Chương 463
Phái Nạp Cát (2)
Phạm gia cũng là một trong bốn đại gia tộc người Hoa, Nguyên Thành Tử nếu như đáp ứng thỉnh cầu của Hoàng Thanh Vân, đệ tử môn nhân đi theo bảo hộ cho gia trưởng của Hoàng gia. Phạm Anh nếu như liên hợp với hai đại gia tộc khác cùng tiến lên cửa “Vấn tội”, Nguyên Thành Tử cũng không dễ trả lời. Nếu Phạm Gia Ngụy gia Nhiễm gia đều rập khuôn máy móc, yêu cầu Ngọc Dương Quan phái người bảo hộ bọn họ, Ngọc Dương Quan sẽ biến thành trung tâm huấn luyện vệ sĩ.
Đương nhiên, Hoàng Thanh Vân sau khi bị người đánh lén, trúng Hàng Đầu, Nguyên Thành Tử và đệ tử môn nhân của Ngọc Dương Quan liền khẩn cấp xuất động, bảo hộ toàn bộ Hoàng gia. Trái lại là chuyện có thể lý giải, bất cứ ai cũng đều không thể nói cái gì. Gia tộc khác nếu như gặp phải chuyện như vậy, Nguyên Thành Tử cũng sẽ xử trí như thế.
- Hàng Đầu Sư của ‘Nạp Cát phái’ ư?
Tiêu Phàm hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, Tiêu chân nhân, ‘Nạp Cát phái’ là một trong trường phái Hàng Đầu lớn nhất bang Lạc Già. Trước khi ‘Bất Cổ phái’ nổi lên, ‘Nạp Cát phái’ là phái Hàng Đầu thứ nhất. Cho dù là hiện tại, thanh thế của ‘Nạp Cát phái’ cũng không dưới ‘Bất Cổ phái’.
Hoàng Thanh Vân vội vàng đáp, rất cẩn thận tránh để không có bất kỳ lời nói bất kính nào đối với “Bất Cổ phái”. Dù sao “Bất Cỏ phái” tốc độ nổi lên nhanh, cùng một nhịp thở với Đại Quốc Sư Ma Cưu.
Hoàng Thanh Vân là người Hoa, đồng thời cũng là quốc tịch Đan Mạn.
Bất kỳ một người Đan Mạn bình thường nào, cũng không dám có chút ý bất kính đối với Đại Quốc Sư Ma Cưu.
Cơ Khinh Sa lại nói:
- Hiện tại xem ra, vị Hàng Đầu Sư Duy Đa này, tiêu chuẩn không cao a.
Hoàng Thanh Vân gật gật đầu, nói:
- Ta đã đem tin tức Duy Đa gặp nạn báo cho Hàng Đầu Sư tiền bối của ‘Nạp Cát phái’, trước mắt Đại Hàng Đầu Sư chủ trì sự vụ ngày thường nói, sẽ phái người tới tìm hiểu tình hình.
Nguyên Thành Tử giải thích với Tiêu Phàm, nói:
- Giáo chủ của ‘Nạp cát phái’, Đại Hàng Đầu Sư Tô Nam với ta có mấy phần giao tình, đối với người Hoa cũng khá hữu hảo.
Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân Hoàng Thanh Vân mời Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái” hộ giá hộ hàng cho mình.
Tiêu Phàm tay trái khẽ nhúc nhích, trên mặt lại bất động thanh sắc, hỏi:
- Vị Đại Hàng Đầu Sư Tô Nam này, là nhân vật như thế nào?
- Tô Nam là một trong Đại Hàng Đầu Sư cấp cao nhất nước Đan Mạn, năm nay vẫn chưa tới sáu mươi tuổi. Trước đây ít năm liền có tin tức truyền tới, nói Đại Quốc Sư Ma Cưu tuổi đã cao, có khả năng phải thoái vị, Tô Nam là Hàng Đầu Sư có hi vọng tiếp nhận vị trí Đại Quốc Sư nhất. ‘Nạp Cát phái’ trong lịch sử, từng xuất hiện hai vị Đại Quốc Sư. Trong đó một vị, chính là sư phụ của Tô Nam, tiền nhiệm của Đại Quốc Sư Ma Cưu. Tuy nhiên thời điểm đảm nhiệm Đại Quốc Sư, tuổi tác đã cao, ở trên vị trí Đại Quốc Sư không đến năm năm, liền chủ động thoái vị, tặng cho Ma Cưu. Thoái vị không bao lâu, liền cưỡi hạc quy thiên rồi.
