngọc Dương Quan ra mặt, Hoàng Thanh Vân vẫn không thể chết nhanh như vậy, hẳn là vẫn có thể kéo dài thêm vài ngày. Về phần phá giải, đó là nghĩ cùng đừng nghĩ, Phạm Anh đối với Hàng Đầu Thuật của mình, vô cùng tự tin.

Rời khỏi thành Lạc Già, Phạm Anh cũng biết là không khả thi. Lúc này, Hoàng Thanh Vân sợ là đã sớm biến thành quái thai cả người máu me nhầy nhụa rồi? Một bộ dạng khủng bố, có thể chạy đi đâu chứ?

Hơn nữa, chạy ra bên ngoài thì có ích lợi gì? Còn không phải chỉ còn đường chết!

Nhưng, vì sao liên hệ lại đột nhiên bị đứt chứ?

Phạm Anh trầm ngâm một lát, không nắm được mấu chốt, trong mắt hung quang chợt lóe, miệng lẩm bẩm, một đoạn chú ngữ tối nghĩa nhẹ vang lên trong mật thất.

Trong mật thất bỗng nhiên nổi lên một trận âm phong, một bóng người mơ hồ không rõ, hiện ra phía trước giường gỗ.

Bóng người này cực kỳ mơ hồ, vóc dáng thấp bé như đứa trẻ, trong âm phong không ngừng lay động, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể biến mất không thấy gì nữa.

- Đi, đi Hoàng gia thăm dò. Chú ý cái lão đạo kia, cố gắng tránh ông ta đi, có cái gì không đúng, lập tức quay lại!

Phạm Anh thấp giọng phân phó nói, giống như đang nói chuyện với một người rất quen thuộc vậy.

Lại là một trận âm phong thổi qua, quỷ ảnh mơ hồ kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Bên trong phòng ngủ của Hoàng Thanh Vân, Tiêu Phàm buông giấy bút, đem đơn thuốc vừa mới viết xong đưa cho Hoàng Cao Huy.

Mặc dù huyết hàng trong thân thể của Hoàng Thanh Vân đã bị hắn thu phục, nhưng chung quy đã bị thứ này xâm hại hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, gần như nước, cơm không thể nuốt vào, chỉ dựa vào việc truyền chút dịch dinh dưỡng vào tĩnh mạch để duy trì sinh mệnh, thân thể quả thật ảnh hưởng lớn, cần phải nghiêm túc điều dưỡng một chút.

Hoàng Cao Huy hiện tại đã là một lòng kính phục đối với Tiêu Phàm, hai tay vội vàng nhận lấy đơn thuốc.

Tiêu Phàm đem những hạng mục cần chú ý phân phó cho anh ta mấy câu, trên mặt hiện ra một tia cười, nói:

- Hoàng tiên sinh, Hoàng đại thiếu gia, còn có một chuyện, cũng muốn nói với hai người một chút.

Hoàng Thanh Vân vội vã nói:

- Tiêu chân nhân cứ việc phân phó.

- Phân phó không dám nhận. Chuyện này, là liên quan đến Hoàng nhị thiếu gia và Phạm Linh tiểu thư. Chuyện giữa hai người trẻ tuổi này, không biết Hoàng nhị thiếu gia đã từng nói chi tiết với Hoàng đại thiếu hay chưa?

Hoàng Cao Huy có chút sửng sốt, quả thật không nghĩ đến giờ phút này, Tiêu Phàm cư nhiên sẽ nhắc đến “chuyện yêu đương” của hai người trẻ tuổi này. Trong suy nghĩ của Hoàng Cao Huy, chuyện như thế này, thực sự quá “nhỏ” rồi, làm sao đáng để một nhân vật lớn như Tiêu Phàm đặc biệt chú ý đến.

Sau giây lát sững sờ, Hoàng Cao Huy rất nhanh liền hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói:

- Dũng Huy vừa rồi có nhắc đến với tôi.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Vậy thì tốt. Nhìn từ tướng mạo, hai người họ có duyên vợ chồng. Nếu như có thể, vẫn mong Hoàng tiên sinh và Hoàng đại thiếu gia tận lực tác thành chuyện này. Có lẽ tương lai có thể nhờ chuyện này hóa giải ân oán giữa hai nhà Hoàng Phạm, khai sáng một cục diện hoàn toàn mới.

459-quy-anh/1162173.html

459-quy-anh/1162173.html

362

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.