Chương 462
Phái Nạp Cát (1)
Phù Lục của Tiêu Phàm, tác dụng hết sức rõ ràng. Tuy nhiên trong giây lát, Hoàng Thanh Vân đã hoàn toàn “Khôi phục”. Chẳng qua không có được sự cho phép của sư phụ, hai đạo cô ai cũng không dám cởi bỏ trói cho ông ta. Hoàng phủ quân danh chấn thành Lạc Già, vẫn bị trói trên giường, lấy cái tư thế rất chướng tai gai mắt đối mặt với quý khách.
Hoàng Cao Huy liền giống như khẩn cầu nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Hoàng đại thiếu, lệnh tôn ít nhất trong vòng một ngày một đêm tới, là hoàn toàn không việc gì.
- À? Tốt lắm, tốt lắm... Hai vị tiên cô, xin cởi trói giúp...
Hoàng Cao Huy không khỏi mừng rỡ, lập tức chuyển sang hai đạo cô, nói.
Hai gã đạo cô vẫn là nhìn về phía Nguyên Thành Tử. Sau khi được sư phụ cho phép, mới thật cẩn thận cởi trói cho Hoàng Thanh Vân.
Nguyên Thành Tử thở dài nói:
- Một ngày một đêm không việc gì, tác dụng của Phù Lục này của Tiêu chân nhân, thật lợi hại. Tiêu chân nhân đối với Hàng Đầu Thuật, cũng rất có nghiên cứu sao?
Ông ta điều chế thuốc cho Hoàng Thanh Vân, dựa vào kích phát tiềm lực trong cơ thể làm đại giá, mỗi lần ăn vào một viên, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì khoảng nửa ngày. Lãnh tụ đàn luân của Vô Cực Môn, quả nhiên không thể so sánh tầm thường. Tuy nhiên Nguyên Thành Tử phỏng chừng, trong đó còn có một nguyên nhân, chính là bản thân Tiêu Phàm cũng biết Hàng Đầu Thuật, vì vậy Phù Lục tế ra như vậy mới có hiệu quả như thế.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Đối với Hàng Đầu Thuật, tôi cũng chỉ là nghe thấy mà thôi, trước kia tiếp xúc thật sự ít. Chỉ có điều, bất kể thuật pháp gì, sau khi tác dụng cho nhân thể, chung quy vẫn phải liên hệ với bản thân người thụ thuật, mới có thể có tác dụng. Trong mắt ta, Hoàng tiên sinh là một người bệnh. Làm thầy thuốc, cần phải tìm thuốc đúng bệnh.
Nguyên Thành Tử vừa nghe, lập tức liền ngây dại, thì thào nói:
- Đúng vậy... Thật cao kiến, tôi tại sao lại không có nghĩ tới phương hướng này chứ?
Kỳ thật Tiêu Phàm nói đạo lý này cũng không sâu sắc, huyền bí. Nhưng Nguyên Thành Tử ở lâu trong thành Lạc Già, ngày bình thường gặp nhiều Hàng Đầu Sư và Hàng Đầu Thuật, luôn men theo phá giải chi đạo đi suy nghĩ vấn đề, sớm tạo thành một loại xu hướng suy nghĩ nào đó.
Tiêu Phàm nói:
- Nguyên Thành chân nhân. Đạo môn có rất nhiều phương pháp, có thể bài trừ tà mị, trấn áp quỷ. Ngài bất kể là yêu ma quỷ quái quấy phá, hay là Hàng Đầu Thuật vi hoạn, chỉ cần lấy thần lực đạo môn trấn áp là được, hiệu quả rõ ràng như nhau.
Giống như sư chất Thiên Thanh chân nhân của Tiêu Phàm, cũng là đại đức đạo môn. Bởi vì không có sống ở Nam Dương, tiếp xúc đối với Hàng Đầu Thuật không nhiều lắm. Bất kể người bệnh là trúng Hàng Đầu cũng tốt, là bị ác quỷ quấy phá cũng thế, một mực thi triển đại thần thông trấn áp, ngược lại ứng nghiệm như thần. Nguyên Thành Tử tu vi trên đạo thuật chưa chắc thấp hơn Thiên Thanh Tử. Chỉ là có lối suy nghĩ khác mà thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy... Thật sự là nói chuyện với quân một buổi, còn hơn đọc sách mười năm!
Nguyên Thành Tử vuốt vuốt chòm râu hoa râm, liên tiếp gật đầu, cảm thán không thôi.