Nguyên Thành Tử nói.
- ‘Nạp cát phái’ ở nước Đan Mạn được xem là trường phái khá ôn hòa. Hàng Đầu Thuật tu luyện tương đối mà nói, là chính phái một chút, tà khí không phải nặng như vậy. Tiền bối của ‘Nạp cát phái’ và tiền bối của Ngọc Dương Quan chúng ta vẫn luôn có kết giao. Ta cũng có lui tới với Tô Nam, thỉnh thoảng còn có thể nghiên cứu thảo luận một ít tâm đắc trên thuật pháp.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, hỏi:
- Hoàng tiên sinh, biết đối phương là ai không?
- Không biết.
Hoàng Thanh Vân lắc đầu, nói.
Hoàng Cao Huy lại tức giận nói:
- Còn có thể là ai, nhất định là Phạm Anh. Người này, tâm thuật bất chính, một lòng một dạ chỉ biết hại người. Đối với anh chị em họ nhà mình, đều có thể hạ thủ ác như vậy, còn có chuyện gì gã không làm được chứ?
Nguyên Thành Tử lại hai hàng lông mày nhíu lại, lắc lắc đầu, nói:
- Phạm Anh mặc dù có động cơ như vậy, nhưng theo lý thuyết, công lực của gã không thâm hậu như vậy. Duy Đa cũng không phải là người hạng hời hợt, cũng được xem là nhân tài mới xuất hiện của ‘Nạp cát phái’. Giao thủ với người như thế, một khắc đồng hồ đều không có chống đỡ được, liền đi đời nhà ma. Phạm Anh chẳng qua chỉ là trước đây ít năm mới thay đổi giữa chừng, học Hàng Đầu Thuật. Chỉ trong mấy năm trời, pháp thuật của gã đã lợi hại như vậy sao?
Đối với vị thúc tổ này, Hoàng Cao Huy hiển nhiên hết sức kính trọng, thậm chí là kính sợ, lúc này khúm núm, không dám mở miệng nói lần nữa.
Cơ Khinh Sa ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nguyên Thành chân nhân, có thể có khả năng sau lưng Phạm Anh có trưởng bối sư môn xuất thủ tương trợ không?
Nguyên Thành Tử gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng cẩn thận phân tích qua, loại khả năng này rất lớn. Di Nô người này, tính tình nóng nảy xao động, vô cùng bao che khuyết điểm. Mấy năm nay, y trên danh nghĩa là ở trấn thủ trang viên Ma Cưu, thực tế đa số thời gian là sống ở trong thành. Phạm Anh đối với y vô cùng nịnh hót, trong cuộc sống chiếu cố rất cẩn thận. Y gần như biến Phạm Anh thành “Đả thủ riêng” của y rồi. Nếu như là Di Nô đích thân ra tay, Duy Đa ngăn cản không nổi, thật ra lại hợp tình tình lý.
Vừa nhắc tới tên của Di Nô, hai cha con Hoàng Thanh Vân và Hoàng Cao Huy sắc mặt đại biến, liếc nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương đọc được nồng nặc ý sợ hãi.
Ở giới Hàng Đầu, Di Nô và Phạm Anh hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Phạm Anh chỉ tiệm lộ cao chót vót ở trong Hàng Đầu Sư người Hoa, khoảng cách Đại Hàng Đầu Sư, cái “Cấp bậc” này còn rất xa. Di Nô lại đủ để đứng vào hàng ngũ Đại Hàng Đầu Sư nhất đẳng. Riêng là đệ tử thân truyền của Đại Quốc Sư Ma Cưu, người phụ trách sự vụ ngày thường của “Bất Cổ phái”, “Danh hiệu” như vậy đã không phải là nhỏ rồi.
Cha con Hoàng thị không phải là không có đoán như vậy, chỉ có điều thiếu chứng cớ, không dám tuyên bố ra miệng thôi. Hơn nữa cho dù bọn họ có đầy đủ căn cứ chính xác, chứng minh đúng là Di Nô tự mình ra tay, thì cũng không cách nào khả thi. Cho dù là Ngọc Dương Quan, cũng không dám dễ dàng sinh hấn với Di Nô.
