Chương 437
Cố sự của Phạm Nhạc
Người mở miệng phản đối lại là Phạm Nhạc.
Phạm Nhạc cũng giống như Tân Lâm là “Vệ sĩ thiếp thân” của Cơ Khinh Sa, nhưng Phạm Nhạc so với Tân Lâm còn trầm mặc hơn, càng giống một “Vệ sĩ” chân chính. Trên cơ bản mỗi lần Tiêu Phàm gặp mặt Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc đều ở bên cạnh Cơ Khinh Sa nhưng rất ít nói. Thậm chí cả một người rất chú trọng lễ nghĩa như Tiêu Phàm có rất nhiều lúc cũng quên mất sự tồn tại của Phạm Nhạc.
Không nghĩ tới lúc này Phạm Nhạc bỗng nhiên lại mở miệng nói, hơn nữa vừa mở miệng liền cứng rắn nói ra ba chữ “Tôi phản đối”.
Phạm Nhạc cứ như vậy đứng đối diện với Cơ Khinh Sa, không chút khách khí chặn đường đi của Cơ Khinh Sa.
- Phạm Nhạc...
Cơ Khinh Sa thở dài.
- Tiêu Nhất Thiếu, anh chưa từng đi đến thành Lạc Già, chưa từng chứng kiến Hàng Đầu Sư của nước Đan Mạn thì anh không thể biết được sự lợi hại của bọn họ, nhưng tôi thì biết. Muốn đi thành Lạc Già thì anh tự đi.
Phạm Nhạc không để ý tới Cơ Khinh Sa, hai mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Phàm, lời nói thẳng thắn dứt khoát không có một chút quanh co, cũng không có một chút khách khí.
Y là “Vệ sĩ” của Cơ Khinh Sa chứ không phải bạn của Tiêu Phàm, y chỉ có trách nhiệm với Cơ Khinh Sa.
- Phạm Nhạc, đừng nói nữa.
Hai
Hàng lông mày của Cơ Khinh Sa hơi nhíu lại, lời nói có vài phần không hài lòng.
Tiêu Phàm thành khẩn nói:
- Phạm tiên sinh, tôi biết anh không muốn Cơ tổng phụ trách. Nhưng tôi có thể bảo đảm với anh, nếu Cơ tổng gặp phải nguy hiểm gì thì tôi sẽ chiếu cố đến cô ấy trước!
Phạm Nhạc lập tức hỏi ngược lại:
- Cho dù bởi vì vậy mà không lấy được ‘Xích Viêm Thảo’ cũng sẽ không tiếc?
Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý không tin tưởng.
Tiêu Phàm trầm ngâm một chút rồi kiên định nói:
- Đúng! Nếu quả thật gặp phải tình hình như vậy, tôi nhất định sẽ lo cho an nguy của Cơ tổng trước.
Sự sống chết của Tân Lâm tất nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng muốn Tiêu Phàm hy sinh tính mạng của Cơ Khinh Sa để đổi lấy “Xích Viêm Thảo” lại vi phạm vào bản tính của Tiêu Phàm, càng vi phạm vào môn quy của Vô Cực Môn. Nếu thật sự như vậy cho dù Tân Lâm bình an thì, Tiêu Phàm cũng sẽ thấy hổ thẹn trong lòng.
Đây là bản tính của một người cũng không thể miễn cưỡng được.
- Nếu thật sự như vậy, Tân Lâm làm sao bây giờ?
Phạm Nhạc lại muốn “Truy hỏi kỹ càng sự việc”, ngữ khí kiên định không thể lay chuyển.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Phạm tiên sinh, người tu đạo xem trọng nhất là một chữ ‘Duyên’. Nếu tướng mệnh của Tân nhi là như vậy, tôi sẽ toàn lực cứu trị cô ấy. Là sống hay chết tôi sẽ không để ý!
Cơ Khinh Sa khẽ thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói:
- Nhất Thiếu, tôi tình nguyện giờ này khắc này người nằm trên giường bệnh là tôi...
Thân là phụ nữ có thể có được một người đàn ông nguyện cùng sống chết như Tiêu Phàm, thì còn đòi hỏi gì nữa?
