TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 461
Vị thần tiên (2)

Nguyên Thành Tử hai hàng lông mày nhíu chặt, vẫn rất kiên định lắc đầu nói:

- Không được! Viên thuốc kia đơn thuần là uống rượu độc giải khát, mỗi lần uống thêm một viên, tiềm lực trong cơ thể của cháu sẽ bị tiêu hao thêm một phần. Đến lúc đó, cho dù có giải được Hàng Đầu này, cháu cũng sẽ trở thành một chiếc vỏ rỗng, càng đau khổ hơn.

- Vậy, vậy giết cháu đi... Giết cháu đi!

Hoàng Thanh Vân bỗng nhiên vươn người, hét lớn.

- Hoàng tiên sinh, đừng lo lắng, biện pháp rồi cũng sẽ nghĩ ra thôi!

Tiêu Phàm chậm rãi đi đến, chậm rãi nói.

- N

Gươi là ai?

Suy nghĩ của Hoàng Thanh Vân đang lệch lạc, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, tức giận la lên. Vốn dĩ là một lãnh đạo trong giới thương mại người Hoa của Lạc Già thành, Hoàng Thanh Vân là một người rất có phong độ, chỉ là đến lúc này, phong độ hay khí chất gì cũng đều biến mất rồi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, cong tay lên, một tiếng “xuy” nhỏ vang lên, một dòng chân khí vô hình bắn ra, xuyên vào huyệt thiên trung của Hoàng Thanh Vân, Hoàng Thanh Vân liền “hừ” nhẹ một tiếng, toàn thân rung lên.

- Tiêu tiên sinh...

Hoàng Cao Huy kinh ngạc, kêu lên.

Nguyên Thành Tử vội vàng khoát tay, ngăn anh ta lại.

Chỉ thấy năm ngón tay Tiêu Phàm liên tục thay đổi, tiếng “xuy xuy” không ngừng bên tai, từng luồng chân khí vô hình bay ra, trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể của Hoàng Thanh Vân. Chỉ một lát sau, đã điểm một lượt 27 đại huyệt toàn thân của Hoàng Thanh Vân.

Hoàng Thanh Vân vốn dĩ không ngừng vặn vẹo, dốc sức muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, lập tức liền im ắng, không thể cử động được. Gân xanh ở trên cổ vẫn nổi lên, rõ ràng sự ngứa ngáy trong cơ thể của ông ta vẫn chưa hoàn toàn được tiêu trừ, chỉ là bị Chế huyệt thuật cao minh vô cùng của Tiêu Phàm khống chế cơ thể, không thể động đậy mà thôi.

Lần này, chẳng những Nguyên Thành Tử và hai đạo cô trố mắt đứng nhìn, giống như đang nằm mơ, ngay cả Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc cũng nhìn nhau ngơ ngác. Nhiều năm làm bạn với Tiêu Phàm, cũng không biết Tiêu Phàm giỏi đến thế, quả thực không ngờ đến. Ngay cả thần côn trong truyền thuyết “Cách không chế huyệt” cũng vận dụng thành thục như vậy, quả nhiên là tài nghệ như thần.

- Không phải là đang xem phim truyền hình chứ? Lục Mạch Thần Kiếm...

Phạm Nhạc trước giờ im ắng, không kìm tự thầm thì nói.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Phàm dường như không thèm để ý đến, cổ tay lật lên, một tấm Phù Lục màu vàng nổi hiện lên, Tiêu Phàm tay phải niệm chú, mồm liên tục đọc. Trên tấm Phù Lục vẽ một hình vẽ cổ quái. Hình vẽ chu sa vốn có ở trên Phù Lục bỗng trở nên lóng lánh, tỏa ánh sáng.

- Phật!

Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng.

Phù lục lóe sáng bay lên, trong không trung hóa thành ngọn lửa, phút chốc cháy hết, một Hỗn Độn Đồ Án như máu tươi, giữa không trung thoáng hiện ra, vừa lóe lên, liền bắn vào trán của Hoàng Thanh Vân, tiếp đó đi vào cơ thể của ông ta rồi biến mất.

- A...

Hoàng Thanh Vân như bị sét đánh, dựng thẳng người lên một cách mạnh mẽ. Mười ngón tay “xọet” mở ra, tiếng hàm răng đập vào nhau “cạch cạch” vang lên.

- Cha à...

Hoàng Cao Huy vội kêu lên, âm thanh khàn khàn biến điệu.

Nhưng ngay sau đó, kỳ tích liền xuất hiện, chỉ nhìn thấy các đốm đỏ trên mặt, cánh tay của Hoàng Thanh Vân bắt đầu dần biến mất. Chỉ có thời gian một tách trà, đã hoàn toàn không còn. Cơ thể co cứng của Hoàng Thanh Vân bỗng dưng giãn ra nằm ở trên giường, mở rộng miệng, không ngừng thở dốc. Những giọt mồ hôi như những hạt đậu toát ra, phút chốc đã làm ướt hết bộ quần áo ngủ.

Năm phút trôi qua, Hoàng Thanh Vân đã hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mệt mỏi đã trở nên thần thái sáng lạng, nhìn về phía Tiêu Phàm, tràn đầy sự cảm kích.

