Chương 436
Thành Lạc Già rối rắm phức tạp
Cơ Khinh Sa bưng cốc cà phê mà nhân viên phục vụ đưa tới, cầm lên uống một ngụm, hạ giọng nói:
- Cái gọi là thế lực vô cùng lớn là một khái niệm tương đối. Khu vực bang Lạc Già vô cùng rộng lớn, là một bang lớn nhất trên đảo, số lượng nhân khẩu cũng rất nhiều. Thành Lạc Già là chỗ tụ họp của người Hoa. Anh cũng biết đấy, đồng bào của chúng ta ở nước ngoài tinh thần đoàn kết hơi kém chút. Khu quần cư của người Hoa ở thành Lạc Già, đạo giáo thế lực rất lớn. Trải qua mấy chục năm liên tiếp không ngừng tranh giành, đã đuổi thế lực Phật giáo ra khỏi thành Lạc Già. Nhưng so sánh với thế lực Hàng Đầu của thổ dân địa phương, thì cách tương đối xa. Bang Lạc Già là bang có thế lực Hàng Đầu hùng mạnh nhất cả nước Đan Mạn, các phái Hàng Đầu mọc lên như nấm, khoảng chừng mười hai mươi phái. Người Hoa ở đó rất nhiều, hơn nữa, lại khá giàu có. Quan hệ giữa giai tầng trung kiên của xã hội với kiến trúc thượng tầng cũng vô cùng tốt, không ít phái Hàng Đầu và Đại Hàng Đầu Sư đều mong muốn tạo quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo người Hoa ở địa phương.
- Đại Quốc Sư Ma Cưu xuất thân từ phái Hàng Đầu Sư, xưng hô theo ngôn ngữ thổ dân địa phương gọi là “Bất cổ”. “Phái Bất cổ”. Không được tính là phái lớn, nhiều nhất chỉ được coi là phái Hàng Đầu Sư bậc trung. Không cần so sánh với các phái Hàng Đầu của thời kỳ thịnh vượng, cho dù là so sánh với toàn chân đạo của thành Lạc Già có vẻ cũng không bằng. Sau này vì xuất hiện Ma Cưu, một Đại Hàng Đầu Sư thiên tài như vậy, trong đấu pháp, hầu như đánh bại được tất cả các Hàng Đầu Sư của các phái ở bang Lạc Già. Vì thế “Phái Bất cổ” bỗng nhiên phát triển rất mạnh, cho đến ngày nay trở thành phái Hàng Đầu lớn thứ nhất của bang Lạc Già, thu nhận rất nhiều đệ tử. Tuy vậy, “Phái Bất cổ” vẫn khó có thể thống trị toàn bộ bang Lạc Già. Từ xưa đến nay, nước Đan Mạn xuất hiện không ít “Đệ nhất Hàng Đầu Sư”, nhưng gần như không có người nào có thể thực sự nhất thống giang hồ. Đại Hàng Đầu Sư của các phái khác cũng không chịu ngồi không. Chiến đấu đơn độc, nhất định không phải đối thủ của “Đệ nhất Hàng Đầu Sư”. Nếu bị ép, mọi người liên kết lại với nhau, cho dù “Đệ nhất Hàng Đầu Sư” có mạnh đến mấy, cùng khó chống đỡ. Cho nên chỉ cần không phải mâu thuẫn quá gay gắt, giữa các phái Hàng Đầu thông thường là dựa vào thương lượng để giải quyết.
Cơ Khinh Sa nói không vội vàng, từ từ đem tình hình các trường phái Hàng Đầu và trường phái đạo giáo ở bang Lạc Già nói một cách rõ ràng đơn giản.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, nói:
- Nghe giống như là hỗn chiến tam quốc nhỉ?