Phạm Nhạc cũng bắt đầu trầm ngâm, một lát sau mới trầm giọng nói:
- Vậy được, cùng đi!
- Không được, anh không thể đi.
Lần này người phản đối là Cơ Khinh Sa, ngữ khí so với Phạm Ngạc lúc trước còn kiên quyết hơn, chắc như đinh đóng cột, không có chút khoan nhượng nào.
- Cô đi, tôi cũng đi!
Phạm Nhạc cũng không chút do dự nói.
- Không được!
Sắc mặt của Cơ Khinh Sa trước đây chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.
Tiêu Phàm nhíu mi hỏi:
- Cơ tổng, Phạm tiên sinh, có điều gì cố kỵ sao?
Phạm Nhạc không lên tiếng.
Cơ Khinh nhìn xung quanh một vòng lập tức nói:
- Nhất Thiếu, đến phòng anh rồi nói sau.
Tình hình “Quỷ dị” bên này đã gây chú ý cho những người khách khác trong quán cà phê chăm chú nhìn về phía bên này, không biết đã phát sinh chuyện gì, còn tưởng ba người bọn họ xảy ra tranh chấp.
- Được.
Tiêu Phàm giữa đêm hôm qua đến được thành phố phương Nam, vào ở trong căn phòng sang trọng của khách sạn Kim Dương.
- Nhất Thiếu, anh có thể không biết quê hương của Phạm Nhạc chính là ở thành Lạc Già.
Trong phòng khách của căn phòng xa hoa, Cơ Khinh Sa ngồi ở phía đối diện với Tiêu Phàm nói ra những lời kinh người.
Lại là một điều không tưởng được.
Khó trách sau khi bói toán quẻ tượng lại trực tiếp chỉ vào Cơ Khinh Sa, trong chuyện này quả nhiên là có nguyên nhân.
Tiêu Phàm nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm nói:
- Xem ra trong câu chuyện xưa này có rất nhiều khúc triết.
- Nói đến thì rất dài... Trong bốn gia tộc người Hoa tại Thành Lạc Già thì Phạm gia xếp thứ hai. Ở mỗi thành thị lớn trong toàn bộ đất nước Đan Mạch đều có siêu thị gia cụ của Phạm gia. Thậm chí tại các thành phố xung quanh các nước lân cận đều có thể nhìn thấy siêu thị gia cụ của Phạm gia. Sự giàu có của Phạm gia cho dù trên cả Nước Đan Mạn cũng xếp vị trí hàng đầu. Phạm Nhạc chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất toàn bộ tài sản của Phạm gia.
Cơ Khinh Sa chậm rãi nói.
Phạm Nhạc như trước vẫn đứng sau lưng cô, biểu tình bình tĩnh giống như là Cơ Khinh Sa đang kể chuyện xưa của người khác.
- Thế sau đó phát sinh chuyện gì?
Nghe Cơ Khinh Sa nói như vậy, Tiêu Phàm trong lòng cơ bản đã có chút hiểu.
Tranh đoạt tài sản chính là âm mưu cổ xưa nhất, từ lúc bắt đầu có xã hội loài người thì tài sản chính là một trong những vật kích phát những thói hư tật xấu của con người nhất. Tuy nhiên chuyện xưa phát sinh tại Thành Lạc Già có khả năng còn tăng thêm một ít tình tiết mà người ta không thể tưởng tượng được.
- Tranh đoạt tài sản. Anh họ của Phạm Nhạc là Phạm Anh cũng muốn kế thừa tài sản. Nếu Phạm Nhạc từ bỏ quyền thừa kế thì Phạm Anh đương nhiên là người thừa kế tài sản.
- Gia tài khổng lồ như vậy Phạm tiên sinh chắc là không dễ dàng từ bỏ đúng không?
- Xã hội vật chất, ai cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ một khối tài sản như vậy.
Tiêu Phàm hỏi:
- Người anh họ Phạm Anh này của Phạm tiên sinh cũng là người trong đồng đạo sao?
