Chương 433
Đi cửa phụ
Tân Lâm và Tiêu Phàm ngày đêm sống cùng nhau, lại đã có quan hệ vợ chồng thực sự. Giữa hai người không có liên hệ máu mủ, nhưng so với quan hệ huyết thống bình thường thì quan hệ giữa hai người họ thân thiết hơn nhiều. Tiêu Phàm bói xem tương lai của Tân Lâm, lực che đậy thiên cơ rất nặng, không thể không bắt đầu dùng chi bảo Trấn giáo “Càn Khôn Đỉnh”, mượn sức mạnh của bảo vật để khám phá thiên cơ bị che đậy.
Loại thuật bói toán này, thoát khỏi khuôn mẫu của “Huyết tướng thuật”, cũng là bí thuật duy nhất của Vô Cực Môn. Đại thuật sư của các trường phái khác cho dù biết loại bí thuật này, không có “Càn Khôn Đỉnh” phụ trợ, thông tin bói được cũng sẽ rất mơ hồ, độ chính xác giảm thấp.
Tuy miệng Lạc Nguyệt nói thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng cô có chút tò mò.
Chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn đích thân làm pháo tại tổng đàn của Thất Diệu Cung, trong lịch sử của Thất Diệu Cung đây là lần đầu tiên. Lạc Nguyệt rất muốn tìm hiểu tận cùng, chỉ có điều suy xét đến hậu quả thực sự quá nghiêm trọng, mới cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ.
Ước chừng sau khoảng hai khắc, Lạc Nguyệt canh giữ ở cửa cảm giác được nguyên khí trời đất đang cuồn cuộn chuyển động trong mật thất, không khỏi hoảng sợ đến mức biến sắc.
Không giống với Tân Lâm, Lạc Nguyệt mặc dù không phải tố âm chi thể, nhưng về huyền học chi đạo lại cũng là người có duyên. Đi theo Lâm Thanh Loan học thuật pháp nhiều năm, trên thuật pháp rất có thành tựu. Tuy nhiên Thất Diệu Cung là truyền thừa giang hồ, chứ không phải truyền thừa thuật pháp, lấy đạo võ học là chính, thuật pháp chỉ là luyện tập thêm. Mặc dù Tân Lâm không hiểu thuật pháp, vị trí cung chủ Thất Diệu Cung tương lai, lại nhất định phải truyền thụ cho cô. Đương nhiên, cung chủ không biết thuật pháp, thuật pháp của Thất Diệu Cung cũng sẽ không như vậy mà thất truyền. Ví dụ như tương lai Lạc Nguyệt sẽ đem những thứ cô học được truyền thụ cho người thừa kế cung chủ sau Tân Lâm.
Nhưng Lạc Nguyệt nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng, làm pháp bình thường lại có thể khiến cho nguyên khí trời đất quay cuồng kịch liệt như vậy.
Trình độ thuật pháp của vị chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn trẻ tuổi này rốt cuộc cao thâm tới mức nào chứ?
Đương nhiên Lạc Nguyệt càng sẽ không nghĩ tới, thật ra Tiêu Phàm đã cố gắng áp chế kết quả hiện tượng lạ của trời đất rồi. Nếu không căn phòng bình thường không áp dụng chút biện pháp gia cố nào, làm sao có thể chịu được dị biên nguyên khi do thi triển thuật bói toán dẫn phát ra?
Ước chừng nửa canh giờ đã qua, cuối cùng Tiêu Phàm mới từ trong mật thất đi ra, nhìn qua, sắc mặt so với lúc trước trở nên tái nhợt, khí tức trên người cũng hơi yếu ớt.
Ngay cả Lạc Nguyệt cũng có thể cảm nhận được khí tức của Tiêu Phàm giảm bớt, có thể thấy được lần này tiêu hao tinh lực thật sự không ít.
Tiêu Phàm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chỉ là hơi gật đầu về phía Lạc Nguyệt, rồi đi nhanh đến phòng ngủ của Tân Lâm, kết quả bói ra lại không khiến người ta vui mừng.
Lạc Nguyệt vội vàng theo sát phía sau.