- Quả thật giống như vậy. Số của cải khổng lồ nắm giữ trong tay người hoa, ở trong thế lực các phái địa phương cũng là một lợi thế rất lớn. Dù sao ở xã hội hiện đại, kiến trúc thượng tầng luôn cần của cải làm điểm tựa. Hàng Đầu Sư ở nước Đan Mạn được tôn sùng rộng rãi, cũng không có nghĩa là bọn họ có thể coi thường các thế lực khác. Nói một cách toàn diện, đó là một loại quan hệ sống nhờ vào nhau, lại cũng là tranh đấu lẫn nhau. Tam quốc cuối cùng thống nhất, phái Hàng Đầu của nước Đan Mạn và các phái tôn giáo khác muốn thống nhất, gần như là không thể nào.
Tiêu Phàm nói:
- Truyền thừa đạo gia của bang Lạc Già là nhánh nhỏ của phái Long Môn phải không?
Phái Long Môn đạo giáo, là nhánh của Toàn Chân giáo. Thời kì Minh Thanh cực độ cường thịnh, một độ cũng được trở thành đại diện của Toàn Chân. Trường phái đạo giáo, “Long môn nửa thiên hạ”, môn phái này tôn chân nhân Trường Xuân Toàn Chân giáo là Khâu Xử Cơ làm tổ sư.
Địa vị của Khâu tổ ở trong trường phái đạo giáo, cực kỳ cao thượng, từng được nguyên thái tổ Thành Cát Tư Hãn tôn xưng là “Thần tiên”, chiếu mệnh Khâu tổ chưởng quản đạo giáo cả thiên hạ.
Cơ Khinh Sa khẽ gật đầu nói:
- Là nhánh của phái Long Môn, hơn nữa kế thừa vô cùng chính thống... Đúng rồi, Nhất thiếu, sao bỗng nhiên lại có hứng thú với Đại Quốc Sư Ma Cưu như vậy?
Nói tới đây, trong mắt Cơ Khinh Sa toát ra một chút ý tò mò, còn kèm theo một tia loáng thoáng cảm xúc khẩn trương.
- Không phải tôi cảm thấy hứng thú với Đại Quốc Sư Ma Cưu, mà là cảm thấy hứng thú với một loại thảo dược trong trang viên của ông ta...
- Thảo dược? Không phải là “Xích Viêm Thảo” chứ?
Không đợi Tiêu Phàm nói xong, Cơ Khinh Sa thiếu chút nữa kinh ngạc hét lên, vội vươn tay che miệng lại. Hai mắt quyến rũ trợn thật lớn, nhìn thẳng vào Tiêu Phàm, không một chút che dấu sự kinh ngạc của mình.
Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm hơi nhướng lên, hỏi ngược lại:
- Cô cũng biết “Xích Viêm Thảo” ?
- Thật sự chính là “Xích Viêm Thảo”...
Cơ Khinh Sa càng thêm trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt giật mình, ngay cả Tiêu Phàm cũng âm thầm nhíu mày.
Trong lòng Tiêu Phàm thật sự hiểu rõ, thoạt nhìn bề ngoài Cơ Khinh Sa là cô gái yếu ớt kiều diễm quyến rũ như vậy, nhưng thủ đoạn cao minh lợi hại, bình thường cái gọi là đàn ông tinh anh căn bản cũng khó có thể mơ làm bóng của cô. Nhưng mà hiện tại chẳng qua chỉ là nhắc tới “Xích Viêm Thảo”, người vẫn ở thành phố Nam Phương, cách nước Đan Mạn xa vạn dặm, không ngờ Cơ Khinh Sa lại căng thẳng như thế, giống như sợ Đại Quốc Sư Ma Cưu ở nơi xa xôi kia sẽ nghe được “Mưu đồ” của bọn họ.
Sau khi trố mắt thật lâu, Cơ Khinh Sa mới thở phào một hơi, rồi cười khổ nói, giọng nhỏ hơn:
- Nhất thiếu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tôi khuyên anh vẫn là nghĩ cách khác đi. “Xích Viêm Thảo”... Thật sự không phải mục tiêu thích hợp...
“Xích Viêm Thảo” thật sự quan trọng như vậy?
Tiêu Phàm càng nhíu mày chặt hơn.