Phạm Nhạc võ công cao cường, thái độ làm người cơ trí tỉnh táo, tuyệt không phải là người dễ dàng bị người khác áp chế. Nhưng hiện tại y lại ở bên cạnh Cơ Khinh Sa không trở về Thành Lạc Già, đã nói lên được toàn bộ vấn đề. Trong cuộc tranh đoạt tài sản này thì người thắng là Phạm Anh.
- Nhất Thiếu, Phạm Nhạc là truyền nhân chính tông của phái Long Môn, võ thuật Toàn Chân Đạo bác đại tinh thâm, Phạm Nhạc sớm đã được chân truyền.
Cơ Khinh Sa nghiêm mặt nói.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu nhưng không có lên tiếng.
Cơ Khinh Sa nói không sai, võ thuật truyền lại của Toàn Chân Đạo quả thật có thể nói là bác đại tinh thâm. Luyện đến cảnh giới cao thâm, thậm chí còn lợi hại hơn các võ thuật được miêu tả trong tiểu thuyết ba phần. Có liên quan đến võ thuật của Toàn Chân Giáo, trong “Vô Cực Thuật Tàng” cũng có đề cập đến, nên Tiêu Phàm đã xem qua. Mặc dù chỉ có tác dụng tham khảo, nhưng cũng thu được lợi ích không nhỏ. Đặc biệt là “Tiên Thiên huyền công” của Khưu tổ truyền lại càng là một trong những thần công hộ pháp cao cấp nhất Đạo Giáo. Đáng tiếc đây là nội công tâm pháp cao nhất của phái Long Môn, không dễ dàng truyền ra ngoài. Hơn một năm trở lại đây dựa vào khả năng của Vô Cực Môn cũng chỉ thu thập được một ít nội công tâm pháp không chọn vẹn, chưa bao giờ thu thập được đầy đủ. Nếu có thể thu thập được đầy đủ một quyển tâm pháp tu luyện “Tiên Thiên huyền công” của Toàn Chân Giáo, cùng “Hạo Nhiên Chính Khí” kiểm chứng lẫn nhau, thì Tiêu Phàm tin tưởng nhất định sẽ thu được lợi ích lớn.
“Tiên Thiên huyền công” là thần công Đạo Giáo chính thống mà “Hạo Nhiên Chính Khí” lại nghiêng về công pháp của Nho gia. Giữa hai bên tất có thể bổ xung cho nhau.
- Luận sự mà nói thì Phạm Anh cũng là một kỳ tài luyện võ, tu vi võ thuật mặc dù không cao bằng Phạm Nhạc nhưng cũng không tồi.
- Tư chất của gã so với tôi còn cao hơn.
Phạm Nhạc bỗng ngắt lời nói, giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh.
Cơ Khinh Sa khẽ gật đầu, tựa hồ rất tán thành đánh giá của Phạm Nhạc, lập tức nói:
- Mấu chốt là người này tâm địa bất chính, qua coi trọng những vật ngoài thân như tiền bạc. Kém quá xa cảnh giới thanh tĩnh vô vi của Đạo Gia, nên cho dù tư chất có cao hơn nữa cũng khó đạt được cảnh giới của cao thủ tuyệt đỉnh chân chính. Cho nên gã đã đi sang một con đường khác.
- Đường khác? Là Hàng Đầu Sư?
- Đúng. Chính là Hàng Đầu Sư. Phạm Anh đã bí mật gia nhập “Phái Bất Cổ”, bái làm môn hạ của Hàng Đầu Đại Sư Di Nô. Di Nô là đệ tử chân truyền của Đại Quốc Sư Ma Cưu, một trong những Hàng Đầu Sư có tiếng của thành Lạc Già, được nhận định là người có hy vọng nhất để kế thừa Ma Cưu Y Bát. Đại Quốc Sư bình thường đều ở trong hoàng cung, Di Nô trấn thủ tại “Trang viên Ma Cưu” xử lý các công việc thường này của “Phái Bất Cổ”.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- “Phái Bất Cổ” cũng thu đệ tử người Hoa sao?