Bất kể Phật môn hay là Đạo gia, đều chú ý “Ngộ đạo”. Tiêu Phàm nói vô cùng đơn giản, đối với Nguyên Thành Tử liền có tác dụng cảnh tỉnh, khiến y trong nháy mắt liền tiến vào trong thiên địa mới trước giờ chưa từng cảm ngộ. Chi nhánh phái Long Môn ở thành Lạc Già, ngày sau trên phương diện đối phó với Hàng Đầu Thuật, có hiệu quả làm người xem giận líu lưỡi, khiến vô số Đại Hàng Đầu Sư đều vô cùng kiêng kị, nguyên nhân thực sự liền ngay trong buổi nói chuyện bình thường giữa Nguyên Thành Tử và Tiêu chân nhân này.
Cha con Hoàng Thanh Vân Hoàng Cao Huy, luôn luôn cung kính đứng ở bên cạnh, nghe hai người đối thoại. Cho đến Nguyên Thành Tử cảm thán, Hoàng Thanh Vân rốt cục mới nhặt một cơ hội, cúi người chào thật sâu vớiTiêu Phàm, cảm kích không ngừng nói:
- Đa tạ Tiêu chân nhân ân cứu mạng.
Tiêu Phàm vội vàng giơ tay đỡ, mỉm cười nói:
- Hoàng tiên sinh, ân cứu mạng chưa nói tới. Huyết Độc trong cơ thể Hoàng tiên sinh, chỉ là tạm thời bị áp chế, phải hoàn toàn loại trừ ra bên ngoài cơ thể, còn phải nghĩ cách khác.
Hoàng Thanh Vân vội vàng nói:
- Xin Tiêu chân nhân rủ lòng từ bi!
Mặc dù tối nay vẫn là lần đầu gặp mặt với Tiêu Phàm, nhưng sau khi thấy Tiêu Phàm xuất thần nhập hóa đại thần thông, Hoàng Thanh Vân đối với Tiêu Phàm sớm bội phục sát đất. Vốn sớm tuyệt vọng, hiện tại lại không khỏi phơi phới, dấy lên hi vọng mới.
http://truyencuatui.net/
Xem ra vị Tiêu tiên sinh bỗng nhiên xuất hiện này, thật sự rất có thể là quý
nhân định mệnh của ông ta.
Nguyên Thành Tử cũng ở một bên nói:
- Tiêu chân nhân. Quý giáo cũng là một nhánh của đạo môn, hơn nữa là lãnh tụ thuật pháp. Chỉ cần Tiêu chân nhân đồng ý ra tay, chẳng những Hoàng gia từ nay về sau đối với Tiêu chân nhân mang ơn, cho dù là Ngọc Dương Quan chúng tôi, chỉ cần Tiêu chân nhân cần dùng đến, cũng cam tâm làm vì Tiêu chân nhân.
Nguyên Thành Tử sở dĩ nói khiêm cung khách khí như vậy, một mặt, bởi vì ông ta cũng là người Hoàng gia, là Thất thúc của Hoàng Thanh Vân. Mặt khác, lại là biết được thân phận chưởng giáo đương đại Vô Cực Môn của Tiêu Phàm, Nguyên Thành Tử quyết định kết giao với Tiêu Phàm. Nếu như nói lúc trước khi nhận sự dạy bảo của Chỉ Thủy tổ sư, Nguyên Thành Tử tuổi còn rất trẻ, kiến thức tầm mắt đều đều không thể đánh đồng với hiện tại, thân phận cũng không phải chân nhân chủ trì Ngọc Dương Quan, không nhìn xa được như vậy. Lần này, chính mắt thấy được năng lực của Tiêu Phàm, Nguyên Thành Tử đối với truyền thừa Vô Cực, lại càng vô cùng ngưỡng mộ.
Bản thân ông ta tuổi tác đã cao, đã không có ý tưởng tiến thêm một bước trên đạo pháp rồi. Nhưng Ngọc Dương Quan có mấy vị vãn bối tiềm lực rất lớn, nếu như có thể nhận được chỉ điểm của Tiêu Phàm, tương lai thành tựu không thể đo lường. Có lẽ có hy vọng rất lớn khiến Ngọc Dương Quan càng thêm phát dương quang đại, phóng một tia sáng kỳ dị cho chi nhánh ở hải ngoại của Long Môn phái.
Đương nhiên, Vô Cực Môn chưa bao giờ cho là mình chính là truyền thừa đạo môn, điểm này, Nguyên Thành Tử cũng không phải rõ ràng như vậy. Chỉ là chi tiết nhỏ như vậy, bản thân Tiêu Phàm cũng sẽ không để ý, càng sẽ không mở miệng chỉnh sửa.