Có lẽ dựa vào lực của Ngọc Dương Quan, một Di Nô lại không đủ sợ. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Đại Quốc Sư Ma Cưu đứng sau lưng Di Nô, bất kể là ai, đều sẽ biến mất hùng tâm, anh hùng khí đoản.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Mặc kệ đối phương là ai ra tay, việc cấp bách chúng ta, là muốn trước tiên giúp Hoàng tiên sinh chữa khỏi bệnh.
Hoàng Cao Huy nghe vậy, lập tức khom người thật sâu với Tiêu Phàm, lạy dài đến đất.
Loại ân đức trời cao đất rộng này, đã không cần lấy ngôn ngữ đến cảm tạ, tóm lại chỉ cần Tiêu Phàm sau này có chỉ bảo gì, Hoàng gia nhất định toàn lực ứng phó.
Nguyên Thành Tử vui mừng nói:
- Tiêu chân nhân có cách loại trừ Huyết Hàng trong cơ thể Thanh Vân?
- Trước đó không lâu thử qua một lần, may mắn thành công, hiện tại cũng có thể thử một lần nữa... Hoàng tiên sinh, xem mạch!
Hoàng Thanh Vân vội vàng cuồn ống tay áo ngủ lên, đưa cánh tay duỗi đến trước mặt Tiêu Phàm. Trước đó không lâu, trên làn da ông ta lõa lồ bên ngoài vẫn hiện đầy chấm vết máu, hiện giờ lại bóng loáng trắng nõn, nhìn không ra nửa phần bóng dáng.
Tiêu Phàm duỗi ngón tay ra, đặt lên trên mạch cổ tay của ông ta. Trong phòng lập tức liền trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm, ai cũng không dám hé răng.
Một lát, Tiêu Phàm chậm rãi gật đầu, lại đổi lại cổ tay trái. Ước chừng mất thời gian uống một chén trà qua đi, Tiêu Phàm liền thu ngón tay trở về.
- Tiêu tiên sinh, như thế nào?
Hoàng Cao Huy khẩn cấp hỏi han, vẻ mặt ân cần.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Từ tình hình của yêu vật trong cơ thể Hoàng tiên sinh để xem, Hàng Đầu Sư xuất thủ lần này và Hàng Đầu Sư ra tay hại Phạm Nhạc hẳn là đều cùng một người. Hơi thở của hai người vô cùng giống nhau, chỉ có sự khác biệt về công lực sâu cạn mà thôi, căn nguyên gần như là giống nhau.
- Là Phạm Anh?
Hoàng Cao Huy ồn ào.
Đã có y đi theo bảo hộ, Hoàng Thanh Vân vẫn trúng chiêu, Cơ Khinh Sa lời này, không tính là oan uổng Duy Đa.
Hoàng Thanh Vân không khỏi cười khổ, nói:
- Cơ tiểu thư, sư phụ Duy Đa đã tận lực. Ngài ấy... Ngài ấy trong lúc đấu pháp, đã lên thiên đường rồi.
Cơ Khinh Sa không khỏi ngạc nhiên.
Nói như thế, vị Hàng Đầu Sư Duy Đa này, tiêu chuẩn tuy rằng không cao, “Đạo đức nghề nghiệp” cũng là nhất đẳng, lại vì bảo hộ ông chủ mà chết trận. Nếu như vậy, thật khiến người ta trong lòng thêm mấy phần kính ý.
Hàng Đầu Sư đấu pháp, động một chút liền quyết thắng thua phán sinh tử, quả thực đặc biệt hung hiểm.
- Nếu như là nói như vậy, ‘Nạp Cát phái’ chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ?
Phạm Nhạc ở một bên chen lời hỏi.
Đối với Hàng Đầu của “Nạp Cát phái”, anh ta cũng đã được nghe nói. Đây là một phái Hàng Đầu Thuật khổng lồ, nội tình hùng hậu hơn so với “Bất Cổ phái” mới nổi lên gần đây nhiều lắm. Ngay cả “Bất Cổ phái” có được Đại Quốc Sư Ma Cưu, một Đại Hàng Đầu Sư thiên tài như vậy, “Nạp Cát phái” cũng không phải để mặc cho người ta uốn nắn.
457-phai-nap-cat-2/1162171.html
457-phai-nap-cat-2/1162171.html
426
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