Lâm Thanh Loan ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi thưởng thức trà, thấy Tiêu Phàm vào cửa, thản nhiên hỏi:
- Thế nào?
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Rất không suôn sẻ...
Quẻ tượng biểu hiện không thuận lợi mà thôi, một nước cờ sơ suất, thậm chí có tai ương huyết quang. Dù sao lần này phải đối mặt là Đại Hàng Đầu Sư thần bí nhất khắp Đông Nam Á, cao nhân cấp bậc quốc sư nước Đan Mạn.
Trong truyền thuyết, Hàng Đầu Thuật lại là máu tanh quỷ dị như vậy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lâm Thanh Loan nhìn hắn, không lên tiếng.
- Nhờ tiền bối chuẩn bị dược liệu khác, vãn bối chạy tới nước Đan Mạn. Trong vòng một tháng, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi cũng sẽ cho tiền bối một câu trả lời hài lòng.
Tiêu Phàm khẽ khom người về phía phía Lâm Thanh Loan, chậm rãi nói.
- Câu trả lời hài lòng ư? Trừ khi ngươi lấy được “Xích Viêm Thảo”, nếu không dù như thế nào ta cũng không vừa lòng?
Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, nhưng không nói lời nào đi đến trước giường, cúi người xuống hôn khẽ lên gương mặt trắng như tuyết của Tân Lâm. Ngay sau đó trên mặt hiện lên một chút vẻ dứt khoát, xoay người, đi nhanh ra ngoài cửa.
http://truyencu
atui.net/ - Đứng lại!
Tiêu Phàm mới vừa đi ra cửa phòng, một bóng người nhàn nhã chợt hiện ở trước mặt hắn, một tiếng gào to, ngăn cản đường đi của hắn.
Giọng điệu rất không tốt.
Thật ra không cần chờ một tiếng gào thét này của Hoa bà bà, Tiêu Phàm sớm đã đứng vững.
Hoa bà bà không chỉ đến một mình, tiếng bước chân nườm nượp đến, khoảng năm sáu tên nữ tử đứng ở bên cạnh Hoa bà bà, trong đó có cả hai người phụ nữ trung niên sống cùng Hoa bà bà, nhìn Tiêu Phàm như hổ rình mồi. Tuy nói là một đám phụ nữ, không có lấy nửa tên đàn ông, nhưng khí thế thì dào dạt đến mức nam giới thông thường sẽ có chút sợ hãi.
Theo hơi thở của đám phụ nữ này để phán đoán, thì họ đều là thân thủ cao cường, không có lấy một kẻ nào yếu. Xem chừng ở Thất Diệu Cung, đám phụ nữ này là lực lượng trung kiên, thảo nào có gan xông thẳng đến đây ngăn cản đường đi của Tiêu Phàm.
- Tiêu chân nhân muốn đi sao?
Hoa bà bà nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, rồi cười lạnh hỏi.
Mặc dù tuổi tác vị Lão thái thái này đã cao, nhưng là gừng càng già càng cay. Đôi mắt tinh quang lóe lên nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hỏa bộc phát.
- Hoa bà bà có gì chỉ giáo?
Tiêu Phàm thản nhiên hỏi, nhìn ra được tâm tình Tiêu chân nhân cũng không tốt lắm, lời nói khách khí, ngữ điệu lại có vài phần cứng ngắc. Tình hình Tân Lâm như thế, tâm tình của Tiêu Phàm đương nhiên cũng không tốt.
Lúc này, thời gian mỗi một phút đối với Tiêu Phàm mà nói đều rất quý giá, thật sự không kéo dài thêm được nữa.
Tân Lâm chỉ có thể chờ hắn một tháng.
- Tiêu chân nhân nói đến là đến, nói đi là đi, quả thực chính là coi Thất Diệu Cung chúng ta không ra gì. Tin này nếu lan truyền ra ngoài, Thất Diệu Cung trên giang hồ làm sao còn có chỗ đứng chứ?
Hoa bà bà lạnh lùng cười nói.
- Còn nữa, Thánh nữ Thất Diệu Cung chúng ta vì ngươi mà chịu tổn thương nặng như vậy, hiện tại bây giờ chưa biết sống chết ra sao, chẳng lẽ Tiêu chân nhân không cho chúng ta một công đạo sao?