- Nguyên Thành chân nhân, Hoàng tiên sinh, ta muốn trước tiên tìm hiểu một chút ngọn nguồn của sự tình lần này.
Tiêu Phàm không có lập tức đáp ứng, ngược lại có ý đinh “Truy cứu ngọn nguồn” một phen.
- Đương nhiên, đương nhiên, Tiêu chân nhân không hỏi, ta cũng sẽ báo...
Không đợi Nguyên Thành Tử mở miệng, Hoàng Thanh Vân trực tiếp tiếp lời:
- Cao huy, còn không mời các quý khách ngồi xuống?
- À? Dạ dạ... Tiêu chân nhân mời ngồi, Thất thúc công mời ngồi...
Từ lúc Tiêu Phàm vào cửa, trong phòng liền lộn xộn, cho đến hiện tại mới xem như rõ ràng. Hoàng Cao Huy như mới tỉnh mộng, liên tiếp mời quý khách ngồi, lại tự mình bưng trà rót nước. Hai đạo cô cũng là thông minh, ở một bên hiệp trợ.
- Ai nha, không dối gạt Tiêu chân nhân, tôi Hoàng Thanh Vân ở thành Lạc Già cũng coi như có chút thanh danh, thác tổ tông phúc, kế thừa chút gia sản, xây cầu làm đường, quyên tặng công ích, không dám keo kiệt. Cũng không ngờ rằng, gần đến tuổi già, lại bị người ta đánh lén, chịu đau đớn lớn như vậy...
Đợi sau khi đám người Tiêu Phàm ngồi xuống, Hoàng Thanh Vân mới cáo một tiếng tội, cũng ngồi xuống, thở dài, bắt đầu nói về cảnh ngộ của mình.
Dựa theo sự miêu tả của Hoàng Thanh Vân, mười mấy ngày trước ông ta bị người ta đánh lén. Vừa mới từ thủ đô nước Đan Mạn trở về, ngồi chuyến bay nửa đêm trở về thành Lạc Già, rời khỏi sân bay chưa tiến vào nội thành, liền trúng Hàng Đầu.
Cơ Khinh Sa hai hàng lông mày nhẹ chau lại, hỏi:
- Hoàng tiên sinh, bên người ngài không có người bảo vệ sao?
Đương nhiên, Cơ Khinh Sa hỏi không phải là vệ sĩ bình thường, mà là Hàng Đầu Sư. Thông thường, giống Hoàng Thanh Vân một thân gia đại phú hào như vậy, lại đang cùng Phạm Anh tranh đấu khó hoà giải, đi ra bên ngoài, đều phải tuyển Hàng Đầu Sư đi theo bảo hộ. Dựa vào quan hệ của Hoàng Thanh Vân và Nguyên Thành Tử, ông ta mời các đạo sĩ của Ngọc Dương Quan đến bảo vệ mình, cũng rất thuận lý thành chương.
- Có...
Hoàng Thanh Vân vội vàng gật gật đầu với Cơ Khinh Sa, nói.
Giống như Cơ Khinh Sa dự đoán, bên người Hoàng Thanh Vân quả thật có Hàng Đầu Sư đi theo bảo hộ. Từ sau khi cùng với Phạm gia cạnh tranh trở nên càng ngày càng kịch liệt, dưới sự nhắc nhở của bằng hữu, Hoàng Thanh Vân đặc biệt mời một vị Hàng Đầu Sư của “phái Nạp Cát” bảo vệ mình. Hoàng Thanh Vân vốn là muốn mời đạo sĩ của Ngọc Dương Quan đi theo, nhưng Nguyên Thành Tử lại cảm thấy không ổn. Tuy rằng Nguyên Thành Tử vốn là Thất thúc của Hoàng Thanh Vân, nhưng Ngọc Dương Quan cũng không phải thuộc tài sản riêng của Hoàng gia, mà là ký thác tinh thần của tất cả người Hoa ở thành Lạc Già. Các đạo trường của Ngọc Dương Quan trong xã hội người Hoa ở thành Lạc Già, thân phận cao quý. Cho dù là Hoàng Thanh Vân, cũng còn không có tư cách kia, “Thuê” đạo nhân của Ngọc Dương Quan làm vệ sĩ tùy thân.
457-phai-nap-cat-1/1162170.html
457-phai-nap-cat-1/1162170.html
403
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
