Chương 438
Huyết Hàng
- Y chẳng có kiêng kỵ gì đâu, là tôi mệnh lớn thôi.
Phạm Nhạc thản nhiên nói.
Cơ Khinh Sa nói:
- Đạo thuật của phái Hà Lạc chúng tôi vẫn còn một chút tác dụng với Hàng Đầu Thuật bình thường. Lúc đó Phạm Anh tu luyện vẫn chưa thành thạo, nếu như là Di Nô tự mình ra tay thì tôi cũng chẳng có cách nào.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Trên cơ bản hắn cũng đã rõ vì sao Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc lại hình thành loại quan hệ như vậy. Chỉ không biết là Phạm Nhạc và Cơ Khinh Sa quen biết trước rồi mới bị Phạm Anh hạ Hàng độc, hay Phạm Nhạc bị Phạm Anh hạ Hàng độc trước rồi mới may mắn được Cơ Khinh Sa cứu. Tuy nhiên đây cũng không phải là trọng điểm, Tiêu Phàm cũng không nhiều chuyện mà đi tìm hiểu ngọn nguồn.
- Hổ thẹn chính là tôi học nghệ không tinh, lúc ấy cũng không có biện pháp loại trừ hoàn toàn Hàng độc. Nhiều năm như vậy Hàng độc đã thâm nhập vào tận xương tủy, có nghĩ ra những biện pháp khác cũng không có tác dụng lớn nữa rồi. Cũng may là Hàng độc này cũng có phạm vi hạn chế, chỉ cần tránh xa thành Lạc Già, tránh xa Hàng Đầu Sư thì sẽ không phát tác lớn.
Cơ Khinh Sa lại nói rõ thêm vài câu.
Cái gọi là sẽ không “Phát tác lớn” không có nghĩa là không phát tác, mà có lẽ là cần Cơ Khinh Sa không ngừng dùng pháp lực tiêu trừ mới có thể khống chế tình hình không chuyển biến xấu thêm.
Phạm Nhạc trước sau theo sát Cơ Khinh Sa, thì đây ít nhất là một trong những nguyên nhân mấu chốt. Cũng giống như Uyển Thiên Thiên trong đoạn thời gian dài phải theo sát bên cạnh Tiêu Phàm. Cũng may nhờ Tiêu Phàm tận lực trị liệu, nên âm khí trong cơ thể Uyển Thiên Thiên đã bị loại bỏ hơn một nửa, nội thương lúc cùng Trì Bân giao thủ cơ bản cũng đã khỏi hẳn, qua thêm mấy tháng nữa thì có thể hoàn toàn khỏe mạnh rồi.
Chỉ không biết Phạm Nhạc trúng Hàng độc phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn loại bỏ được, hoặc là có thể nói cả đời cũng khó có thể loại trừ hoàn toàn.
- Trúng phải Hàng Đầu thuật nào?
- Một loại Huyết Hàng tương tự như cổ độc.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Phạm tiên sinh, để tôi bắt mạch cho anh một chút.
Cơ Khinh Sa kinh ngạc nói:
- Nhất Thiếu, trung y đối với Vu Cổ Thuật cũng có tác dụng sao?
Tiêu Phàm cười nói:
- Vạn vật đều thông. Không cần biết là loại pháp thuật gì cuối cùng cũng phải dùng trên cơ thể con người mới có tác dụng. Bất luận là tốt hay xấu, thì cũng đều có cùng một đạo lý như vậy.
Phạm Nhạc lập tức bước lên phía trước đưa cánh tay phải cho Tiêu Phàm.
Trong khách sạn Dương Tây ở tỉnh Tần Quan, Tiêu Phàm chữa thương, loại trừ âm độc cho Uyển Thiên Thiên Phạm Nhạc cũng coi như là tận mắt nhìn thấy, đối với y thuật của Tiêu Phàm cũng có vài phần tin tưởng, ít nhất Tiêu Nhất Thiếu cũng không phải cái loại thầy thuốc mông cổ thích giả thần giả quỷ.