Đôi mắt đẹp long lanh như nước của Cơ Khinh Sa nhìn chăm chú Tiêu Phàm, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Nhất thiếu, tôi cũng chỉ có thể nói, đối với bất kỳ một Hàng Đầu Sư nào mà nói, “Xích Viêm Thảo” không phải là quan trọng mà là vô cùng quan trọng. Thật giống như Lạc giáp của tôi. Nếu thời điểm tính mạng bị đe dọa, tôi cũng sẽ vứt bỏ. Nhưng “Xích Viêm Thảo”, thì cho dù Hàng Đầu Sư chết cũng sẽ không buông tay...
- Vì sao?
Lần này ngay cả Tiêu Phàm một chút cũng không hiểu.
Một cây thảo dược cho dù quý giá, nhưng sẽ lại mọc lên, chẳng lẽ còn có thể đáng giá hơn so với mạng người sao?
Nhưng tính cách của Cơ Khinh Sa sẽ không bao giờ là loại “nói chuyện giật gân”, nói nghiêm túc như vậy, có thể thấy được lời nói không ngoa.
- Bởi vì, ở trong Hàng Đầu Thuật, “Xích Viêm Thảo” vốn có khả năng cải tử hồi sinh. Bất kể phái Hàng Đầu nào nếu mà có được “Xích Viêm Thảo” luyện chế đan dược phụ trợ, thì Hàng Đầu Thuật cao đến mức nào đều có thể luyện thành... Nhất thiếu, không biết hiểu biết của anh đối với Hàng Đầu Thuật, sâu sắc đến mức độ nào rồi?
- Mời nói tiếp.
Tiêu Phàm nghe vô cùng chăm chú. Tuy rằng hắn đối với Hàng Đầu Thuật cũng có chút hiểu biết, nhưng rõ ràng không thể so sánh với Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa tuy sống một thời gian ngắn ở thành Lạc Già, nhưng so với Tiêu Phàm chỉ tìm hiểu từ sách vở, sẽ có ấn tượng trực quan hơn.
- Hàng Đầu Thuật rất lợi hại, nhưng theo tôi được biết, sự cắn trả của Hàng Đầu Thuật cũng là mãnh liệt nhất trong các trường phái thuật pháp lớn. Hàng Đầu Thuật càng cao minh càng lợi hại, lực cắn trả càng mạnh. Có không ít Hàng Đầu Sư không phải chết ở n trong đấu pháo, mà là chết dưới sự cắn trả của Hàng Đầu Thuật mà mình tu luyện. Ví dụ như “Quỷ hàng”, Hàng Đầu Sư bính thường sẽ không tu luyện được, chỉ có Đại Hàng Đầu Sư cao minh mới có thể “Súc quỷ”. Tuy nhiên cho dù là Đại Hàng Đầu Sư bình thường cũng chỉ có thể nuôi dưỡng một đôi quỷ, nếu nuôi nhiều, Hàng Đầu Sư khống chế không được cũng sẽ bị Âm Quỷ cắn trả. “Xích Viêm Thảo” còn có loại công năng thế kiếp này. Nếu tại thời điểm đang tu luyện Hàng Đầu Thuật cao minh mà xảy ra ngoài ý muốn, có một viên đan dược luyện chế từ “Xích Viêm Thảo” ở trong tay, có thể di chuyển lực cắn trả của quỷ ra ngoài, bản thân mình tránh được một kiếp. Nếu là một cây “Xích Viêm Thảo” trưởng thành, vậy lại càng là bảo vật vô giá. Cho dù là bị mất mạng tại chỗ, chỉ cần đăn sống “Xích Viêm Thảo”, cũng có thể lập tức cải tử hoàn sinh...
- Thật tốt quá!
Không đợi Cơ Khinh Sa nói xong, Tiêu Phàm liền hô nhỏ một tiếng, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
Cơ Khinh Sa lập tức liền bị choáng váng đầu đầu.
- Nhất thiếu...
Cô thật sự khó có thể lý giải, bởi không biết lúc này Tiêu Phàm lớn tiếng kêu “Tốt” là có ý gì.
- Cơ tổng, không nói gạt cô, công hiệu “Xích Viêm Thảo” càng mạnh, tôi lại càng cần. Đối với Tân Lâm mà nói, thì hiệu quả sẽ càng tốt.