Nói xong, Hoa bà bà giơ trúc trượng lên, một lát lại nặng nề hạ xuốngđất.
Trúc trượng này rõ ràng là mới làm, trúc trượng trước của Hoa bà bà đã bị một tiếng thét dài của Tiêu Phàm phá hỏng rồi. Trúc trượng mới làm này lấy làm sao thuận tay như trúc trượng cũ chứ? Vừa nhìn thấy trúc trượng mới này, Hoa bà bà lại càng thêm tức giận
Ở Thất Diệu Cung, Hoa bà bà có thể xưng là nguyên lão, tuổi so với Lâm Thanh Loan còn lớn hơn nhiều. Nếu xếp theo thứ bậc mà nói, thì Hoa bà bà vẫn là sư tỷ của Lâm Thanh Loan. Sống tại núi Lão Quân này đã mấy chục năm, trải qua nhiều sóng to gió lớn, vẫn chưa từng mất mặt như ba ngày trước như vậy.
Thật ra dựa theo ước định của Tổ sư Chỉ Thủy và Thanh Loan cung chủ, từ bảy năm trước Tân Lâm đã làm “vệ sĩ theo bên mình” của Tiêu Phàm, bất kể chịu tổn thương như thế nào đi nữa, đều là bổn phận của “Vệ sĩ”, chất vấn này của Hoa bà bà rất vô lý. Nhưng Tiêu Phàm sao có thể nói ra như vậy được? Dù trong tâm trí, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy.
Ở trong lòng Tiêu Phàm, Tân Lâm là người yêu của hắn, là người hắn muốn liều mạng bảo vệ.
- Hoa bà bà, hiện tại tôi phải đi xin thuốc cho Tân nhi, thời gian cấp bách, xin Hoa bà bà và các vị thứ lỗi cho. Việc tự tiện xông vào Thất Diệu Cung, sau khi chữa khỏi bệnh cho Tân nhi, tôi sẽ lại giải thích cho Hoa bà bà.
Tiêu Phàm vẫn duy trì lễ phép, ôm quyền, chậm rãi nói.
- Ha hả, người trẻ tuổi, ngươi cũng đừng xem thường ta. Ta nhìn thấy con bé lớn lên từng ngày, tay ta đã dạy nó kiếm pháp. Bộ dạng của nó hiện tại khiến ta không khỏi đau lòng. Như vậy đi, ta cũng không khiến ngươi chậm trễ thời gian đi xin thuốc. Nhưng ngươi là khách không mời mà đến, cửa chính tổng đàn Thất Diệu Cung không thể mở cho ngươi, ngươi đi từ cửa phụ đi. Chúng ta không ngăn cản ngươi!
Tiêu Phàm không khỏi mỉm cười.
Lão thái thái này thật không biết đang cùng ai nói chuyện? Đường đường chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn đương thời làm sao có thể đi cửa phụ chứ?
Tuy rằng tính cách Tiêu Phàm ôn hòa, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Vị trí đứng đầu thuật pháp của Vô Cực Môn tuyệt đối không thể không tôn trọng.
- Hoa bà bà, các vị sư tỷ, xin từ biệt!
Tiêu Phàm cười cười, đi nhanh về phía trước.
Từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Loan trong phòng đều không lên tiếng, không ngăn cản Hoa bà bà, cũng không nói lời nào với Tiêu Phàm, giống như một người xem, tránh ở một bên xem náo nhiệt.
Hoa bà bà biến sắc, hai mắt tinh quang phóng lớn.
Đây là Tiêu Phàm căn bản không coi bọn họ ra gì.
Mắt thấy Tiêu Phàm bước tới gần, Hoa bà bà không thể kiềm được, cắn răng mạnh một cái, quát:
- Ngươi nhất định phải đối đầu với chúng ta ư? Vậy thì đắc tội rồi!
Hai tay vừa xoay, trúc trượng trong tay “hô” một tiếng, mạnh mẽ giáng xuống đỉnh đầu Tiêu Phàm.
431-di-cua-phu/1162141.html
http://truyencu
atui.net/
431-di-cua-phu/1162141.html
466
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