Tiêu Phàm đặt ngón trỏ và ngón giữa tay phải của mình lên mạch cổ tay của Phạm Nhạc, một lát sau hai hàng lông mày bắt đầu nhíu lại.
Mạch tượng của Phạm Nhạc rất kỳ lạ. Theo kinh nghiệm phong phú của Tiêu Phàm, cũng rất ít khi bắt được loại mạch này.
- Phạm tiên sinh, làm ơn đổi tay trái.
Chỉ qua thời gian uống một chén trà nhỏ, Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Phạm Nhạc không nói một lời đưa tay trái ra.
Thật lâu sau, Tiêu Phàm hỏi:
- Phạm tiên sinh, cái loại Hàng độc này, “Tiên Thiên Huyền Công” của phái Long Môn không thể kháng cự được sao?
Trên mạch tượng của Phạm Nhạc Tiêu Phàm cảm nhận được rất rõ ràng dấu hiệu vận hành của 'Tiên Thiên Huyền Công", đúng như Cơ Khinh Sa đã nói, Phạm Nhạc chính là truyền nhân của phái Long Môn.
- Nếu như hoàn toàn không thể kháng cự được thì tôi lúc đó đã không có biện pháp để chống chọi đến nơi ở của Khinh Sa rồi.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, quả nhiên là giống với dự đoán của hắn.
- Phạm tiên sinh, tôi cần lấy một giọt máu của anh để dùng.
Tiêu Phàm nói xong hàn quang trong tay chợt lóe lên, một cây phi đao Liễu Diệp sáng bóng xuất hiện.
Phạm Nhạc phản xạ có điều kiện rất nhanh đem tay trái thu về, liếc nhìn Cơ Khinh Sa một cái, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Cơ Khinh Sa vội vã nói:
- Nhất Thiếu không phải là chúng tôi không tin anh mà là thuật dùng Huyết Hàng này quá mức quỷ dị, một giọt máu cũng đủ để gieo rắc ra bên ngoài. Vạn nhất khống chế không được sẽ rất phiền toái...
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Thuật dùng Huyết Hàng này cho dù có quỷ dị hơn nữa thì một giọt máu cũng không thể làm nên việc gì.
Giọng nói ôn hòa mang theo cả vẻ ngạo nhiên bên trong.
Hàng Đầu Thuật Nam Dương cố nhiên thần bí khó lường, lẽ nào chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn lại không phải như vậy sao? Trong mắt của Hàng Đầu Sư Nam Dương, thì thuật pháp thần kỳ của Vô Cực Môn còn cao hơn Hàng Đầu thuật.
Cơ Khinh Sa nhìn Phạm Nhạc một cái mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu Nhất Thiếu đã nắm chắc, thì chúng tôi đương nhiên cũng không có ý kiến.
Trong lời nói có mang vài phần chờ mong.
Phạm Nhạc năm đó là bạn cùng trường của Cơ Khinh Sa, cùng học trong trường đại học Hoa Nhân, hai người cùng nghiên cứu võ thuật thân thủ cao cường, cứ như vậy mà trở thành bạn bè. Lúc đầu khi Phạm Nhạc trúng phải Huyết Hàng kịp thời tìm đến Cơ Khinh Sa, Cơ Khinh Sa thi pháp khống chế được Huyết Hàng trong cơ thể Phạm Nhạc. Khi đó Cơ Khinh Sa tu luyện thuật pháp phái Hà Lạc vẫn chưa thành công, nên chỉ có thể khống chế Huyết Hàng, chứ không có cách nào loại bỏ hoàn toàn. Sau đó Phạm Nhạc lập tức rời khỏi thành Lạc Già, Cơ Khinh Sa tiếp tục thi pháp khống chế Huyết Hàng của y mà vô phương loại bỏ hoàn toàn Huyết Hàng ra ngoài cơ thể.
Cho đến giờ đã nhiều năm trôi qua, Cơ Khinh Sa ở nơi Diệp Cô Vũ tìm được điển tích của tông sư tiền bối phái Hà Lạc để lại, nên tu vi đại tăng. Đáng tiếc là Huyết Hàng mà Phạm Nhạc trúng phải đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, kết hợp với kỳ kinh bát mạch của y, nên Cơ Khinh Sa đã nghĩ hết cách cũng không có tác dụng.