- Tân cô nương? Cô ấy bị làm sao vậy?
Cơ Khinh Sa lập tức hiện ra vẻ mặt vô cùng chú ý.
Tiêu Phàm cũng không giấu diếm, lập tức đem tiền căn hâu quả việc Tân Lâm bị thương và tình hình trước mắt giải thích với Cơ Khinh Sa.
- Thì ra là thế...
Cơ Khinh Sa thì thào nói.
Thảo nào mấy ngày trước Tử Vi tinh và Thiên Lang tinh đều xuất hiện hiện tượng lạ, lực thiên địa tàn sát. Cơ Khinh Sa cũng có quan sát, nhưng lại không nghĩ rằng là Tiêu Phàm và sư huynh đệ đồng môn đang đấu pháp với người khác.
Cũng chỉ có những thuật sư hàng đầu cùng nhau ra tay, mới có thể tạo thành hiện tượng kỳ lạ hiếm thấy trong trời đất như vậy.
- Nhưng Nhất thiếu, “Xích Viêm Thảo” đối với Hàng Đầu Sư quan trọng như thế, mặc kệ anh đưa ra điều kiện gì, Đại Quốc Sư Ma Cưu đều sẽ không đáp ứng đâu. Điều này căn bản cũng không thể trong phạm trù đàm phán.
Cơ Khinh Sa lập tức nhắc nhở.
Cô cũng biết nếu là Tân Lâm gặp nạn, thì muốn ngăn cản Tiêu Phàm đi đến nước Đan Mạn thật không thực tế. Cho dù là núi đao biển lửa, cũng ngăn không được bước chân của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hỏi ngược lại:
- Ngoại trừ trang viên Đại Quốc Sư Ma Cưu, các nơi khác của nước Đan Mạn không trồng “Xích Viêm Thảo” sao?
Đôi mi thanh tú của Cơ Khinh Sa hơi chau lại, sau khi suy nghĩ một lát, mới khẽ lắc đầu nói:
- “Xích Viêm Thảo”, loại linh vật trời đất này, cho dù là ở nước Đan Mạn cũng rất ít sinh trưởng. Tôi sống ở thành Lạc Già hơn ba năm cũng không nghe nói nơi khác có sinh trưởng “Xích Viêm Thảo”. Hơn nữa cho dù nơi khác có “Xích Viêm Thảo”, cũng chỉ sợ đã sớm có Đại Hàng Đầu Sư nắm giữ rồi. Đại Hàng Đầu Sư đó cho dù không bằng Đại Quốc Sư Ma Cưu, nhưng kém cũng không nhiều, đều vô cùng khó đối phó. Quan trọng nhất là “Xích Viêm Thảo” nếu như chưa trưởng thành, thì công hiệu sẽ giảm đi rất nhiều.
- Bất kể nói thế nào, thì chung quy nhất định phải tới nước Đan Mạn, tới thành Lạc Già mới có thể biết tình hình chính xác.
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói kiên định.
- Chuyện là như vậy. Chuyện này, nên làm sớm không nên chậm trễ. Chúng ta đi thôi.
- Chúng ta?
Tiêu Phàm giật mình kinh hãi.
Cơ Khinh Sa liền cười, liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, mỉm cười nói:
- Nhất thiếu, không ngờ anh cũng có lúc giả vờ giả vịt. Anh gọi tôi ngàn dặm xa xôi tới nơi này, không phải là muốn tôi cùng anh đến nước Đan Mạn sao? Không nói những thứ khác, ít nhất anh cần một người dẫn đường đúng không?
Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Theo lời nói và vẻ mặt của Cơ Khinh Sa, có thể nhìn ra Cơ Khinh Sa đối với Đại Quốc Sư Ma Cưu vô cùng kiêng kị. Nhưng hiện tại lại không chút do dự cùng hắn đến Đan Mạn.
- Tôi phản đối!
Một giọng nói đột ngột vang lên.
433-thanh-lac-gia-roi-ram-phuc-tap/1162144.html
433-thanh-lac-gia-roi-ram-phuc-tap/1162144.html
457
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