Sự hiểu biết của Tiêu Phàm về môn phái của những Hàng Đầu Sư tại Đan Mạn quả thật có hạn. Cũng không biết bọn họ có kiêng kỵ điều gì, có phải giống với Hoa Hạ, có “Khác biệt Hoa di”
- Thu đấy. Tín đồ và Hàng Đầu Sư của ‘Phái Bất Cổ’ mặc dù đại bộ phận đều là dân bản địa của thành Lạc Già, nhưng cũng thu tín đồ và đệ tử các dân tộc khác. Có điều bình thường những đệ tử của dân tộc khác này đều rất khó được chân truyền, chỉ có thể là đệ tử ngoại môn.
- Đệ tử ngoại môn?
Tiêu Phàm nhìn Phạm Nhạc một cái nói, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm trong lòng Cơ Khinh Sa hiểu rất rõ.
Nếu Phạm Anh chỉ là một ngoại môn đệ tử của ‘Phái Bất Cổ’ mà đã có thể đánh bại được truyền nhân chính tông của phái Long Môn, thì Hàng Đầu Sư của ‘Phái Bất Cổ’ này không khỏi dũng mãnh thái quá rồi.
- Phạm Anh là ngoại lệ, gã có tiền. Cho dù có là Hàng Đầu Đại Sư thì cũng yêu tiền như vậy. Hàng Đầu Sư ở Đan Mạn cũng không bảo thủ việc hưởng thụ vật chất.
Cơ Khinh Sa lập tức giải đáp nghi vấn trong lòng Tiêu Phàm.
Phạm Anh lúc đó tuy rằng chưa phải là người kế thừa khối tài sản cực đại của Phạm gia. Nhưng đã là con cháu của Phạm gia, thì đối với những người bình dân mà nói gã cũng là người đại phú quý, cung phụng một ít tiền tài cho Di Nô, Di Nô tự nhiên sẽ đối đãi khác với gã.
- Theo tôi được biết thì Phạm Anh bây giờ đã là Hàng Đầu Sư người Hoa nổi tiếng nhất thành Lạc Già. Trong số người Hoa nơi đó cũng có một lượng lớn tín đồ. Mọi người đều đầu nhập làm môn hạ của gã, hy vọng được gã che chở. Phạm Anh người này năng lực không phải là nhỏ, cùng lãnh đạo người Hoa ở đấy quan hệ rất tốt, còn xưng huynh gọi đệ với chưởng giáo chân nhân phái Long Môn ở Thành Lạc Già. Phạm gia nằm trong tay hắn trong những năm này phát triển rất nhanh, gần như xếp ngang hàng với Hoàng gia ở vị trí số một.
- Hàng Đầu Sư người Hoa?
Cơ Khinh Sa nói:
- Hàng Đầu Sư người Hoa cũng không hiếm thấy, không ít người Hoa nguyện ý bái làm môn hạ của Hàng Đầu Sư. Nhưng Hàng Đầu Sư không phải tùy tiện thu đệ tử, mấu chốt vẫn là phải có thiên phú. Đệ tử có thiên phú xuất chúng thì không ít Hàng Đầu Sư tranh nhau muốn thu lấy.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Cô không cho Phạm tiên sinh trở lại Thành Lạc Già là sợ Phạm Anh biết sao?
Cơ Khinh Sa liếc mắt nhìn Phạm Nhạc một cái, nhẹ giọng nói:
- Anh ấy không thể trở về thành Lạc Già. Anh ấy trúng Hàng độc, nhất định phải rời xa thành Lạc Già, rời đi càng xa càng tốt. Một khi tiếp cận thành Lạc Già lập tức sẽ phát tác.
- Nói như vậy, Phạm Anh ít nhiều còn có chút kiêng kị?
Tiêu Phàm nói.
Chiếu theo sự miêu tả của Cơ Khinh Sa thì Phạm Anh lúc trước cũng không có hạ độc thủ để giết Phạm Nhạc. Tiêu Phàm không tin là Phạm Anh lương tâm đại phát, xem ra y vẫn còn có điểm cố kỵ, không dám hạ độc thủ giết người.
434-co-su-cua-pham-nhac/1162145.html
434-co-su-cua-pham-nhac/1162145.html
461
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