Thuật pháp Vô Cực Môn đứng đầu mà Tiêu Phàm lại có tu vi tinh thâm, có lẽ có cách trị liệu tận gốc Huyết Hàng của Phạm Nhạc cũng không biết chừng.
Lấy sự hiểu biết của Cơ Khinh Sa với Tiêu Phàm, thì nếu không nắm chắc bảy tám phần thì Tiêu Phàm sẽ không nói như vậy.
Tiểu đao Liễu Diệp nhẹ nhàng cứa rách ngón tay của Phạm Nhạc, rồi cực nhanh thu trở về.
Phạm Nhạc lập tức nắm chặt ngón giữa lại, vẻ mặt khẩn trương như lâm đại địch, tựa hồ sợ rằng Huyết Hàng sẽ lập tức tản ra ngoài.
Tiêu Phàm lấy ra một chiếc “Càn Khôn Đỉnh” màu đỏ mận đặt trên bàn trà bằng thủy tinh, cũng không kiêng dè Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc. Nhiều thế hệ chưởng giáo Vô Cực Môn đều rất hào sảng, không giống như một số môn phái trên giang hồ coi đồ của mình là chân quý, dấu dấu diếm diếm keo kiệt bủn xỉn như là sợ người khác học trộm tuyệt kỹ của môn phái mình.
Có thể dễ dàng bị người khác học trộm còn có thể gọi là tuyệt kỹ sao?
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không hẹn mà cùng đứng dậy, khuôn mặt ngưng trọng, nhất là Cơ Khinh Sa lại càng không chuyển mắt nhìn chăm chú vào cái đỉnh nhỏ màu đỏ mận, vẻ mặt vừa là ngạc nhiên vừa là cảm động.
Sớm đã nghe nói “Càn Khôn Đỉnh” là bảo vật đứng đầu trong tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, bất luận người nào nghĩ tới bảo vật quan trọng số một này khẳng định sẽ được bảo quản chặt chẽ, tuyệt đối không dễ dàng lấy ra cho người khác thấy, càng không tùy tiện lấy ra cho người trong đồng đạo nhìn.
Tiêu Phàm không chỉ là hào sảng mà thật sự xem cô là bạn.
Nội lực thúc giục một giọt máu từ trên tiểu đao Liễu Diệp nổi lên vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, một cỗ mùi máu tanh tràn ra, màu máu cũng khác với người bình thường, giọt máu mặt ngoài màu đỏ sậm mơ hồ hiện lên một tia màu xanh bích không ngừng chuyển động trên bề mặt giọt máu, lập lòe bất định giống như là vật sống, phảng phất như lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi giọt máu.
Tiêu Phàm khẽ “Hừ” lạnh một tiếng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, chỉ thấy tia màu xanh bích linh động dị thường kia bỗng nhiên giống như nhận phải một loại đả kích cực kỳ trầm trọng, bỗng nhiên trở nên đình trệ yên tĩnh nằm trên bề mặt giọt máu không nhúc nhích nữa.
Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không nén được nhìn nhau và đều từ trong mắt đối phương đọc được sự kinh ngạc, thậm chí là sự hoảng sợ.
Cái loại màu sắc xanh bích này bọn họ cũng không xa lạ chút nào, chính là “Huyết Hàng” cực kỳ quỷ dị tà ác mà Phạm Anh hạ trên người Phạm Nhạc. Cơ Khinh Sa đã từng có ý lấy ra một tia để nghiên cứu tỉ mỉ, ai ngờ Huyết Hàng này vừa rời khỏi cơ thể Phạm Nhạc lập tức “Giương nanh múa vuốt” muốn gây bất lợi cho Cơ Khinh Sa, Cơ Khinh Sa phải mất rất nhiều sức mới có thể áp chế được Huyết Hàng này, từ đó về sau cũng không dám thử nữa.
Ai ngờ Tiêu Phàm chỉ “Hừ” nhẹ một tiếng, cũng không thấy hắn làm cái gì khác mà “Huyết Hàng Thuật” này đã bị áp chế không thể hoạt động được.