- Đa tạ! Đa tạ tiên sư cứu tính mạng của ta!

- Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài...

Hoàng Cao Huy kích động hơn, tiến lên phía trước, nắm chắc tay của Tiêu Phàm nói liên tiếp, nước mắt dàn dụa.

Tiêu Phàm lại không cao hứng cho lắm, hai hàng lông mày khẽ chau lại, thấp giọng nói:

- Hoàng thiếu gia, tôi chỉ là tạm thời không chế huyết độc, khiến nó tạm hoãn phát tác, muốn hóa giải triệt để, không đơn giản đâu!

Có Hoàng Thanh Vân ở đây, nên Tiêu Phàm cũng không gọi Hoàng Cao Huy là “Hoàng tiên sinh” nữa, để tránh nhầm lẫn.

- Tiêu tiên sinh, ngài nhất định có pháp lực, đúng không, đúng không? Chỉ cần ngài có thể cứu được cha tôi, bất luận điều kiện gì, tôi cũng đều đồng ý, chỉ cần tôi có thể làm được, điều kiện gì cũng được.

Hoàng Cao Huy kích động vạn phần, không ngừng nói.

Anh ta cũng biết những điều Tiêu Phàm nói là sự thật. Huyết Hàng thuật này tà ác như vậy, cho dù Tiêu Phàm có lợi hại đi nữa, cũng không dễ dàng giải quyết được. Song bất luận thế nào, pháp thuật biểu hiện vừa rồi của Tiêu Phàm, khiến cho Hoàng Cao Huy nhìn thấy được cơ hội, dù chỉ có một tia hy vọng, cũng phải toàn lực nắm bắt, quyết không buông tay.

Không giống với sự kích động của Hoàng Thanh Vân và Hoàng Cao Huy, từ lúc Tiêu Phàm sử dụng Phù lục, Nguyên Thành Tử đã bắt đầu ngẩn người ra, đôi mắt chăm chăm về phía trước, không biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng trong phút chốc, trên trán và chóp mũi đã thấm đầy những giọt mồ hôi.

- Tiêu cư sĩ...

Không biết thẫn thờ bao nhiêu lâu, Nguyên Thành Tử mới đột nhiên từ hư vô chợt quay lại hiện thực, giọng nói khàn khàn, kêu lên một tiếng.

- Nguyên Thành chân nhân?

- Tiêu cư sĩ, tôi muốn hỏi thăm cậu một người... Chỉ Thủy tổ sư của Vô Cực Môn Triệu Chỉ Thủy chân nhân, và cậu có quan hệ gì?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:

- Nguyên Thành chân nhân cũng biết sư phụ của tôi sao?

- Sư phụ? Chỉ Thủy tổ sư là sư phụ của cậu?

Nguyên Thành Tử bất chấp phong độ, kêu lên, hai mắt trợn lớn, sư phụ rất khó có thể tin được.

- Đúng là Gia sư!

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:

- Nguyên Thành chân nhân, Tiêu Phàm là truyền nhân y bát của Chỉ Thủy tổ sư, chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn.

- Hóa ra là vậy...

Nguyên Thành Tử ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm một lúc, mới thì thào một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ chợt hiểu ra.

- Nguyên Thành chân nhân và sư phụ ta quen biết nhau?

- Quen biết, Sao chỉ là quen biết chứ!

Nguyên Thành Tử chợt cười to, tiếng cười vô cùng vui mừng.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ông ta. Không biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, khiến cho một vị đương kim chủ trì chân nhân của Ngọc Dương Quan trước giờ vô cùng uy nghiêm lại có thái độ như vậy.

- Tiêu chân nhân, năm đó tôi cũng là nhận được đại ân của Chỉ Thủy tổ sư, lại còn nhận được lão nhân gia đích thân chỉ bảo. Nói ra, có thể coi là nửa phần đệ tử của tổ sư. Nhiều năm qua, luôn nhớ đến ân đức của lão nhân gia, không ngờ lại gặp được đệ tử đích truyền của lão nhân gia ở đây, quả là duyên phận mà... Tiêu chân nhân, Chỉ Thủy tổ sư... Lão nhân gia vẫn khỏe chứ?

Nói xong, trên khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, dường như sợ từ miệng Tiêu Phàm nói ra điều gì không tốt lành.

Quả thật Chỉ Thủy tổ sư tuổi tác quá cao, năm nay chí ít là hơn trăm tuổi rồi. Tuy thuật pháp cao thâm, nội lực thâm hậu, nhưng sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên.

- Đa tạ chân nhân đã quan tâm, sư phụ lão nhân gia vẫn tốt, vẫn đang ngao du bên ngoài chưa về.

- Ngao du?

Nguyên Thành Tử một lần nữa trợn mắt há mồm.

- Đối với người xuất gia mà nói, ngao du sơn thủy là điều quá bình thường, nhưng đối với một vị lão nhân trăm tuổi mà nói, ngao du lại hơi có chút “đặc biệt”.

- Quả không hổ là thần tiên.

Kinh ngạc hồi lâu, Nguyên Thành Tử mới nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng nói, khuôn mặt tràn đầy vui mừng và sự ngưỡng mộ.

456-vi-than-tien-2/1162169.html

456-vi-than-tien-2/1162169.html

393

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.