Thuật pháp cao thâm thật khiến người ta vừa sợ vừa phục.
Giọt máu nhỏ vào trong “Càn Khôn Đỉnh” còn chưa đợi Tiêu Phàm thi pháp thì một cỗ mùi thuốc nhẹ đã tràn ra đem cỗ mùi tanh trên giọt máu hoàn toàn áp chế xuống, không còn ngửi thấy nữa.
Tiêu Phàm tay trái bắt quyết, miệng lẩm bẩm, hai ngón tay phải khép lại như kích điểm về phía trước, một đạo pháp lực tinh thuần rót vào trong “Càn Khôn Đỉnh”, mùi thuốc vốn nhàn nhạt bỗng trở nên nồng đậm vô cùng, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc vừa ngửi đã thấy dễ chịu vô cùng.
Tiêu Phàm cong tay gẩy nhẹ, năm ngón luân phiên, từng đạo pháp lực cuồn cuộn không dứt rót vào trong đỉnh, đồ án hỗn độn trên thân đỉnh dần dần lưu chuyển, một bức huyết hồng hỗn độn khoảng một xích (một xích = 33, 333333cm) ngưng tụ thành hình trên miệng “Càn Khôn Đỉnh”, quấn quanh miệng đỉnh chậm rãi xoay tròn.
Phạm Nhạc cũng đã đành, ánh mắt của Cơ Khinh Sa biến thành vừa chuyên chú vừa khẩn trương, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm “Càn Khôn Đỉnh”, những ngón tay dài mảnh nắm thành nắm tay nhỏ, những đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
Bỗng nhiên thân “Càn Khôn Đỉnh” tinh xảo chấn động nhẹ, trong đỉnh phát ra một tiếng hét chói tai vừa thê lương vừa phẫn nộ, nghe đến lòng người phát lạnh, ngay sau đó một mặt quỷ màu xanh quỷ dị mạnh mẽ vọt ra ngoài. Cái mặt quỷ này chỉ lớn khoảng hai tấc tràn đầy vẻ kinh hoảng như nhận phải sự kinh hãi quá lớn vội vã chạy trốn ra bên ngoài, giây lát sau liền hung hăng đâm vào đồ án hỗn độn màu huyết hồng trên miệng đỉnh.
Mặt quỷ lập tức lại bật ra tiếng hét thảm thiết, sau đó lại liều mạng vặn vẹo giàng co đem toàn lực để thoát ra khỏi sự trói buộc của đồ án hỗn độn.
Chỉ tiếc là hết thảy đều phí công mà thôi.
“Càn Khôn Đỉnh” là vô thượng thần khí được truyền thừa hơn một ngàn năm của Vô Cực Môn, tuy rằng lúc này không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó cũng không phải một cái mặt quỷ nho nhỏ này có thể chống lại được.
Tiêu Phàm cũng không có vội vàng tiêu diệt mặt quỷ này mà chỉ không chế “Càn Khôn Đỉnh” chặt chẽ trói buộc mặt quỷ, để nó tùy ý ở trong đồ án hỗn độn tả xung hữu đột, chỉ có như thế mới có thể quan sát được kỹ càng.
Cái mặt quỷ này chỉ là bám trên bề mặt giọt máu năng lực chỉ hữu hạn, chỉ được một thời gian liền không chuyển động, nằm yên một chỗ không nhúc nhích, dường như đã tận hết sức lực không thể tiếp tục giãy dụa được nữa.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
- Tật!
Một tiếng quát khẽ, ngón tay ghép lại như kích, lại một đạo pháp lực đánh vào trong “Càn Khôn Đỉnh”.
Đồ án hỗn độn màu huyết hồng trên miệng đỉnh bỗng mạnh mẽ phát ra ánh sáng, mặt quỷ đó gào thét một tiếng nháy mắt hóa thành tro bụi trên đồ án hỗn độn, biến mất không còn thấy bóng dáng.
435-huyet-hang/1162146.html
435-huyet-hang/1162146.html
463
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
